Bát Bảo Trang

chương 91: tự vẫn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Hoa Tuyết

Beta: Linh Xốp

Sau khi Hoa Tịch Uyển nghe chuyện về Hoa Y Liễu, lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn, nàng thậm chí còn có cảm giác rốt cuộc cũng có ngày này. Từ nhỏ tính cách và sở thích của nàng cùng Hoa Y Liễu đã không giống nhau, nếu không phải vì nhị thúc chính là em ruột của cha mình, nàng đã không qua lại nhiều với loại người như Hoa Y Liễu rồi.

Hôm nay Hoa Y Liễu sinh lòng oán hận, nàng không thất vọng hay phẫn nộ gì cả, xét cho cùng, có lẽ bởi vì căn bản nàng cũng không thật lòng với Hoa Y Liễu.

Trong lòng Hoa Y Liễu ganh tỵ với nàng cùng nhị tỷ, mà nàng cũng không thật lòng đối xử tốt với Hoa Y Liễu, cho nên ba đường tỷ muội bọn họ đi đến nước này, cũng không trách ai được.

Khoan nói đến ngọn nguồn sự việc này là ai đúng ai sai, Hoa Y Liễu cũng vậy, nàng và Hoa Sở Vũ cũng vậy, không ai có lỗi với ai cả, chỉ vì lựa chọn khác nhau, hướng đi khác nhau, nên cuối cùng mỗi người có một cuộc sống riêng mà thôi.

"Để tỷ ấy đến đạo quán tĩnh tâm hai năm đi," Hoa Tịch Uyển biết, Yến Tấn Khâu giao việc này cho mình xử lý, coi như đã chừa cho Hoa Y Liễu một đường sống rồi, nếu để chàng tự ra tay xử lý, Hoa Y Liễu sẽ giữ được mạng sao?

"Vương phi," Bạch Hạ lo lắng nói, "Đại cô nương ôm tâm tư như thế, ngộ nhỡ..."

"Có cái gì mà ngộ nhỡ chứ?" Hoa Tịch Uyển nhếch mày nói, "Lẽ nào ta vì đoạt nam nhân mà giết hại tỷ muội nhà mình sao?"

Bạch Hạ ngẩn ra, có chút bối rối.

"Để có được tình cảm của nam nhân, căn bản không cần phải dùng thủ đoạn," Hoa Tịch Uyển nhìn mình trong gương, "Tính kế cả trong chuyện tình cảm bất quá chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, lừa gạt được người khác nhưng không lừa được trái tim mình. Một nam nhân thật sự đáng để mình phó thác cả đời, thì không nên để mặc nữ nhân của mình tranh đấu với những nữ nhân khác, mà nên tự bảo vệ nữ nhân của mình cho thật tốt."

"Là nô tỳ suy nghĩ không chu toàn, vương phi chớ để bụng," Bạch Hạ hầu hạ bên cạnh Hoa Tịch Uyển đã nhiều năm nên hiểu rõ tính tình của nàng, biết nàng đã nói như vậy thì việc này sẽ không thay đổi, liền nói, "Nô tỳ hiểu ý của ngài, chắc hẳn vương gia cũng không phải là nam nhân thay đổi thất thường. Nô tỳ chỉ lo lắng sau khi đại cô nương đi tới đạo quán, lỡ làm ra việc gì bất lợi cho ngài thì làm sao bây giờ?"

"Tỷ ấy sẽ không có cơ hội," Lấy một cây trâm trong hộp trang sức ra cài vào tóc, Hoa Tịch Uyển buồn bã nói, "Chỉ cần vào cái đạo quán đó, thì dù tỷ ấy không nghĩ thông được, cũng không thể làm được chuyện dại dột gì."

Nàng không lấy mạng Hoa Y Liễu, không có nghĩa là nàng thực sự thánh mẫu để mặc Hoa Y Liễu muốn làm gì thì làm, một toà đạo quán không tiếp khách lạ do người của vương phủ canh gác rất thích hợp để Hoa Y Liễu sinh sống.

Ba ngày sau, trưởng nữ nhà Hoa thị lang chuyển đến một toà đạo quán ở ngoại ô để tu thân dưỡng tính, ngoại trừ hai tỳ nữ theo nàng ta đến đạo quán thì không còn có người khác.

Hoa Thanh Mậu ngồi trên lưng ngựa, nhìn cánh cửa đạo quán trước mặt mình đóng lại, tâm tình vừa sa sút vừa phức tạp, hắn quay đầu lại liếc nhìn chiếc xe ngựa mang huy hiệu Nghĩa An hầu phủ phía sau, mím môi giục ngựa đến đó rồi nói: "Đại ca, tỷ tỷ đã vào trong rồi."

Hắn không rõ tỷ tỷ mình đã làm chuyện gì, mà lại khiến cho phụ thân cùng mẫu thân đều bất mãn, ngay cả đại bá và tam bá từ trước đến nay chưa từng nhúng tay vào chuyện nhà bọn họ cũng tán thành việc này. Mặc dù hắn còn trẻ, nhưng không phải là người không biết suy nghĩ, có thể khiến cả gia tộc Hoa thị đưa ra quyết định này, thì chứng minh tỷ tỷ chắc chắn đã phạm phải điều đại kị thậm chí làm ảnh hưởng đến toàn bộ Hoa gia.

"Bởi vì trong cung có chuyện nên đã dời kì thi mùa xuân năm nay sang năm sau, bây giờ đệ còn nhỏ tuổi, nên ở nhà đọc sách ôn tập, hy vọng kì thi sang năm Hoa gia chúng ta sẽ có thêm một tiến sĩ nữa," Hoa Trường Bảo vén rèm lên, hắn là thế tử Hầu phủ, lại là trưởng tử dòng chính của Hoa thị, cho nên rất để tâm đến tiền đồ sau này của Hoa Thanh Mậu, "Đại cô nương ở đạo quán sẽ không chịu thiệt thòi gì, đệ cứ yên tâm đi."

Bất luận thế gia vọng tộc nào cũng đều không thể chỉ dựa vào một nữ nhân chống đỡ được, cho nên Hoa gia có thêm một hậu bối có năng lực cũng là một chuyện tốt. Hoa Thanh Mậu có tài đọc sách, nếu vì chuyện của mẫu thân hắn và Hoa Y Liễu mà ảnh hưởng đến khoa cử năm sau thì đó chính là mất nhiều hơn được.

"Đa tạ đại ca nhắc nhở, đệ đệ nhớ kỹ." Hoa Thanh Mậu nghe vậy, gánh nặng trong lòng liền được trút bỏ, đại đường ca đã nói như thế, thì đương nhiên tỷ tỷ của hắn ở đạo quán này sẽ không phải chịu ủy khuất.

"Ừ," Hoa Trường Bảo thấy hắn biết suy nghĩ, vì vậy lại nói thêm một câu, "Chúng ta làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng ta, đắc tội với quý nhân thì mạng cũng có thể mất, có thể sống trong đạo quán để tịnh tâm mấy ngày cũng là điều tốt."

Hoa Thanh Mậu giật mình hoảng sợ, thấy Hoa Trường Bảo không muốn nói thêm, trong lòng hắn chợt loé lên một ý nghĩ, cũng biết việc này không thể hỏi tiếp nữa nên yên lặng ghi nhớ, lại quyết định chọn giấu việc này vào đáy lòng, để tránh mang đến tai hoạ cho Hoa gia.

Thấy hắn như vậy, Hoa Trường Bảo càng hài lòng, thảo nào muội muội từng nhiều lần đề cập trong thư bảo hắn hãy bồi dưỡng người đường đệ này nhiều hơn, hôm nay xem ra muội muội nói rất có lý.

Nghĩ đến Hoa Tịch Uyển, trong lòng Hoa Trường Bảo thầm thở dài, mặc dù Hiển vương đối xử rất tốt với muội muội, nhưng hắn vẫn không dám chắc, hôm nay nội bộ hoàng thất sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, với thân phận của muội muội muốn không dính vào quả thật là nói chuyện viển vông.

"Vương gia, Hoa gia đã đưa Hoa đại cô nương đến đạo quán ở ngoài thành để tĩnh tâm, vậy người của chúng ta còn cần hành động không ạ?" Mộc Thông đưa bảng báo cáo cấp dưới đã ghi nhận lên, cẩn thận liếc nhìn quyển sách trên bàn trước mặt Yến Tấn Khâu, "Hình như tình cảm của vương phi cùng vị đại cô nương này cũng chẳng thân thiết gì."

"Người của Hoa gia rất thông minh, người của chúng ta không cần động thủ nữa," Yến Tấn Khâu bỗng ngẩng đầu liếc nhìn Mộc Thông, "Có một số việc chủ tử không nói đến, ngươi cũng không cần phải nghĩ nhiều."

"Tiểu nhân quá phận, xin vương gia thứ tội," Mộc Thông đổ mồ hôi lạnh, quỳ xuống trước mặt Yến Tấn Khâu. Bởi vì gần đây thực hiện các kế hoạch quá thuận lợi, khiến hắn có chút sao nhãng, bây giờ bị vương gia nhắc nhở, hắn mới giật mình nhận ra, lời nói vừa rồi của mình thật quá phận: "Sau này tiểu nhân nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không tái phạm sai lầm như hôm nay nữa."

"Đứng lên đi, " Yến Tấn Khâu bình thản nói, "Vương phi rất coi trọng năng lực làm việc của ngươi, bản vương sẽ cho ngươi một cơ hội nữa, nếu sau này lại tái phạm loại sai lầm này, ta sẽ không giữ ngươi bên cạnh nữa."

"Tiểu nhân nhớ kỹ." Mộc Thông đi ra khỏi thư phòng, mới phát hiện sau lưng mình đã toát ra một tầng mồ hôi, nghĩ đến lời nói vừa rồi của vương gia, hắn không tự chủ được nhìn về hướng chính viện, may mà thường ngày mình làm việc tận tâm cho vương phi, được vương phi coi trọng, không thì hôm nay chỉ sợ việc này sẽ không qua dễ như vậy.

"Ông trời phù hộ," Mộc Thông không kìm lòng được cúi lạy trời xanh, sau đó không nhẹ không nặng tát lên mặt mình một cái, cho mình nhớ lâu hơn.

Lúc ngủ trưa, Hoa Tịch Uyển mơ hồ cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ kỳ lạ, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng nhìn thấy một con phượng hoàng màu xanh đột nhiên rớt từ trên cây ngô đồng xuống, mà cây ngô đồng này lại cao đến nỗi làm nàng không thấy được điểm cuối của ngọn cây, nàng mờ mịt nhìn xung quanh, đột nhiên cuồng phong nổi lên, sau đó nàng bị cơn gió này thổi bay lên trên cành cây.

Trong nháy mắt khi vươn tay ra, nàng hoảng sợ phát hiện tay của mình đã biến thành đôi cánh vàng rực, nàng im lặng nhìn sương mù xung quanh, nàng đã biến thành người chim sao?

"Vương phi, mau tỉnh lại."

"Vương phi, thái tử phi đã treo cổ tự tử ở cung Chu Tước!"

Trong nháy mắt Hoa Tịch Uyển bừng tỉnh lại từ trong giấc mộng, nàng mở mắt ra nhìn Bạch Hạ và Hồng Anh chẳng biết đã đến bên giường lúc nào, nhất thời đầu óc còn không phản ứng kịp: "Cái gì?"

"Mộc tổng quản vừa đến thông báo, thái tử phi đã treo cổ tự tử chết rồi."

Treo cổ tự tử?

Hoa Tịch Uyển kinh ngạc ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương của mình: "Ta muốn thức dậy, gọi người vào hầu hạ ta thay y phục đi."

Thay một bộ cung trang màu xanh nhạt ra, Hoa Tịch Uyển ngồi thất thần trước gương, Lâm thị là tự tử thật hay chỉ là một màn kịch?

Nàng bỗng nhớ tới ngày ấy ở trước linh đường của thái hậu, những lời Lâm thị nói với mình khi đó nàng đã thấy có cái gì đó không đúng, vì những lời đó giống như đang trăng trối vậy.

Lẽ nào Lâm thị thật sự tự sát? Nàng đợi đến hôm nay, là để Lâm Văn Hợp và nhị tỷ thành thân sao?

"Còn tiểu hoàng tôn thì sao?" Hoa Tịch Uyển nhớ tới Lâm thị còn có một đứa con chưa được nửa tuổi, mọi người đều nói khi làm mẹ rồi sẽ trở nên rất mạnh mẽ, vậy mà Lâm thị lại chọn cách tự tử, chắc chắn còn có nguyên nhân khác.

Đang suy nghĩ đến xuất thần, đột nhiên nghe Hồng Anh nói tóc nàng búi xong rồi, Hoa Tịch Uyển ngẩng đầu nhìn kiểu tóc của mình trong gương một chút, rồi đứng dậy hỏi: "Vương gia có ở trong phủ không?"

"Hôm nay vương gia vẫn chưa ra phủ ạ," Bạch Hạ nhỏ giọng nói, "Lúc Mộc tổng quản đến có nói, nếu vương phi muốn tìm vương gia, thì có thể đến bất cứ lúc nào."

Hoa Tịch Uyển không thường đến thư phòng trong vương phủ, lúc này ở trước cửa thư phòng, nàng chỉ chú ý tới gã sai vặt nhìn thì như người thường, nhưng kì thực hết sức cảnh giác, bởi vì khi nàng vừa bước đến, những người này liền đồng loạt hành lễ với nàng, không chút chậm trễ.

Cũng bởi vì quá trật tự, mới khiến Hoa Tịch Uyển kinh ngạc, người thường có phản ứng nhanh hoặc chậm, hơn nữa những người này làm những việc khác nhau, trừ khi lúc nàng vẫn chưa đi đến thì những người này đã biết nàng sẽ đến, nếu không thì không thể phản ứng đồng loạt như vậy được.

Đi thẳng về phía trước, tới trước thư phòng thì nàng liếc nhìn Mộc Thông đang mở cửa cho mình, khẽ gật đầu rồi đi vào.

"Nàng đến rồi à?" Thấy nàng tiến vào, Yến Tấn Khâu liền mỉm cười đứng dậy, kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, chú ý tới trang phục vô cùng thanh lịch trên người nàng, hắn thu nụ cười lại vài phần: "Nàng lo lắng cho thái tử phi sao?"

Hoa Tịch Uyển rũ mắt xuống, che giấu sự thương tiếc trong đáy mắt mình: "Ta chỉ thấy hơi đáng tiếc cho nàng ta, nàng ta cũng không lớn hơn ta mấy tuổi..."

"Nàng khác với nàng ta, đừng so sánh lung tung," Yến Tấn Khâu nhéo nhéo vành tai nàng, không cho nàng so sánh mình với người đã chết, "Lâm thị tự tử, cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ, nếu nàng ta không chết, chỉ sợ ngay cả con của nàng ta cũng không giữ được."

"Cái chết của thái hậu có liên quan tới nàng ta sao?" Hoa Tịch Uyển nắm bắt mấu chốt rất nhanh, "Bên ngoài đồn đãi về tiểu hoàng tôn rất rầm rộ, thậm chí có người còn nói nàng ta và Yến Bá Ích dây dưa với nhau, nếu nàng ta sống, không chỉ lo sợ chuyện mưu hại thái hậu bị bại lộ sẽ liên lụy tới Lâm gia, mà ngay cả hoàng tôn sau này cũng không thể ngóc đầu lên được. Cho nên nàng ta lấy cái chết để chứng minh mình trong sạch, coi như không thể hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi, chí ít cũng có thể lưu lại mỹ danh cương liệt sao?"

Yến Tấn Khâu ôm nàng một cái: "Nàng đã hiểu rõ thì đừng để chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình của mình, nghe nói nữ nhân thường không vui sẽ không xinh đẹp."

Hoa Tịch Uyển liếc mắt nhìn hắn: "Thì ra cái chàng xem trọng chính là gương mặt này của ta ư?"

Yến Tấn Khâu:...

Vì sao trọng tâm câu chuyện lại thay đổi thành như vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio