Cảnh Hạo biết rõ Thiệu Trạch đã quyết định xong thì không thể khuyên được, gần như chưa suy nghĩ gì hắn liền nói muốn đi cùng.
Dù sao Thiệu Tu Dung cũng không phải thương nhân đơn thuần, ông ta không chỉ là con của quan lớn mà còn là ông chủ của bang phái lớn nhất nước A và Huyết Sát, thế lực ở khu mười một rất lớn, tuy Thiệu Trạch có thể đánh bất ngờ nhưng vẫn rất nguy hiểm.
Thiệu Trạch đã sớm đoán được Cảnh Hạo sẽ nói như vậy, càng biết là không thể ngăn cản, y liền không từ chối, có điều hiện tại hai tên biến thái kia đều giám sát chặt chẽ nơi này, nếu Cảnh Hạo bỗng nhiên vô cớ rời đi, sẽ rất dễ khiến đối phương chú ý, bởi vậy để có thể trông tự nhiên một chút, họ không lập tức xuất phát.
Vì thế Cảnh Hạo liên lạc với Đường Nhất Ninh, bảo gã phái một cái trực thăng tới đón mình. Đường Nhất Ninh quả thực lệ nóng quanh tròng, hiện tại chuyện làm ăn ở khu mười đều do gã xử lý, cả ngày bận đến sứt đầu mẻ trán. Ban đầu Cảnh Hạo nói cần đi một chuyến, nhưng còn chưa xuất phát thì biết tin Bạch Triệt bị bắt đi, sau đó Thiệu Trạch bị thương tiến vào kỳ phát tình, nên chuyện này liền bị trì hoãn, nay Cảnh Hạo rốt cuộc có thời gian rảnh, gã đương nhiên rất vui mừng.
Giọng nói kia thậm chí có chút nghẹn ngào “Chủ tịch đã nhớ tới tôi rồi, xem như cậu còn chút lương tâm, biết đường lại đây giúp tôi, tôi còn tưởng cậu giống ba mình chỉ hận không thể dán bên vợ / chứ. Được rồi, không nói nữa, tôi lập tức sai người qua đón cậu đây.”
Cảnh Hạo lẳng lặng nghe, trầm mặc một chút “Tôi chỉ là làm bộ thế thôi, dừng ở chỗ cậu một lát sau đó tới khu mười một tìm A Trạch.”
“…” Đường Nhất Ninh nhịn không được hỏi “Cậu có thể di truyền chút gen tốt không?”
Cảnh Hạo nhướn mày “Cậu có ý gì?”
“… Không có.”
“Ừ, vậy liền thế đi.”
Đường Nhất Ninh rơi lệ đầy mặt cúp máy, dặn dò thuộc hạ sắp xếp một cái trực thăng, sau đó suy nghĩ một hồi, rồi vội vàng lấy hết tài liệu quan trọng ra. Nếu Cảnh Hạo phải dừng ở đây thì gã sẽ bắt hắn tăng ca.
Cảnh Hạo mới thành lập công ty chi nhánh trong một quốc gia ở khu mười, cách nơi này không xa lắm. Sáng sớm Đường Nhất Ninh phái trực thăng thì đến trưa liền tới. Thiệu Trạch ngoan ngoãn tiễn Cảnh Hạo ra cửa, im lặng kéo tay áo hắn, lưu luyến không rời “Trên đường cẩn thận, tới nơi nhớ gọi cho em đấy.”
Họ sẽ gặp lại ngay, vậy nên Thiệu Trạch hoàn toàn là giả bộ, tuy Cảnh Hạo biết rõ nhưng vẫn bị bộ dạng này của y làm cho trong lòng ngứa ngáy khó chịu, kéo y vào lòng xoa mạnh, sau đó nhàn nhạt ừ một tiếng.
Thiệu Trạch đáng thương nhìn hắn “Đừng làm việc bạt mạng quá, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. Em yêu anh như vậy, nếu anh đổ bệnh, em sẽ đau lòng lắm đấy.”
“…” Cảnh Hạo nói “Ừ.”
Thiệu Trạch sửa sang lại bộ đồ vest cho hắn “Anh yêu…”
Cảnh Hạo nghiêng người hôn lên khóe miệng y, nhỏ giọng cảnh cáo “Còn giả bộ nữa anh sẽ cùng em ngủ trưa nay. Anh cam đoan em sẽ không còn sức lực để thương cảm nữa.”
Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, buông hắn ra lui về phía sau, tiếc nuối thở dài “Em vốn còn rất nhiều lời muốn nói với anh. Nếu anh không nhẫn nại được thì thôi. Em mới biết hóa ra Alpha các anh đánh dấu Omega xong liền không để ý tới người ta nữa. Ài, anh đi đi.”
Trán Cảnh Hạo nảy lên, mỉm cười sờ đầu y “Được rồi, nói đi, nói tới chiều anh cũng nghe.”
Thiệu Trạch thấy ông chủ Cảnh tới gần, tựa hồ có ý khiêng y lên giường chậm rãi trao đổi, rốt cuộc y không nói đùa nữa, đưa tay ôm hắn một cái rồi tiễn hắn lên trực thăng.
Sau khi Cảnh Hạo đi, sinh hoạt của họ không khác gì mấy hôm trước, tiếp tục tìm kiếm cách giải thôi miên, “chuyên gia thôi miên” được tổng bộ của DR phái tới hao tổn sức lực hai ngày vẫn không có cách nào phá bỏ, chỉ đành thất vọng ra về. Thịnh Tước tiễn người đó ra cửa, buông mắt nhìn y “Mọi thứ phải cẩn thận.”
Thiệu Trạch đeo mặt nạ của chuyên gia thôi miên, khẽ gật đầu “Tôi biết rồi.”
Thịnh Tước không trò chuyện nhiều với y, thấy y ngồi lên xe, liền xoay người vào phòng tìm tới người thay thế, làm hết phận sự của một trợ lý.
Kiều Tịch nhìn chiếc xe đi xa qua cửa sổ, cầm điện thoại di động liên lạc với tổng bộ.
Người nghe máy là một Alpha trong tầng trung tâm, hắn trầm giọng hỏi “A Trạch đi rồi?”
“Vừa xuất phát.”
“Ừ, tôi đi nói cho ông chủ.”
Kiều Tịch trầm mặc mấy giây “Ông chủ quyết định đi sao?”
“Tính ông chủ đâu phải cậu không biết, tuy ông ấy đã đồng ý với mẹ A Trạch không đụng vào Thiệu Tu Dung, nhưng chúng ta đều biết rõ, nhiều năm như vậy thật ra ông ấy vẫn muốn giải quyết việc này.” Alpha kia nói “Huống chi lần này A Trạch còn cố chấp hơn lần trước, quyết tâm muốn giết ông ta. Ông chủ sợ cậu ấy bị thương nên nhất định phải tới xem.”
Kiều Tịch đương nhiên hiểu chuyện này, có điều đã có vết xe đổ, lần này nếu ông chủ lại tới nước A, dựa theo tính cách của Thiệu Tu Dung tuyệt đối sẽ có cách ngăn thượng tướng Thiệu đuổi người, sau đó tìm cơ hội nhốt ông chủ lại, không cho bất luận kẻ nào có thể cứu ra, anh không khỏi hỏi “Ông chủ muốn đối phó với Thiệu Tu Dung như thế nào? Khi nào thì đi?”
“Chưa nói, nhưng chắc mấy ngày tới liền muốn đến khu mười một.” Alpha kia dừng một chút, bổ sung “Tôi cảm thấy ông chủ thông minh như vậy nhất định sẽ không để mình rơi vào tình cảnh khó khăn đâu, có lẽ ông ấy đã nghĩ ra cách hay rồi.”
Kiều Tịch ừ một tiếng, trò chuyện với hắn vài câu, sau đó nhanh chóng cúp máy, mở cửa đi vào phòng làm việc.
Lâu Huy vừa vặn lên lầu, thấy thế liền nhanh chóng đi qua dùng sức chặn cửa lại, để tránh bị nhốt ở bên ngoài. Kiều Tịch liếc hắn một cái “Cảnh Hạo và A Trạch đều đi rồi, sao anh còn chưa cút đi?”
Lâu Huy chen vào phòng, cười ghé vào tai anh hà hơi “Ở lại với cậu không tốt sao?”
Kiều Tịch lùi về sau nửa bước, đôi mắt phát lạnh “Tôi không cần.”
Lâu Huy quan sát anh, chỉ cảm thấy người này ngay cả tức giận cũng đẹp như vậy, hắn không khỏi cúi đầu cười cười “Được rồi, tôi nói thật, tôi ở đây đối phó với Huyền Mộc Yến là do có mục đích khác.”
Kiều Tịch thoáng chốc nheo mắt “Là gì?”
“Đương nhiên là…” Lâu Huy đang nói thì bước mạnh tới, nhanh chóng nâng cằm anh lên hôn một cái, đùa cợt kéo dài giọng “Vì theo đuổi cậu.”
Nhiệt độ trong đáy mắt Kiều Tịch thoáng chốc xuống tới điểm thấp nhất, giơ nắm đấm lên đánh qua. Lâu Huy thoải mái bắt lấy cổ tay của anh, thấy anh muốn tiếp tục tấn công, liền vươn cánh tay ra ngăn lại, tiếp đó dùng sức đặt anh ở trên tường.
“Đừng bạo lực như vậy chứ.” Lâu Huy khẽ cười “Tôi nhớ hồi ở khu tám cậu dịu dàng hơn mà.”
Kiều Tịch nhất thời ngẩn ra “Anh có ý gì?”
“Ý ở trên mặt chữ.” Lâu Huy nhìn đôi mắt xinh đẹp của anh “Không phải cậu từng hỏi tại sao lúc trước tôi tới phòng thí nghiệm sao, giờ tôi nói cho cậu biết, bởi vì khi đó tôi nghe tin Huyền Mộc Yến mang theo một Omega mỹ vị tới khu mười một. Tôi cho rằng đó là cậu, sợ cậu bị tên đàn anh vô nhân tính kia biến thành tài liệu làm thí nghiệm cho nên mới vội vã dẫn người qua.”
Kiều Tịch nhíu mày quan sát hắn “Trước kia chúng ta đã gặp nhau?”
“Tất nhiên, nhưng e rằng cậu đã không nhớ tôi từ lâu. À, cái này không sao.” Đáy mắt Lâu Huy mang theo chút nguy hiểm, ghé sát vào anh “Cậu có thể thong thả tìm hiểu tôi, nhưng đầu tiên… là ở trên giường.”
Kiều Tịch nhịn không được phát ra một tiếng ưm rất nhẹ, ở trong miệng một vật độc tài, mạnh mẽ, kịch liệt càn quét xung quanh, khiến người ta thậm chí không có chỗ trống để hít thở. Anh đành phải từ bỏ giãy dụa, sau đó phát hiện sức lực của hắn có giảm chậm lại, anh lập tức nâng gối tách hai bên ra, đạp một phát qua. Kiều Tịch biết thân thủ của tên này rất lợi hại nên liền dựa vào lỗ hổng lúc đánh nhau mà gọi trợ lý tới, lạnh lùng bảo họ đuổi người đi.
Các thuộc hạ đương nhiên không dám trái lệnh, im lặng vác Lâu Huy phát ra hơi lạnh, run cầm cập khiêng hắn ra ngoài, ném rầm một tiếng.
Cảnh Hạo vừa xuống trực thăng liền bị Đường Nhất Ninh kéo đi họp, ngay sau đó bị bắt tăng ca, xử lý một đống tài liệu lớn, tới tối hôm sau mới có thể dứt ra. Ở khu mười hắn rất có thế lực, trước khi rời đi có chọn lựa một nhóm nhân tài, âm thầm lẻn vào khu mười một, chuẩn bị tiếp ứng cho họ vào lúc xảy ra sự cố.
Hắn và Thiệu Trạch gặp mặt ở một thắng cảnh du lịch của nước A, nơi này rất gần thành phố Thiệu Tu Dung ở, hai người đeo mặt nạ bằng silicone, tay nắm tay tản bộ ngắm cảnh giống y như các du khách bình thường. Cảnh Hạo thấy Thiệu Trạch rất quen thuộc đối với chung quanh, hắn không khỏi hỏi “Từng đến rồi?”
“Không, nhưng em có tìm ở trên mạng rất nhiều lần.” Thiệu Trạch cười nói “Em nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra bản đồ vài thành phố gần đây.”
Cảnh Hạo hạ mắt nhìn y, đột nhiên hỏi “Lúc trước em chịu về khu chín có phải từ đầu đã lên kế hoạch giết Thiệu Tu Dung rồi không?”
Thiệu Trạch nhướn mày “Anh muốn nghe lời nói thật?”
Cảnh Hạo kéo y vào lòng “Em nói như vậy thì nhất định là đúng rồi.”
Thiệu Trạch không khỏi nở nụ cười “Đúng, Bạch Triệt muốn khai thác thị trường ở khu mười, em vốn muốn chờ anh ấy cùng anh qua khu mười liền đi cùng, rồi tìm người thay vào, sau đó lén lút tới nước A giết Thiệu Tu Dung, nhưng hiện tại bởi vì chuyện ngoài ý muốn, thân phận của em bị bại lộ, nếu em thật sự không hành động, Thiệu Tu Dung sẽ ra tay trước.”
“Vậy còn anh thì sao?” Cảnh Hạo nhìn y “Lúc em quyết định trở về không nghĩ tới anh sao?”
“Có, nhưng em không biết có phải anh muốn bắt em là để trả thù không. Nếu phải, em sẽ cố gắng đối phó với anh, chờ giết Thiệu Tu Dung xong rồi lại chuồn đi. Nếu không phải em liền nhân cơ hội này để biết rõ tình cảm đối với anh rốt cuộc là thế nào.” Thiệu Trạch đối diện với hắn “Sau đó quyết định là ở lại hay rời đi.”
Cảnh Hạo hôn lên khóe môi y “Giờ quyết định được chưa?”
Thiệu Trạch cười đáp lại hắn “… Biết rồi mà còn hỏi.”
Bàn tay của Cảnh Hạo đặt ở trên thắt lưng y lập tức siết chặt, nụ hôn càng sâu hơn.
Hai người dừng lại đây hai đêm, trong thời gian đó người của Cảnh Hạo đang âm thầm thu thập tin tức của Thiệu Tu Dung, thăm dò nơi Thiệu Tu Dung ở, cũng đúng lúc gửi tin qua đây. Thiệu Trạch nghiên cứu một hồi, sáng sớm hôm sau lên xe, lái vào thành phố kia.
Khu mười gần đây xem như yên tĩnh, Huyền Mộc Yến cần phải trực ở bệnh viện, bình thường bề bộn nhiều việc, mãi tới hôm nay mới có chút thời gian đi tìm Thiệu Trạch uống trà. Thế nhưng chất dẫn dụ của người thay thế không giống với Thiệu Trạch, đương nhiên không thể tiếp xúc gần với Huyền Mộc Yến, nên người đó liền lười biếng dựa vào ban công nhìn xuống dưới “Ông chịu giải trừ thôi miên cho tôi?”
Huyền Mộc Yến hơi ngẩng đầu, giọng nói ôn hòa “Cậu đưa thành phẩm cho tôi, tôi lập tức giải cho cậu.”
“Vậy thì chờ tôi suy nghĩ lại đã.” Người thay thế hà hơi, vẫy tay vào phòng “Tạm biệt. Buổi trưa tốt lành.”
Huyền Mộc Yến bất đắc dĩ nhìn về phía cửa lớn, biết cậu đàn em lạnh lùng nhà mình nhất định sẽ không tình nguyện gặp gã, nên gã đành rời đi, sau đó thấy phong cảnh không tệ liền dứt khoát chầm chậm tản bộ theo con đường khu dân cư.
Trợ lý dặn tài xế lái xe ra ngoài chờ, làm hết phận sự đi cùng ông chủ.
Huyền Mộc Yến cười hỏi “Cảnh Hạo rời đi, bảo bối kia lại ru rú ở trong nhà, cho nên Tu Dung gọi điện tới bảo tôi đến xem người ở đây là thật hay giả, cậu nói thử xem?”
Trợ lý ngẩn ra, nghĩ một lát “Chắc là… thật ạ?”
“Vậy cậu ta sẽ đồng ý uống trà với tôi, sau đó nhân cơ hội nói lời khách sáo.”
Trợ lý âm thầm kinh ngạc “Vậy là giả?”
“Chưa chắc, tính cách cậu ta khó dò, có lẽ là cố ý đùa tôi, ai nói rõ được chứ.”
Trợ lý hỏi “Vậy làm sao trả lời? Hay là nói qua vài ngày nữa lại đi xem thử?”
“Cứ nói là không biết. Nếu là giả, trong thời gian gần nhất phỏng chừng Tu Dung sẽ thật sự tìm tới cửa, đi xem thử lại sẽ trễ mất, có điều thật giả không quan trọng.” Huyền Mộc Yến khẽ cười “Tu Dung đâu phải là người đơn giản. Cậu biết chuyện của Tham Lang không?”
“Dạ có.”
“Cậu nói xem một kẻ có thể giết ông chủ của Huyết Sát mà sao một thương nhân lại không giết được?”
“Nghe nói là bắn trật.” Trợ lý đang nói thì thấy ý cười ông chủ nhà mình gia tăng, khiến cậu ta không khỏi hỏi “Sao ạ?”
“Không có gì.” Huyền Mộc Yến ôn hòa nói “Chỉ là bắn trật mà thôi.”