Bất Báo

chương 76: đoạn tuyệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở lại biệt thự phần lớn là cảnh vệ của thượng tướng Thiệu, tuy ngoài mặt họ ở vị trí trung lập, thế nhưng Thiệu Trạch biết quan hệ của những người này với Thiệu Tu Dung gần gũi hơn bọn họ nhiều. Nếu thật sự đánh nhau, số người này nói không chừng sẽ đứng về phía Thiệu Tu Dung, đến lúc đó sẽ vô cùng bất lợi đối với bọn y, vì thế y nhìn lướt qua, nói chỉ là ra phía trước xem thử, không cần người đi cùng.

Cảnh vệ có chút không yên lòng, nhưng thấy Thiệu Trạch kiên trì như vậy liền đành phải từ bỏ, nói có chuyện gì thì báo cho họ.

Thiệu Trạch gật đầu đáp ứng, cùng Cảnh Hạo lên ca nô, chờ sau khi chạy được một khoảng mới lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Tịch, bảo anh gọi hết người mang theo ra để phòng ngừa ngộ nhỡ.

Lúc này sắp tới hoàng hôn, phía chân trời nhuộm một màu đỏ nhạt, gió biển lướt nhẹ qua hai má, mang theo mùi ẩm ướt và mằn mặn. Hai người lái ca nô hết tốc độ chạy về phía trước, vốn tưởng rằng phải phí sức lực một hồi mới tìm được, ai ngờ lại nhanh chóng phát hiện ra ca nô của Thiệu Tu Dung. Chiếc ca nô ấy đang yên lặng dừng lại, trông có vẻ không hề có sức sống.

Thiệu Trạch nhìn qua bên đó không chớp mắt, theo khoảng cách dần ngắn lại, y có thể nhìn thấy Thiệu Tu Dung và ba mình đang ngồi đối diện nói chuyện, y không khỏi nheo mắt lại, chậm rãi tới gần.

Ca nô của Thiệu Tu Dung có hai tầng, hai người ở tầng trên cùng đặt một cái bàn, trên bàn bày thức ăn, trông khá nhàn nhã, lúc này nhìn thấy họ liền đồng loạt quay đầu.

“Cậu xem, tôi nói sớm muộn gì cũng sẽ có người tìm đến mà.” Thiệu Tu Dung tùy tay đặt lên lan can, trong giọng nói lộ ra ý cười, vẫn cười cợt như xưa “Đáng tiếc tôi vừa mới có ý tưởng nếu cứ dừng ở đây thì thật tốt, kết quả lại bị phá hỏng.”

“Thế thì thật tiếc.” Cố Tiêu tùy ý ứng phó một câu, thấy con trai mình lại đây, ông liền thong thả đứng dậy, vẫy tay với hai người.

Thiệu Trạch cười tít mắt nhìn bọn họ “Sắp tới giờ ăn cơm rồi, sao không quay về?”

Thiệu Tu Dung cũng đứng dậy, trên khóe miệng vẫn là nụ cười nhẹ “Bởi vì ca nô bị hư.”

Cố Tiêu đúng lúc bổ sung “Bị cậu của con làm hư.”

Thiệu Trạch nhướng mày “Điện thoại đâu?”

Cố Tiêu có chút bất đắc dĩ “Nhất thời vô ý bị cậu ta cướp mất rồi ném xuống biển rồi.”

Vì thế Thiệu Trạch nhìn về phía Thiệu Tu Dung. Nếu bình thường, lúc này người đuổi tới nhất định sẽ có ông ngoại y, nhưng ông ngoại đã đi họp nên chỉ còn y với Cảnh Hạo có thể tới, Thiệu Tu Dung là nhất thời nổi hứng hay là… thấy đúng thời cơ mới hành động?

Thiệu Tu Dung không để ý tới vẻ thăm dò của y, ông ta quét mắt nhìn Cố Tiêu “Đừng bất mãn như vậy, để cậu thấy thoải mái trong lòng không phải tôi đã ném cả điện thoại của mình sao?” Ông ta dừng một chút, có chút tiếc nuối “Tôi chẳng qua muốn đợi cùng cậu thêm một lát, ai ngờ nhanh thế đã bị con trai cậu quấy rầy, tôi thật sự không thích nó lắm đâu.”

Cố Tiêu từ chối cho ý kiến “Có về không?”

“Về thôi.” Thiệu Tu Dung không có ý kiến, ánh mắt đảo qua, thấy Thiệu Trạch vẫn nhìn mình, ông ta không khỏi nở nụ cười, từ trên cao nhìn xuống hỏi “Sao, cho rằng tôi sẽ bắt Tiêu đi hả?”

Thiệu Trạch mỉm cười phản bác “Ba tôi cũng đâu phải ngồi không.”

“Cũng đúng.” Thiệu Tu Dung tán đồng gật đầu, ngữ khí ôn hòa “Hơn nữa tôi cũng sẽ không ra tay vào lúc không khí tốt đẹp như vậy, có điều… tôi sẽ ra tay vào lúc bị quấy rầy đó.” Ông ta vừa dứt lời thì lập tức lấy một khẩu súng lục cỡ bàn tay từ trong túi quần ra, giơ lên nhắm vào Thiệu Trạch, loại súng này tầm bắn ngắn, uy lực nhỏ, nhưng với cự ly trước mắt thì tuyệt đối đủ dùng.

Từ lúc Thiệu Tu Dung làm hỏng ca nô và điện thoại di động, Cố Tiêu đã âm thầm cảnh giác, lúc này nhìn thấy rõ đồng tử của ông lập tức tối đi, gần như không suy nghĩ gì liền cầm lấy con dao ăn trên bàn.

Ông quen Thiệu Tu Dung lâu rồi, biết tâm tư ông ta rất thâm sâu, ngay cả ông cũng không thể đoán được hết rốt cuộc ông ta suy nghĩ cái gì, có điều người này luôn ra tay rất tàn nhẫn, giết người trong lúc cười nói quả thực chính là giải quyết một bữa ăn sáng, xem bộ dạng này hiển nhiên là muốn thật sự nổ súng, tuyệt đối không phải là nói cho có.

Sát khí trên người Cố Tiêu thoáng chốc tăng vọt, nhanh chóng xông lên trước vừa kiềm chế cái tay cầm súng của Thiệu Tu Dung vừa dùng sức đâm dao tới. Thân thủ của Thiệu Tu Dung rất lợi hại, nếu không thể làm ông ta bị thương tới một mức độ nhất định thì người này tuyệt đối có thể nổ súng bất cứ lúc nào.

Thiệu Tu Dung cũng không thèm nhìn qua Cố Tiêu, trực tiếp bóp cò.

“Đùng!”

Đồng tử của Cố Tiêu đột nhiên co lại, bỗng nhiên quay đầu.

Cảnh Hạo vẫn đứng bên cạnh Thiệu Trạch, hắn đã trải qua nhiều lần bị ám sát, thời khắc bả vai của Thiệu Tu Dung khẽ cử động hắn liền biết không ổn rồi, hắn vội vàng ôm Thiệu Trạch vào lòng, ngay sau đó cơ thể không kiềm chế được mà rung lên.

Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ khiến không ai kịp phòng bị, Thiệu Trạch hoàn toàn không ngờ vào thời điểm này, ngay trước mắt ba mình, Thiệu Tu Dung lại đột nhiên không hề báo trước mà ra tay với y, mà chờ tới lúc đầu y hiểu rõ thì Cảnh Hạo đã nhào tới, thoáng chốc mặt y biến sắc, chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp chặt lấy, gần như vỡ vụn ra “Cảnh Hạo!”

Cảnh Hạo ghì chặt lấy y, sững sờ một lát sau đó kinh ngạc xoay người nhìn, nhất thời hắn giật mình “… Đạn giấy?”

Thiệu Trạch cũng ngẩn ra, vội vàng ngẩng đầu, hoàn toàn không hiểu Thiệu Tu Dung rốt cuộc muốn làm gì, y không khỏi nheo mắt, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên ùa lên một dự cảm chẳng lành.

Khẩu súng của Thiệu Tu Dung đã rơi trên boong tàu, ông ta mỉm cười dựa vào lan can, bụng bị cắm một con dao, máu chảy róc rách xuống, nhanh chóng nhuộm đỏ một mảng lớn.

Khí thế của Cố Tiêu còn chưa hoàn toàn thu hồi, một lần nữa nhìn về phía Thiệu Tu Dung “Cậu…”

“Tôi chạm tới điểm yếu của cậu rồi đúng không? Ra tay thật tàn nhẫn, tôi chỉ là… chỉ là đùa một chút mà thôi.” Thiệu Tu Dung buông mắt đối diện với Cố Tiêu “Cậu rất bất ngờ?”

Cố Tiêu xanh cả mặt, tìm kiếm từ ngữ thật lâu, cuối cùng lạnh lùng nói “Cậu điên rồi!”

“Cậu mới biết sao? Từ ngày tôi yêu cậu tôi đã không còn bình thường rồi.” Máu trên mặt Thiệu Tu Dung nhanh chóng rút sạch, thế nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh “Tôi thật sự không thích nó, chỉ cần vừa nghĩ đến trong cơ thể nó đang chảy dòng máu của cậu và người khác tôi liền không chịu đựng được. Nói thật cho cậu biết, nếu nó không phải con của Tiểu Nhu tôi đã giết nó từ lâu rồi, a… không đúng, tôi căn bản sẽ không cho người khác có cơ hội kết hôn cùng cậu, nhưng đó lại là Tiểu Nhu, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn. Đôi khi tôi sẽ nghĩ, nếu em ấy không chết, biết đâu tôi sẽ cùng cậu làm bạn cả đời, nhưng em ấy chết rồi, tại sao cậu… tại sao cậu không thể là của tôi?”

Cố Tiêu hoàn toàn không để ý tới Thiệu Tu Dung, vội vàng xoay người tìm khăn bịt miệng vết thương lại cho ông ta, đỡ ông ta xuống cầu thang, bảo con trai tới gần một chút, chuẩn bị bước qua ca nô của con mình.

“… Cậu xem, cũng chỉ vào lúc này cậu mới bằng lòng thân thiết với tôi.” Thiệu Tu Dung dựa vào Cố Tiêu, vẫn nở nụ cười, khẽ nói “Tôi vốn định bắt cậu lại, dù cậu không thích tôi cũng không sao, tôi có đủ kiên nhẫn dây dưa với cậu, nhưng nay ba tôi bỗng nhiên tham gia vào. Với thực lực của ông ấy, kể cả tôi có tài giỏi hơn nữa, giấu cậu thật kỹ cũng không trốn khỏi sự truy tìm của ông ấy. Ông ấy muốn nửa tháng sau tôi phải buông tay thì chắc chắn sẽ có cách khiến tôi không thể ra tay với cậu, sau đó tôi nghĩ, chỉ sợ đời này tôi đều không chiếm được cậu.”

“Ngậm miệng lại.” Cố Tiêu thấp giọng nói, bước xuống bậc thang cuối cùng.

“Chúng ta quen biết nhau bao lâu rồi? Trước khi cậu và Tiểu Nhu gặp nhau, trước khi thằng bé kia được sinh ra chúng ta đã biết nhau, một nhát dao này của cậu thật không có nửa điểm chần chừ, cậu… nhìn tính thì có vẻ tốt, nhưng đối với người khác lại rất tàn nhẫn, thời gian ở chung gần đây tôi càng hiểu ra điểm này.” Thiệu Tu Dung cười, thở dốc một hơi, giọng nói lại nhẹ đi một chút “Vậy nên dù cho qua mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm nữa, tới khi tôi già đi, trong lòng cậu tôi vẫn không thể bằng bọn họ được.” Thiệu Tu Dung hơi dừng lại, cười cợt “Các người đều cho rằng tôi sẽ làm gì đúng không? Ba cũng nghĩ như vậy, tôi biết trong thời gian này các người đều chú ý tới thế lực của tôi, các người nghĩ đúng rồi, tôi quả thật… không cam lòng.”

Trong lòng Thiệu Trạch căng thẳng, nhịn không được tiến lên mấy bước.

Cố Tiêu dừng lại, nhìn qua Thiệu Tu Dung.

“Tôi nghĩ, dù có thế nào cũng không có được, chi bằng… chi bằng tôi hủy cậu.” Thiệu Tu Dung chậm rãi đứng thẳng dậy, tuy ngay cả môi ông ta cũng không còn một chút máu, song nguy hiểm ở đáy mắt lại không mảy may thuyên giảm, thậm chí mang theo chút điên cuồng “Tôi không có cách nào trơ mắt nhìn cậu rời khỏi tôi, ở nơi tôi không nhìn thấy trải qua nốt quãng đời còn lại, vậy nên hoặc là tôi chết, hoặc là cậu chết, hoặc là chúng ta cùng nhau…” Thiệu Tu Dung sờ con dao ở bụng, cúi đầu cười “Nếu tôi chết, cậu nhất định sẽ nhớ tôi một đời. Nếu cậu chết, tôi sẽ mang theo vết dao cậu cho mà sống tiếp, sau đó đốt thi thể cậu thành tro, khiến cậu vĩnh viễn ở cùng tôi.” Nói xong, ông ta ngửa người ngã xuống, rơi vào trong biển, ầm một tiếng thật lớn.

Thiệu Trạch nhìn chằm chằm vào Thiệu Tu Dung, thấy lúc rơi xuống biển hình như ông ta sờ vào trong túi, thoáng chốc nhận ra được cái gì, y nhanh chóng chạy về phía trước “Ba mau nhảy lên ca nô. Ông ta nhấn bom hẹn giờ.”

Vừa dứt lời, tiếng nổ rung trời vang lên, Cảnh Hạo vội vàng tiến lên đè y lại, dùng sức ôm y nhảy xuống biển. Ca nô của họ dừng quá gần, cũng không thể may mắn thoát khỏi, nhanh chóng mà nổ theo, xung lực thật lớn thoáng chốc liền đưa họ cuốn vào biển sâu.

Thiệu Trạch bị tiếng ồn ào đánh thức, y hơi mở mắt, cảm thấy bầu trời không ngừng chuyển động, sững sờ một hồi, lúc này y mới phát hiện thứ chuyển động là chính mình, đầu óc y trống rỗng, tiếp theo chậm rãi nhớ tới sự việc trước đó, y vội vàng nhìn chung quanh.

Thịnh Tước đang đi theo băng ca về phía xe cứu thương, thấy y giãy dụa muốn đứng dậy, hắn liền vội vàng giữ y lại.

Thiệu Trạch chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, huyệt thái dương đau đớn, y thấp giọng hỏi “… Ba tôi và Cảnh Hạo đâu?”

Thịnh Tước trầm mặc nửa giây “Bom nổ tạo thành vòng xoáy, chúng tôi vẫn đang tìm người.”

Thiệu Trạch hít sâu, đáy mắt mang theo sát ý “Thiệu Tu Dung đâu?”

“Cũng còn đang tìm kiếm.” Thịnh Tước đè y lại cho y nằm xuống “Cậu nghỉ ngơi trước đi, còn lại để chúng tôi xử lý.”

Thiệu Trạch vốn định đứng lên, nhưng cơ thể y thật sự rất mệt mỏi, nhanh chóng không chống đỡ nổi rồi lại chìm vào hôn mê.

Cảnh vệ từ lúc không gọi được cho Thiệu Tu Dung và Cố Tiêu liền báo cho thượng tướng Thiệu. Thượng tướng Thiệu vừa vặn kết thúc cuộc họp, ông cụ vội vàng trở về, tới khi ông tới hòn đảo nhỏ này chuyện bom nổ đã xảy ra, thuận tiện tụ họp cấp dưới, nhanh chóng gia nhập đội ngũ tìm kiếm của Kiều Tịch.

Gió biển dần lớn lên, lúc ánh chiều tà sắp tan hết, họ rốt cuộc mò được người lên, may mắn là đều còn thở. Thượng tướng Thiệu nhìn cả người con trai mình toàn là máu, đi theo băng ca vài bước, ông cụ chậm rãi dừng lại, quay đầu nhìn cảnh vệ, nói “Đi gọi Huyền Mộc Yến.”

Khí thế của ông rất mạnh, khuôn mặt nghiêng lạnh lùng, sắc bén khiến người người gần như không dám tới gần, cảnh vệ phát lạnh trong lòng, nói vâng liền xoay người rời đi.

Lúc Thiệu Trạch mở mắt lại thì y đã ở trong bệnh viện, y cử động cơ thể, lập tức nhận thấy cái gì, vội vàng quay đầu, bên cạnh là một người có diện mạo anh tuấn, sắc mặt hơi trắng, còn đang ngủ say, đó chính là Cảnh Hạo.

Kiều Tịch vẫn ở bên cạnh trông chừng, thấy thế anh liền chậm rãi mở miệng “Cậu ta bị mấy mảnh nhỏ của bom làm bị thương, nhưng mà không nặng, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe lên, em sao rồi, cảm thấy thế nào?”

Thiệu Trạch cảm nhận một chút, biết mình không có vấn đề gì, liền đoán là do được Cảnh Hạo ôm chặt lấy che chở, y khẽ nói “Tạm ổn. Ba em đâu?”

“Ở phòng bên cạnh. Ông ấy bị thương nặng hơn Cảnh Hạo, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.”

Thiệu Trạch gật đầu, thầm nghĩ thực lực ba mình mạnh như vậy có lẽ vào thời khắc mấu chốt đã nhảy ra, y lại hỏi “Thiệu Tu Dung đâu?”

“Còn chưa qua giai đoạn nguy hiểm.” Kiều Tịch dừng một chút, quét mắt nhìn vẻ mặt của y “Người của ông ngoại em đang trông ông ta, muốn giết ông ta thì khá khó khăn.”

Thiệu Trạch ừ một tiếng, tiếp theo giật mình nhớ tới cảnh tượng lúc ấy, y có chút kinh ngạc “Lúc Thiệu Tu Dung bị đâm em không có cảm giác gì, lúc ông ta nhảy xuống biển em cũng không nhảy theo, thôi miên hình như không còn tác dụng nữa.”

Kiều Tịch hơi giật mình, anh đẩy mắt kính “Em bị ảnh hưởng mấy lần rồi?”

Thiệu Trạch suy nghĩ một lát “Hồi trước bắn ông ta một lần, lúc ở buổi tiệc ám sát một lần, ở biệt thự ngăn ông ta sự sát một lần, tổng cộng là ba lần.”

Kiều Tịch im lặng một lát “Nếu thật sự là hạn chế số lần, nói không chừng đã thật sự kết thúc rồi.”

Thiệu Trạch nheo mắt “Như vậy là tốt nhất.”

Kiều Tịch gật đầu, đơn giản trò chuyện với y một hồi, sau đó nhìn thời gian, đắp chăn cho y rồi bảo y nghỉ ngơi. Thiệu Trạch ngoan ngoãn vâng một tiếng, trở mình chăm chú nhìn Cảnh Hạo một hồi, chậm rãi rúc vào người hắn. Cái ôm này vẫn dày rộng, ấm áp trước sau như một, khiến người ta vô cùng an tâm, y nhanh chóng nhắm mắt lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio