Edit: DL – Beta: Chi
Sau khi Tần Dĩ Hằng rời đi, Sở Nghĩa lại quay về giường.
Mắt vừa nhắm lại, di động bên cạnh đã reo vang, cậu cầm lên, phát hiện là Tần Dĩ Hằng nhắn tin cho cậu.
Tần Dĩ Hằng: Anh gọi bữa sáng cho em rồi.
Tần Dĩ Hằng: Biết em buồn ngủ
Tần Dĩ Hằng: Ăn đi rồi ngủ tiếp.
Sở Nghĩa trả lời: Vâng ạ.
Với thói quen của Tần Dĩ Hằng, nếu có việc, anh nhất định sẽ nói hết một mạch.
Sở Nghĩa trả lời xong liền đợi vài giây, thấy Tần Dĩ Hằng không có động tĩnh gì nữa, cậu định để điện thoại sang một bên.
Nhưng vừa mới khóa màn hình, chuông điện thoại lại vang lên.
Trên màn hình hiện ra tin nhắn của Tần Dĩ Hằng. Anh nhắn tiếp: Trưa nay anh bận không thể về ăn cơm được.
Tần Dĩ Hằng: Bốn giờ chiều có lẽ mới xong.
Sở Nghĩa: Vâng.
Tần Dĩ Hằng lại không nhắn gì nữa, lần này Sở Nghĩa đợi lâu hơn rồi mới thoát WeChat.
Nhưng cũng giống như vừa nãy, di động mới khóa, tin nhắn của Tần Dĩ Hằng lại hiện ra.
Tần Dĩ Hằng: Giao cho em một nhiệm vụ.
Tần Dĩ Hằng: Trước khi anh về, nghĩ ra một biệt danh đặc biệt cho anh.
Sở Nghĩa bật cười, bởi vì trong phòng chẳng có ai nên cậu cười rất thoải mái, ha ha ha.
Cậu lăn nửa vòng trên giường, lăn sang bên Tần Dĩ Hằng ngủ, trả lời anh: Được
Tần Dĩ Hằng: [ Hình ảnh ]
Sở Nghĩa mở ra xem, sau đó cả người liền tê dại.
Cậu để điện thoại lên chỗ trái tim, mở to mắt nhìn trần nhà.
Cái người tên Tần Dĩ Hằng này.
A!
Ảnh là hình Tần Dĩ Hằng cắt, trên đó là giao diện trò chuyện với Sở Nghĩa trên WeChat, ghi chú của Sở Nghĩa được đổi thành “Thích ăn bánh kem nhỏ”.
Không biết ý nói Sở Nghĩa thích ăn bánh kem nhỏ, hay là nói Tần Dĩ Hằng thích ăn chiếc bánh kem nhỏ Sở Nghĩa này nữa.
Ha ha ha.
Tần Dĩ Hằng: Có được không?
Sở Nghĩa: Được ạ.
Tần Dĩ Hằng: Ừ.
Tần Dĩ Hằng: Mong là trước bốn giờ, anh cũng có thể nhận được một tấm hình như vậy
Sở Nghĩa: Em sẽ cố gắng hết sức.
Tần Dĩ Hằng: Cố gắng hết sức?
Sở Nghĩa: Em chắc chắn sẽ hoàn thành!
Tần Dĩ Hằng: Cục cưng ngoan.
Sở Nghĩa: Hơi ngoan thôi ạ.
Tần Dĩ Hằng: [ Link ]
Tần Dĩ Hằng: Nhà hàng này ăn không tệ.
Tần Dĩ Hằng: Nếu em thấy được, trưa anh sẽ đặt cho em.
Sở Nghĩa không hề ấn vào link mà nhắn luôn lại: Được ạ.
Lần này có lẽ Tần Dĩ Hằng đã nói hết những gì anh muốn nói. Sở Nghĩa cầm di động xem lại lịch sử trò chuyện của mình với Tần Dĩ Hằng, vuốt lên đến lần mà vẫn không thấy đối phương nhắn tới tiếp.
Được hưởng thụ sự ngọt ngào từ Tần Dĩ Hằng, cơn buồn ngủ của Sở Nghĩa cũng chẳng còn, cậu quyết định không ngủ nữa.
Theo kế hoạch của cậu, sáng nay không có việc gì.
Bởi vì trước khi đến thành phố Q, cậu đã đoán đêm qua nhất định mình sẽ làm chuyện kia với Tần Dĩ Hằng, nên sáng nay sẽ dậy muộn.
Thành ra, giờ này cậu bỗng nhiên rất rảnh rỗi.
Buồn chán chẳng có việc gì làm, bữa sáng Tần Dĩ Hằng gọi còn chưa tới, Sở Nghĩa liền đi ra phòng khách, bật TV, nằm trên ghế sa lông chờ.
Có tiếng TV, trong phòng không còn yên tĩnh như trước nữa.
Sở Nghĩa xem một chương trình tạp kỹ buồn tẻ, tay lướt điện thoại. Bắt gặp Chương Khải trên trang xã hội, cậu bỗng nảy ra một ý tưởng.
Chương Khải đăng bài trên trang xã hội năm phút trước, chụp màn hình trong game, caption hùng hổ viết: “Đù má nhà mi, mới sáng sớm đã gặp phải đồng đội heo, hôm nay học sinh tiểu học không cần đi học à?”
Sở Nghĩa thoát ra, ngay lập tức gọi điện cho Chương Khải.
Bên kia bắt máy rất nhanh, giọng Chương Khải ủ rũ: “Alo, Tiểu Nghĩa.”
Sở Nghĩa hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Chương Khải: “Nằm trên giường tự hỏi nhân sinh, game thua mười ván liên tiếp, tao khó sống quá.”
Sở Nghĩa bật cười: “Sao sáng sớm đã chơi game rồi?”
Chương Khải: “Không phải sáng sớm, là thức cả đêm. Rạng sáng hoàn thành hồ sơ đấu thầu rồi không ngủ được, mở game định chơi mấy ván, mà chơi tới tận bây giờ luôn.” Chương Khải hít một hơi: “Tiểu Nghĩa à, mày không biết đâu, đm…”
Chương Khải: “@%&%”
Chương Khải: “@%&”
Chương Khải: “@%&”
Chương Khải: “Tao thật sự phục đấy, sao nó có thể leo đến bậc này? Mẹ nó.”
Sở Nghĩa buông cốc nước trên tay xuống: “Game thôi mà, đừng tức giận quá làm gì, hôm nay đi làm không?”
Chương Khải: “Không đi, hôm nay nghỉ ngơi.”
Sở Nghĩa an ủi: “Chuyện nhỏ mà, có rảnh lại đánh về, Chương Khải mày là ai chứ? Cũng có thể đồng đội của mày là thần treo máy, thăng cấp chẳng phải là chuyện trong gang tấc với mày sao?”
Chương Khải cuối cùng cũng cười: “Đúng đúng đúng. Mày thấy tao đăng trên trang xã hội nên gọi tới an ủi tao à?”
Sở Nghĩa: “Đương nhiên là không phải rồi.”
Chương Khải buông tiếng thở dài: “Tao biết ngay mà, nói đi, tìm anh đây có chuyện gì?”
Sở Nghĩa liếm môi: “Là, chuyện kia, tao…”
Chương Khải than thở: “Chuyện chồng mày chứ gì, mày còn thẹn thùng, nói thẳng đi, muốn bàn chuyện gì với tao?”
Sở Nghĩa cũng học theo giọng điệu cảm thán của hắn: “Chỉ có mình mày hiểu tao như vậy thôi, ôi trời, không biết đời trước tao tu được phúc phần gì mà đời này tao lại có một người bạn như Chương Khải, tao thật sự…”
“Được rồi được rồi được rồi.” Chương Khải cắt lời cậu: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Sở Nghĩa: “Tao định theo đuổi Tần Dĩ Hằng.”
Chương Khải lập tức vui hẳn lên: “Cuối cùng mày cũng chịu làm cái chuyện tình thú này rồi.”
Sở Nghĩa: “Đúng vậy, mày có nhiều kinh nghiệm, cho tao vài sáng kiến đi.”
Chương Khải: “Sáng kiến thì nhiều nhưng mày phải nói với anh đây mọi chuyện là thế nào, sao đột nhiên lại muốn theo đuổi chồng.”
Sở Nghĩa nở nụ cười: “Tao cảm thấy gần đây anh ấy đối xử với tao rất tốt, không giống như lúc mới bắt đầu. Tao và anh ấy cũng tiếp xúc nhiều hơn rồi. Tao nghĩ đã đến lúc nên muốn thử xem.”
“Thử đi chứ sao.” Chương Khải vô cùng tán thành: “Tao đã sớm bảo mày rồi, mặc kệ mày tiến lùi ra sao, cuối cùng anh ta vẫn là chồng mày, mày theo đuổi anh ta kiểu gì cũng không thiệt.”
Sở Nghĩa chọc hắn: “Rõ ràng mày chưa từng nói.”
Chương Khải: “…”
Chương Khải: “Mày có muốn nghe nữa không?”
Sở Nghĩa: “Muốn muốn muốn.”
Lúc này, Sở Nghĩa đã lấy máy tính của mình ra.
Tài liệu về phương pháp theo đuổi người mình thích cậu chỉnh sửa lúc trước đã được cậu quăng lên kho dữ liệu đám mây. Bên kia Chương Khải nói, bên này Sở Nghĩa cũng mở tài liệu ra.
“Theo đuổi một người, quan trọng nhất là bốc thuốc đúng bệnh, tính cách mỗi người đều khác nhau, sở thích cũng khác biệt, mày có biết chồng mày thích gì không?”
Sở Nghĩa: “…”
Thích hôn môi Sở Nghĩa.
Thích làm tình với Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa thầm ho khan hai tiếng: “Cứ coi là biết rồi đi.”
Chương Khải búng tay một cái: “Vậy cứ dựa theo những gì anh ta thích. Còn nữa, tao thấy cuộc sống sinh hoạt của chúng mày quá yên ả, mày đi ra ngoài với anh ta nhiều một chút, hẹn hò gì đó, thúc đẩy tình cảm phát triển, đừng lúc nào cũng gặp nhau ở nhà, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Sở Nghĩa nhìn từ điều thứ hai đến điều thứ mười lăm trong tài liệu, gật đầu: “Đã biết.”
Trên mạng cũng nói như vậy.
Đi nhiều, xem nhiều, giao lưu nhiều.
Chương Khải: “Không phải hôm nay mày qua gặp anh ta à? Ở chỗ nào đó?”
Sở Nghĩa: “Thành phố Q.”
Chương Khải: “Thành phố Q hình như có rất nhiều chỗ chơi, mày tìm thử xem, đợi anh ta rảnh thì đi thăm thú.”
Sở Nghĩa cúi đầu đánh chữ, sau đó hỏi: “Vậy khi nào nên nói với anh ấy?”
Chương Khải: “Đợi thời cơ thích hợp đi, sớm quá cũng không tốt. Phải đợi lúc nước chảy thành sông, chọn thời điểm thật tự nhiên, mày liền nói cho anh ta biết, cho anh ta một bất ngờ hạnh phúc, mày sẽ bắn trúng trái tim anh ta.”
Sở Nghĩa sờ cằm: “Vậy lúc nào mới là nước chảy thành sông? Khi nào mới tự nhiên?”
Chương Khải: “Chờ đến khi mày thấy anh ta cũng có cảm giác.”
Sở Nghĩa suy nghĩ vài giây: “Chuyện này sao mà thấy được?”
Chương Khải bối rối: “Cũng khó, mày ngây ngô với chuyện tình cảm như vậy, người khác thích mày mày còn chẳng biết. Việc này mày tự xem đi, thực ra tình huống của hai người hiện giờ làm gì cũng được, đã quá tốt rồi đấy thôi. Không phải mày bảo chồng mày tiến hành hôn nhân hợp đồng rất nghiêm túc à? Biết đâu mày tỏ tình với anh ấy xong, anh ấy sẽ có cảm giác đấy.” Giọng hắn đột nhiên trầm hơn rất nhiều: “Cục cưng Sở Nghĩa của tôi đột nhiên nói thích tôi, xét một cách công bằng, tôi cũng nên thích lại em ấy.”
Sở Nghĩa bật cười thành tiếng.
Quả thật rất có phong cách Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa: “Sao mày biết anh ấy gọi tao là cục cưng?”
Chương Khải: “…”
Chương Khải: “Bây, giờ, tao, mới, biết.”
Hắn vẻ rất uất hận: “Không ngờ anh ta lại gọi mày là cục cưng. Mày, hai đứa mày, làm tao tức chết mất, rốt cuộc mày muốn thỉnh kinh hay show ân ái hả? Mày giết tao đi, tao không muốn sống nữa, mày đừng có cản, đừng đuổi theo tao!”
Cũng thật trùng hợp, Chương Khải vừa nói xong những lời này, chuông cửa phòng Sở Nghĩa đã vang lên.
Sở Nghĩa cố tình ây da một tiếng: “Đồ ăn sáng chồng tao đặt cho tao tới rồi, tao phải đi ăn đây.” Sau đó cậu hỏi thêm một câu: “Chương Khải à mày ăn sáng chưa thế?”
Chương Khải gào lên: “Tao thà thua liền mười một trận cũng không bao giờ nghe máy của mày nữa.”
Sở Nghĩa cười ha ha.
Sở Nghĩa: “Ok, xin lỗi, mày cũng ăn sáng rồi đi ngủ đi, đừng chơi game nữa.”
“Không chơi.” Nói xong, hắn hừ một tiếng: “Không ngủ, mày kích thích tao rồi.”
Sở Nghĩa cười: “Tao gọi cơm cho mày nhé?”
Chương Khải: “Không cần! Không cần! Không cần! Mày đi ăn bữa sáng tình yêu của mày đi.”
Sở Nghĩa nhận bữa sáng từ tay người giao hàng, nói cảm ơn.
Chương Khải lại hỏi: “Ăn gì đấy?”
Sở Nghĩa: “Cháo.”
Chương Khải: “Tao cũng gọi cháo vậy.”
Sở Nghĩa: “Được đấy.”
Chương Khải: “Thôi, không thèm nghe mày nói nữa, mày có tin gì hay có vấn đề gì thì tìm tao, tao buồn ngủ quá.”
Sở Nghĩa ừ một tiếng: “Tạm biệt.”
Sở Nghĩa bê cháo ra trước máy tính, nhưng cậu không ăn vội mà sửa lại tài liệu chưa lưu trên máy tính trước.
Thật ra những gì Chương Khải nói không khác so với những thứ cậu tìm được trên mạng, xem ra mọi người đều dùng chung một phương pháp theo đuổi người thương.
Sở Nghĩa gõ thêm vài chữ, lưu lại rồi tạo một bản sao lưu sang điện thoại.
Sau khi tắt máy tính, cậu lấy điện thoại ra chụp cận cảnh bát cháo, gửi sang cho Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa: Em ăn sáng nè.
Sở Nghĩa: Sáng nay anh ăn gì ạ?
Mười phút sau, Tần Dĩ Hằng mới nhắn tin lại: Anh cũng ăn cháo.
Tần Dĩ Hằng: Cùng một nhà hàng với em.
Sở Nghĩa ngạc nhiên: Trùng hợp thế ạ?
Tần Dĩ Hằng: Không phải trùng hợp.
Tần Dĩ Hằng: Anh cố ý mua.
Sở Nghĩa: Cháo ở nhà hàng này ăn ngon vậy sao?
Tần Dĩ Hằng: Cũng được.
Tần Dĩ Hằng: Chủ yếu là muốn tạo cảm giác như đang ngồi ăn cùng với em.
Lúc Sở Nghĩa nhắn tin, di động để trên bát cháo. Đọc được dòng tin nhắn của Tần Dĩ Hằng, cậu hoảng hốt đến run cả tay.
Thấy điện thoại sắp rơi vào bát cháo, Sở Nghĩa vội vàng hất ra.
Trong phòng vang lên âm thanh vật nặng rơi, di động bay ra ngoài, rơi xuống thảm.
Tần Dĩ Hằng cũng quá giỏi rồi.
Má nó đây là kiểu nói chuyện gì thế?
Đù.
Sở Nghĩa nhặt điện thoại về, càng nghĩ càng thấy vui, nhưng cũng cảm thấy không cam lòng.
Sáng sớm.
Không thể đớp thính không như vậy được.
Cậu cũng phải đáp lại.
Sở Nghĩa: Vì sao thế ạ?
Sở Nghĩa: Có phải anh nhớ em không?
Nhắn xong câu này, cậu ngay lập tức nhắm mắt lại, ngả người tựa vào sa lông.
Lần này không cần nhờ ai, Sở Nghĩa đã chủ động ném di động ra ngoài.
Cậu làm gì thế này?
Cậu gửi cái gì vậy?
Sở Nghĩa cúi đầu nhìn chiếc điện thoại tủi thân nằm trên mặt đất, cắn chặt răng.
Chờ hai phút cậu mới nhặt nó về.
Như vậy cậu không thể thu hồi tin nhắn được nữa.
Sở Nghĩa siết chặt hai tay.
Cậu nghe thấy tiếng di động vang lên.
Nếu Tần Dĩ Hằng trả lời không, hôm nay trước bốn giờ, cậu sẽ không tìm Tần Dĩ Hằng nữa.
Thời gian trôi qua từng giây, các tế bào thần kinh của cậu đều như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Chờ thêm ba phút, Sở Nghĩa mới run run đi qua, nhặt điện thoại lên.
Cậu ấn vào, màn hình di động sáng lên trong nháy mắt, tim cậu cũng đập nhanh theo.
Tần Dĩ Hằng: Nhớ.
Sở Nghĩa lại ném điện thoại đi lần nữa.