Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi – Beta: Chi
Người trên bãi cỏ càng lúc càng nhiều. Anh bạn cùng xuất phát từ khách sạn với bọn họ cũng đã dắt người yêu tới.
Sở Nghĩa hỏi: “Em nên xưng hô với người bạn kia của anh thế nào ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Gọi cậu ta là Tiểu Trịnh theo anh.”
Sở Nghĩa: “Ơ? Nhưng anh ta trông có vẻ lớn tuổi hơn em mà.”
Tần Dĩ Hằng: “Cũng gọi là Tiểu Trịnh, anh gọi sao thì em gọi theo như vậy.”
Cậu gật đầu: “Vâng. Thế còn bạn gái anh ta ạ?”
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: “Không biết.”
Sở Nghĩa suy nghĩ: “Lúc trước gặp, bạn gái anh ta gọi em là ngài Sở, cùng là suất đính kèm như nhau, em lại chẳng biết gì về cô ta cũng không hay lắm.”
Tần Dĩ Hằng nhìn cậu: “Vậy hả?”
Sở Nghĩa: “Vâng ạ.”
Anh lắc đầu: “Không. Hiện giờ Tiểu Trịnh mới là người cần nịnh bợ anh. Công ty của cậu ta có một hạng mục do anh nắm quyền quyết định, cho nên cậu ta mới cần chủ động, chúng ta không cần. Em không phải lăn tăn vấn đề xưng hô thế nào, nếu có tình huống đáng xấu hổ xảy ra, bọn họ sẽ lên tiếng hóa giải. Ở đây em ngang hàng với anh, nên không cần băn khoăn chuyện xã giao.” Dứt lời, anh nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi: “Đã hiểu chưa?”
Sở Nghĩa gật đầu: “Em hiểu rồi ạ.”
Nếu nội dung cuộc nói chuyện đã sang tới phương diện này, Tần Dĩ Hằng liền dứt khoát nói luôn: “Em là chồng của Giám đốc Tần, mà vừa khéo, Giám đốc Tần nhà em lại rất có bản lĩnh.” Anh đảo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn thẳng vào Sở Nghĩa: “Những người có mặt ở đây, em có thể chuyện trò nhưng không cần cố mỉm cười gượng gạo, khách sáo là phép lịch sự, còn nhún nhường thì miễn đi.”
Sở Nghĩa gật đầu: “Dạ.” Sau khi đáp lời, cậu liền xoay người lấy hai miếng bánh ngọt nhỏ ở gần đó, đưa cho Tần Dĩ Hằng một miếng.
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: “Anh không ăn.”
Sở Nghĩa rụt tay về, bỏ bánh vào miệng, lại bảo: “Anh nói anh thích ăn bánh kem nhỏ mà?”
Tần Dĩ Hằng liếc cậu: “Không phải loại bánh kem này.”
Đang ăn kem bơ, Sở Nghĩa suýt bị sặc chết.
Bánh kem ở đây không tệ, hoa quả trang trí vừa phải, độ ngọt cũng hợp miệng, nên cậu bèn ăn luôn cả hai miếng.
Tần Dĩ Hằng không ăn bánh nên sau khi ăn xong, Sở Nghĩa vươn tay lấy hai ly rượu trái cây gần đó, đưa một ly cho anh.
Anh vừa nhận lấy ly rượu, Sở Nghĩa đã lập tức chạm cốc với anh, nói: “Làm chồng của Giám đốc Tần thật tốt.”
Đối phương cũng mỉm cười: “Có thể kết hôn với cậu Sở đây, anh cũng rất vui.”
Mấy lời này nghe có vẻ khách sáo như nói chuyện xã giao, nhưng cả hai đều biết bản thân đang hết sức thật lòng.
Chỉ một câu như thế đã đủ khiến bọn họ uống cạn ly rượu rồi. Sở Nghĩa bỏ chiếc ly rỗng sang một bên, đột nhiên thở dài: “Nếu trên lĩnh vực em công tác, em cũng có địa vị như anh thì tốt biết bao.”
Tần Dĩ Hằng cũng bỏ ly xuống, hỏi: “Sao thế? Có ai bắt nạt em à?”
Sở Nghĩa cười: “Cũng không thể nói là bắt nạt, chỉ là bất đồng quan điểm với khách hàng thôi. Làm thiết kế nhiều năm như vậy, em cũng gặp phải rất nhiều chuyện không như ý, thường xuyên bỏ qua chính kiến bản thân, thỏa hiệp một cách hèn mọn như một con cún.”
Tần Dĩ Hằng nhíu mày.
“Ha ha ha.” Sở Nghĩa xua tay: “Em thuận miệng oán giận mấy câu thôi, không có gì đâu ạ.”
Dứt lời, cậu lại quay đầu lấy bánh ngọt, có vẻ như không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này. Có lẽ bản thân cậu cũng hiểu những lời thế này chỉ là tán gẫu suông, chẳng thể thay đổi tình trạng hiện giờ, nên cũng không nói gì nữa.
Còn Tần Dĩ Hằng cũng đã nhận ra một điều: Dù với anh, Sở Nghĩa luôn tỏa sáng rạng ngời, ưu tú đến mức anh chỉ muốn nâng trong tay để khoe với bàn dân thiên hạ, nhưng chính cậu lại không hề nghĩ vậy. Cậu an phận với những gì đang có, chậm chạp tính toán từng bước tiến nhỏ trong tương lai, không có thói quen và cũng không thích người khác chú ý vào bản thân. Bất kể đối phương muốn vuốt lên vết sẹo của cậu hay cho cậu muôn vàn khích lệ, cậu luôn một mực trốn tránh, nhưng lại sợ đối phương đau lòng nên đành vừa cười vừa thản nhiên thay đổi đề tài.
Cậu chỉ muốn làm một con người nhỏ bé giữa vô số những người bình thường khác, hèn mọn như một con cún.
Sở Nghĩa không đủ tự tin.
Tần Dĩ Hằng không khỏi nghĩ đến thời thơ ấu của cậu.
“Anh còn muốn uống rượu không?” Sở Nghĩa cầm một ly rượu lên: “Hay uống nước trái cây ạ?”
Tần Dĩ Hằng nhận lấy ly rượu trong tay Sở Nghĩa, sau đó nghe cậu nói: “Em uống nước trái cây thôi.”
Thực ra bản thân Tần Dĩ Hằng cũng không có ý định uống rượu, anh chỉ thuận tay cầm lấy mà thôi. Vài giây im lặng qua đi, anh mới lên tiếng hỏi: “Có nhiều khách hàng khó tính không?”
Nghe thế, Sở Nghĩa liền bỏ ly xuống, quay đầu cười với anh: “Sao anh vẫn bận tâm đến chuyện này vậy ạ?”
Tần Dĩ Hằng lại nói: “Sau này nếu còn gặp những khách hàng như vậy, em cứ dứt khoát không hợp tác nữa.”
Sở Nghĩa lắc đầu: “Em mà có thể tùy tiện như vậy thì đã tốt rồi.”
Tần Dĩ Hằng: “Có thể.”
Sở Nghĩa cười: “Không được đâu Giám đốc Tần, nếu làm thế thật thì em sẽ thất nghiệp đấy.”
Tần Dĩ Hằng: “Anh đủ sức nuôi em.”
Sở Nghĩa cười rộ lên: “Ý em không phải như vậy.”
Tần Dĩ Hằng đột nhiên cảm thấy chẳng biết phải diễn đạt ra sao, vì sự thật là anh cũng không có ý này. Tự tay phấn đấu gây dựng sự nghiệp, đương nhiên anh hiểu quá trình ấy có bao nhiêu gian khó, cũng biết cái suy nghĩ khách hàng không hợp thì bỏ qua là tối kị đến mức nào. Nhưng anh vẫn cho rằng Sở Nghĩa không thể bị bắt nạt.
Tưởng tượng đến cảnh ở một nơi anh không nhìn thấy, có người gây khó dễ cho cậu, anh liền vô cùng bực bội. Vì sao bảo bối của anh lại phải chịu ấm ức như thế chứ?
Tần Dĩ Hằng vuốt tóc Sở Nghĩa: “Nếu quá khó khăn, em không cần phải cố, cũng không cần nhìn sắc mặt người khác mà cư xử, em muốn làm gì thì cứ làm cái đó, vì bây giờ em đã có anh rồi.”
Sở Nghĩa mấp máy môi.
Tần Dĩ Hằng tiếp tục nói: “Cũng không được ví mình như con chó con mèo.”
Sở Nghĩa chớp mắt, cảm thấy trong lòng như có cái gì đó tràn ra, nhẹ giọng đáp: “Vâng ạ.”
Nếu không phải xung quanh đang có quá nhiều người, cậu thật muốn ôm cổ Tần Dĩ Hằng, hôn môi anh ngay tại chỗ.
Hai người ngọt ngào ở bên này mà không hề biết có cả đám người xung quanh vẫn đang chờ cơ hội bắt chuyện với Giám đốc Tần. Trong số những người có mặt ở đây, một số người là đối tác mới quen, cũng có vài vị là bạn làm ăn thân thiết. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên Tần Dĩ Hằng đưa bạn theo cùng. Mà thân phận của người “bạn” họ Sở này, chỉ cần nhìn qua họ đã lập tức hiểu ngay.
Vài tuần trước, Giám đốc Tần đột nhiên đăng thông báo đã kết hôn lên trang xã hội. Chuyện này làm không ít người tròn mắt ngạc nhiên. Hôm nay anh lại trực tiếp dắt bạn đời theo, khiến cho cả đám càng thêm choáng váng.
Giám đốc Tần bình thường luôn nghiêm túc lạnh lùng, thế mà bây giờ lại đang thì thầm to nhỏ với chồng… Đúng là ngọt không chịu nổi.
Tuy xương chó tẩm đường rất khó gặm nhưng bọn họ vẫn lén lút nhìn. Chỉ thấy sau khi Giám đốc Tần ra khỏi phòng họp không lâu, ngài Sở liền đi tới, kế đó hai người vẫn luôn vui vẻ nói cười với nhau. Mãi mới chờ được đến lúc cả hai ngừng trò chuyện, đám người xung quanh đang định tìm cơ hội chen vào thì lại thấy Giám đốc Tần giơ tay xoa đầu ngài Sở, còn thấy bọn họ chạm ly uống rượu rồi tiếp tục chuyện trò.
Không biết Giám đốc Tần nói cái gì mà ngài Sở lại cười vui vẻ như vậy.
Thực ra không phải không thể quấy rầy, hai người bọn họ cũng chẳng làm gì đặc biệt, chỉ là bầu không khí giữa cả hai nhiều bong bóng đến mức người khác không thấy chỗ để chen vào.
Quan sát từ xa một lát, đột nhiên có người không đợi được nữa, cầm ly rượu đi tới chỗ Tần Dĩ Hằng.
“Chào Giám đốc Tần, tôi là Đặng Hải – Giám đốc Kinh doanh của công ty Phương Khách.”
Tần Dĩ Hằng quay đầu nhìn hắn: “Xin chào.”
Nếu đã có người tới đây, Sở Nghĩa liền không nói nữa, ngoan ngoãn đứng bên cạnh chồng mình. Những chuyện sau đó đều không liên quan đến cậu. Người đến tìm Tần Dĩ Hằng để nói chuyện mỗi lúc một đông, lượng rượu xã giao anh phải uống cũng nhiều hơn hẳn.
Tần Dĩ Hằng nói không sai, mà bản thân Sở Nghĩa cũng đã được chứng kiến tận mắt rồi. Chẳng ai trong số những người này đến đây để chơi suông cả, mới vài ba câu họ đã nhắc tới dự án mình đang thực hiện hoặc hạng mục chuẩn bị tiến hành. Lúc nói chuyện với anh, thái độ của họ rất lễ độ, cũng rất khiêm nhường, như thể muốn đề cao anh hơn vậy.
Có vài người còn thuận đà kéo Sở Nghĩa vào cuộc nói chuyện bằng mấy câu khen ngợi ba hoa chích chòe. Sở Nghĩa không quen, nhưng Tần Dĩ Hằng lại vờ như không nghe thấy. Cậu có cảm giác anh đang dung túng người khác khen mình, thành ra thừa nhận cũng không được mà phủ nhận cũng chẳng xong.
Sau một hồi người đến kẻ đi liên tục, chỗ Tần Dĩ Hẵng đứng cũng vắng vẻ dần. Đến khi nhàn rỗi, Sở Nghĩa mới ghé sát vào anh một chút, dùng bả vai huých nhẹ vai anh, nhỏ giọng nói: “Giám đốc Tần bận rộn quá.”
Tần Dĩ Hằng nghiêng đầu sang phía cậu, cũng nhỏ giọng: “Một vài trường hợp thôi.”
Sở Nghĩa bị anh chọc cho cười rộ lên.
Không còn sớm nữa, Tần Dĩ Hằng thấy Hứa Kính đã xong việc và đi xuống, lại nhận ra Sở Nghĩa đã chán rồi nên cũng không nấn ná thêm. Sau khi chào tạm biệt đối tác, anh liền dắt cậu rời khỏi chỗ này.
Đi theo anh còn có Tiểu Trịnh.
Lúc đến cổng hội trường, thấy Tần Dĩ Hằng sắp sửa lên xe, Tiểu Trịnh vội vã đi qua, cười nói: “Giám đốc Tần, buổi tối có thời gian ăn chung một bữa cơm không? Ngày mai tôi phải đi rồi, thật muốn cảm ơn vì đã được ngài giúp đỡ suốt mấy hôm nay.”
Tần Dĩ Hằng cười với Tiểu Trịnh, vòng tay ôm eo Sở Nghĩa, lên tiếng: “Nhà tôi đang ở đây, không tiện lắm đâu.”
Tiểu Trịnh tiếp tục cười: “Thế thì thôi vậy, lần sau tới thành phố A nhất định tôi sẽ mời Giám đốc Tần đi uống trà.”
Tần Dĩ Hằng gật đầu: “Được.”
Tiểu Trịnh khách sáo bắt tay với Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa và Hứa Kính rồi mới rời đi.
Lên xe, Sở Nghĩa hỏi Tần Dĩ Hằng: “Không tiện thật ạ, hay là anh không muốn ăn cơm với Tiểu Trịnh?”
Tần Dĩ Hằng: “Không muốn ăn cơm với Tiểu Trịnh.”
Sở Nghĩa cười: “Lợi dụng em đấy à.”
Tần Dĩ Hằng gõ đầu cậu: “Nói gì thế hả.”
Sở Nghĩa tỏ ra vô cùng hào phóng: “Không sao, anh cứ lợi dụng đi.”
Tần Dĩ Hằng nghiêm túc giải thích: “Mấy ngày nay tuy Tiểu Trịnh luôn xuất hiện trước mặt anh, nhưng anh căn bản không giúp gì cho cậu ta cả, nên không cần ăn bữa cơm này.”
Sở Nghĩa gật đầu.
Tần Dĩ Hằng: “Không thể để cậu ta nghĩ rằng đã lấy được lòng của anh.”
Sở Nghĩa “xì” một tiếng.
Tần Dĩ Hằng cười: “Sao vậy?”
Sở Nghĩa: “Nịnh Giám đốc Tần khó quá.”
Tần Dĩ Hằng nắm lấy tay cậu: “Người khác mới khó thôi.”
Nghe thế, Sở Nghĩa liền nhích lại gần anh một chút, nháy mắt, biết rõ còn cố hỏi: “Thế ai thì dễ ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Em.”
Sở Nghĩa tiếp tục: “Vậy tối nay Giám đốc Tần có thể nể mặt một chút không? Em muốn mời anh ăn cơm.”
Tần Dĩ Hằng vui vẻ đồng ý: “Được.”
Tối đó, Sở Nghĩa chẳng những mời Tần Dĩ Hằng đi ăn mà còn đưa anh đi ngắm triển lãm đèn () nữa.
() Hình minh họa:
Cậu chụp được rất nhiều ảnh đèn, cũng chụp rất nhiều ảnh của Tần Dĩ Hằng. Trên đường về, vẻ mặt cậu có thể nói là tràn đầy thỏa mãn.
Tiếc là lần này cậu không mang theo máy ảnh.
“Tần Dĩ Hằng, anh có thể làm người mẫu đấy.” Lúc về tới khách sạn, Sở Nghĩa vẫn đang cảm thán: “Trong số những người bạn em hẹn đi chụp ảnh hồi Đại học, người đẹp trai nhất cũng không thể sánh được với anh.”
Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn di động của Sở Nghĩa, ậm ừ qua loa.
Sở Nghĩa đột nhiên hỏi: “Nếu hồi Đại học em nhờ anh đi làm mẫu ảnh, anh có nể mặt không ạ?”
Tần Dĩ Hằng suy nghĩ, đáp: “Chắc là sẽ từ chối.”
Sở Nghĩa bám tay anh, cười rộ lên: “Ha ha, em biết ngay mà.”
Trong giả thiết này, dù bị Tần Dĩ Hằng từ chối, Sở Nghĩa cũng không thất vọng. Ngược lại, cậu còn cảm thấy anh cư xử như thế mới bình thường, mới đúng là anh.
Đã không còn sớm, Sở Nghĩa không lưu luyến người trong màn hình điện thoại nữa, cậu lấy quần áo trong tủ ra, chuẩn bị đi vào phòng tắm. Nhưng cậu vừa quay đầu, hình ảnh Tần Dĩ Hằng đứng nghe điện thoại lại lập tức lọt vào tầm mắt.
Anh của bây giờ không giống anh khi được ánh đèn rực rỡ trong triển lãm bủa vây. Dưới ánh sáng ấm áp của đèn phòng khách sạn, một tay Tần Dĩ Hằng đút trong túi áo, anh hơi cúi đầu, mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng toàn thân lại như toát ra dịu dàng vô hạn.
Sở Nghĩa lấy điện thoại di động ra, lưu lại khoảng khắc hết sức ôn hòa này của anh.
Trùng hợp là khi cậu chụp xong, anh cũng vừa gác máy.
Tối nay Tần Dĩ Hằng đã bị chụp ảnh thành quen nên cũng không quá kinh ngạc với hành vi bất ngờ của Sở Nghĩa. Anh nhìn thoáng qua di động rồi giơ tay lên xoa đầu cậu.
Sở Nghĩa rụt cổ, trốn khỏi bàn tay anh, ôm đống quần áo mình vừa đặt trên bàn lên một lần nữa.
Tần Dĩ Hằng đột nhiên nói: “Hứa Kính đã tranh được vé của trận bóng tháng năm.”
Mắt Sở Nghĩa sáng bừng: “Thật ạ.”
Tần Dĩ Hằng gật đầu: “Thật.”
Bàn tay dưới lớp quần áo của Sở Nghĩa nắm chặt lại vì kích động, cậu thốt lên: “Tốt quá ạ.”
Tần Dĩ Hằng: “Nhưng có một điều kiện.”
Sở Nghĩa: “Điều kiện gì ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Nếu em làm được, anh sẽ đi cùng với em.”
Sở Nghĩa hỏi: “Là gì ạ?”
Tần Dĩ Hằng hơi cong khóe môi, nói với cậu: “Làm nũng.”
Sở Nghĩa chậm chạp bật ra một tiếng “Ơ?” đầy nghi hoặc.
Tần Dĩ Hằng nhìn cậu, vẻ mặt như đang nói với cậu rằng: anh nghiêm túc đấy.
Sở Nghĩa buồn rầu: “Nhưng em không biết làm.”
Tần Dĩ Hằng cất điện thoại vào túi áo, chầm chậm nói: “Vé VIP, xem xong còn có thể giao lưu, bắt tay, chụp ảnh với cầu thủ.”
Sở Nghĩa: “Thật sao ạ!”
Tần Dĩ Hằng nhướng mày: “Làm nũng.”
Sở Nghĩa ôm quần áo, chăm chú nhìn anh, bắt đầu tìm cảm hứng.
Làm nũng à? Tiểu Triển và Dung Dung đều biết làm nũng. Còn cả Triệu Tín nữa, Triệu Tín cũng biết làm nũng luôn.
Nuốt một ngụm nước miếng, Sở Nghĩa chớp mắt với Tần Dĩ Hằng mấy cái, sau đó cười rộ lên, mềm giọng nói: “Ông xã là tốt nhất.” Cậu nhích về phía trước một bước nhỏ, tiếp tục: “Đi cùng với em đi mà, năn nỉ anh đấy.”
Lúc này, đôi mắt nai con xinh đẹp của cậu đang nhìn anh đầy tội nghiệp.
Tần Dĩ Hằng bỗng cảm thấy vô cùng sung sướng.
Sở Nghĩa cũng lập tức… đỏ mặt.
“A!” Chưa làm nũng được hai giây, cậu đã bỏ cuộc, vội giơ quần áo lên che mặt: “Trời đất ơi!”
Cậu không còn mặt mũi gặp ai nữa!
Sau đó, Sở Nghĩa định vòng qua Tần Dĩ Hằng để vào phòng tắm, nào ngờ anh lại chợt bước ngang sang, chặn hết đường đi của cậu.
Sở Nghĩa dịch sang bên cạnh một chút, Tần Dĩ Hằng cũng dịch theo để tiếp tục chặn đường cậu. Cậu bước sang phải anh liền sang phải, cậu né sang trái anh cũng bước sang trái.
Cuối cùng, Sở Nghĩa đánh phải ló mặt ra khỏi quần áo, nhìn anh: “Em muốn đi tắm.”
Tần Dĩ Hằng: “Anh vẫn chưa đồng ý đâu.”
Sở Nghĩa ngừng một chút, hỏi: “Làm thế nào anh mới đồng ý ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Nói lại mấy lời ban nãy một lần nữa đi.”
“…” Sở Nghĩa: “Tần Dĩ Hằng!”