Bất Chấp Tất Cả

chương 18: tuần trăng mật 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau này nghe Vương Hạo nói đến mới biết thì ra là đảo bọn họ muốn đi nghỉ là đảo nhỏ tư nhân của ngài đối tác Smith, là khu đá ngầm lớn nhất Bắc Maldives, bởi vì nơi đó cách Male khá xa, sẽ không có quá nhiều người đi du lịch, ngược lại rất là phù hợp thói quen khiêm tốn kín kẽ của Cảnh Diễn.

Bọn họ đầu tiên là đến khu vực trung tâm của đảo, sau đó đi du thuyền hướng tới đảo nghỉ mát.

Ở trên biển nhìn Maldives cảm giác hoàn toàn khác, nước biển xanh biếc bao quanh, tầm mắt càng thêm trống trải, đó là một màu xanh đến tận xương tuỷ, ánh mặt trời rất ấm áp, làn gió biển dịu dàng, cứ như vậy cảm nhận một cách đơn giản là đã cảm thấy hạnh phúc.

Tiểu Nghiêu nằm ở trên lan can du thuyền ngắm phong cảnh, Tô Hiểu Mộc ngồi ở bên cạnh câu. Hai mắt của cô nhìn chằm chằm con trai không chớp, vào lúc này dù sao cũng là ở trên biển, chỉ sợ cậu quá mức vui vẻ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc trước cô vẫn còn hoài nghi mình quyết định có chính xác hay không, nhưng khi nhìn thấy trên con trai càng ngày càng nhiều nụ cười, đã cảm thấy cho dù là sai cũng đáng, tất cả cũng chỉ vì con.

Cô lẳng lặng nhìn con trai, lại không khỏi nghĩ tới Cảnh Diễn. Vừa vặn nghe âm thanh của anh trầm thấp, cô theo bản năng nghiêng người sang, phát hiện anh đứng trên boong thuyền ở cách đó không xa, nghiêng đầu cùng Vương Hạo bàn luận chuyện gì.

Ánh trời chiều dát vàng, gió biển ào ào, trong lúc lơ đãng giơ cao áo khoác màu nâu sẫm, nổi bật lên bóng lưng cao lớn cường tráng của anh, cùng mặt trời đỏ khổng lồ hoạ thành một bức tranh.

Giống như ở nơi nào có anh, trong mắt của cô đều chỉ nhìn thấy anh.

Lúc này, Tiểu Nghiêu chợt ôm eo của cô, luôn miệng kêu la: "Mẹ, mẹ, mẹ mau nhìn, nơi đó có cá heo!"

Lời nói trẻ con không chỉ kéo về lực chú ý của cô, cũng làm cho Cảnh Diễn đưa mắt về phía họ, Tô Hiểu Mộc đỏ mặt, mượn con trai đang khoa chân múa tay che lại tầm mắt của anh, quay đầu lại hướng trên mặt biển, quả nhiên có một bầy cá heo nhảy lên mặt nước chơi đùa, nhìn hết sức vui tươi.

Tiểu Nghiêu cũng mắt nhìn đến Cảnh Diễn, mỉm cười hô: "Cha! Cha tới bên này đi!"

Cảnh Diễn không nói hai lời dừng lại câu chuyện, bước nhanh đi tới bên cạnh bọn họ, một tay rất dễ dàng ôm lấy con trai, để cho cậu nhìn càng thêm rõ ràng, Tiểu Nghiêu kích động vỗ tay hoan hô, Tô Hiểu Mộc quay mặt đi vừa lúc tiếp xúc với đôi mắt đen của anh, làm cho hô hấp của cô trở nên căng thẳng, chỉ đành phải nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, để tránh bị tình cảm dịu dàng này làm rối loạn tâm trí.

Xa xa một hòn đảo nhỏ xanh um tươi tốt rơi vào tầm mắt, Tiểu Nghiêu lôi cánh tay Cảnh Diễn hỏi: "Cha, tại sao bên kia biển màu sắc lại xanh hơn trên cạn nhiều như vậy?"

Cảnh Diễn ôn hòa cười cười, kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì chúng ta bây giờ còn đang biển sâu, màu sắc càng nhạt là càng gần bờ."

Tiểu Nghiêu hả hê khoe khoang: "A, con biết rồi! Chú Vương nói ở biển sâu hay biển cạn đều có rất nhiều san hô, còn có rất nhiều rất nhiều cá, có đúng hay không?"

Cảnh Diễn nhéo nhéo chóp mũi của cậu, cưng chiều mỉm cười nói: "Con nói cũng đúng, hơn nữa chờ đến khi lên trên đảo con sẽ nhìn càng thêm rõ ràng."

"Dạ!" Tiểu Nghiêu ôm cổ cha, cười hết sức đáng yêu.

Cánh tay to lớn vững vàng của Cảnh Diễn ôm con trai, cười yếu ớt không nói.

Tô Hiểu Mộc cũng nhỏ nhẹ cười một tiếng, lặng lẽ cầu xin, có thể vẫn như vậy đã rất tốt, nếu như không được, vậy hãy để cho thời gian dừng lại vào giờ phút này cũng không sao, có anh, có cô, còn có con của bọn họ, so với bất cứ cái gì cũng trân quý vô cùng.

Nơi này là đảo hạng trung, bến tàu vì đường ranh giới, một mặt là quyền sở hữu tư nhân, một mặt là khách sạn phục vụ công chúng, cho dù là như vậy, ngày nghỉ mà cũng không đông, cho người ta có không gian riêng tư nhiều hơn. Bọn họ ở tại biệt thự trên nướchướng về phía mặt trời lặn do ngài Smith đặc biệt sắp xếp, lúc mới vào cổng có một vườn hoa nhỏ, còn có hồ bơi tư nhân và SPA hướng mặt biển, cửa sổ sát đất thu toàn cảnh °, cả phòng thiết kế đơn giản, khiến Tô Hiểu Mộc trừ sợ hãi than thầm thì cũng là sợ hãi than thầm, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Tiểu Nghiêu hưng phấn lôi kéo mẹ chạy khắp nơi, rốt cuộc chờ lúc cậu chịu lên giường ngủ, Tô Hiểu Mộc đã eo mỏi lưng đau, nhưng kỳ quái là rõ ràng mệt chết đi nhưng thế nào cũng không ngủ được. Cô đến quầy rượu cầm bình rượu Bồ Đào cùng một cái ly cao cổ, đi tới biệt thự trên boong thuyền khoanh chân ngồi xuống, chung quanh yên lặng, phía dưới chính là nước biển nhàn nhạt, gió biển thổi, nghe tiếng khoáng đãng, phía chân trời là bóng đêm đen như nhung, tất cả đều là cảm giác vui sướng không thể diễn tả.

Trên ván gỗ có tiếng bước chân, trên vai chợt có thêm một áo khoác len, Tô Hiểu Mộc khẽ ngẩng mặt, cười hỏi: "Thế nào? Anh cũng không ngủ được?" Giữa hô hấp có hương vị biển đặc biệt, mùi rượu không nghe rõ, cô lại đảo rượu, lắc chất lỏng màu đỏ nói: "Có muốn uống một ly hay không, sẽ ngủ ngon hơn một chút."

Cảnh Diễn lắc đầu một cái, tùy ý ngồi xuống bên cạnh cô, chợt nhớ tới cái gì, bỗng lông mày rét lạnh nói: "Cô không nên uống rượu."

"Uống một ít thôi nha, luôn bị quy định này kia trói buộc, cuộc sống còn có cái gì thú vị?" Tô Hiểu Mộc mỉm cười nhìn ánh mắt của anh, bị hơi rượu làm mờ lý trí, lúc này cô gần như vậy mà đối diện với anh hoàn toàn không có sự thận trọng thường ngày. Hơn nữa lúc cô cười mắt đặc biệt sáng, giống như trân châu trong biển rộng, ánh sáng còn đẹp hơn như thế.

Cảnh Diễn nhướng mày, ấn chặt tay cô: "Hay là đừng uống nữa."

Giọng điệu của anh không nặng, nhưng khí thế không cho người khác cự tuyệt, Tô Hiểu Mộc mất hết hơi sức cũng không giằng khỏi tay anh, rốt cuộc không giãy giụa nữa, không cam lòng mở to mắt: "Anh vốn là lý trí như vậy. . . . . . Chẳng lẽ không có lúc nào khiến anh mất đi tỉnh táo?"

Lời nói giận dỗi dí dỏm khiến không khí trở nên rất ôn hòa, Cảnh Diễn từ từ buông tay cô ra, nhìn lên biển rộng mênh mông bát ngát trước mặt: "Cũng có, nhưng so với người khác thì ít hơn, đây cũng là hoàn cảnh cho phép, người quá xử sự theo cảm tính cũng rất khó xử lý mọi chuyện cho tốt."

Tô Hiểu Mộc ngẩng đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Ừ, người này nói gì cũng đúng, con người của tôi cũng rất dễ bị tình cảm chi phối, cho nên luôn luôn thành ít bại nhiều." Suy nghĩ kỹ một chút, thất bại lớn nhất của cô là gặp phải anh, thành công lớn nhất, cũng là gặp phải anh, thật là rất mâu thuẫn.

Cảnh Diễn nhìn cô một cái, làn môi mím chặt lại: "Cô chăm sóc và giáo dục con rất khá, Tiểu Nghiêu thật biết điều, cũng rất lệ thuộc vào cô, điểm này tôi còn muốn học tập cô."

Tô Hiểu Mộc cũng không trả lời, lắc đầu mà nói: "Đây chỉ là vấn đề thời gian, Tiểu Nghiêu bước vào đời cũng sẽ không bên cạnh tôi nữa, mà thời gian anh ở với con cũng không dài. Đợi một thời gian, anh nhất định so với tôi còn tốt hơn, Tiểu Nghiêu cũng cần người cha này." Điểm này cô không hề nghi ngờ.

Nghĩ đến con trai, khóe mắt Cảnh Diễn cong lên, cười nhạt: "Chỉ hy vọng như thế."

Tô Hiểu Mộc khép lại áo khoác duỗi lưng một cái, đứng lên híp mắt nói: "Tôi có chút mệt, ngủ ngon."

"Được, ngủ ngon."

Trăng sáng sao thưa, bóng tối u ám bao trùm, nhưng hơi lạnh ban đêm thật ra rất ấm áp.

Trên đảo nhỏ có xây dựng trung tâm thiếu nhi, nơi đó tụ tập rất nhiều đứa bé cùng cha mẹ đến nghỉ mát, cha mẹ có thể yên tâm giao đứa bé cho nhân viên làm việc chăm sóc. Cho nên Tiểu Nghiêu ăn xong điểm tâm liền theo quản gia đi trung tâm chơi, Tô Hiểu Mộc một mình rảnh rỗi, Cảnh Diễn cũng không quản thúc cô, cô nằm trên ghế trong vườn hoa đọc sách một chút, quyết định ra ngoài dạo.

Không ngờ cô lại ngoài ý muốn gặp một người quen ở sảnh ăn, Lương Hi.

Cô đang cười muốn đi đến chào hỏi, lại bỗng chốc lui về phía sau một bước, bởi vì cột La Mã che mất nên Lương Hi cũng không thấy cô, mà có một người đàn ông từ sau lưng Lương Hi dùng sức lôi tay Lương Hi, làm cô không thể không ngửa cổ ra sau, xem nét mặt hai người thế nào.

Người đàn ông kia rõ ràng đang trong cơn thịnh nộ, nói chuyện rất lớn tiếng: "Em lại đang tức cái gì? Là em tự nói thích tác phẩm của Seamus, hiện tại anh giới thiệu anh ta cho em biết em còn không vui mừng?"

Seamus, cái tên này Tô Hiểu Mộc có chút quen tai, hình như mấy ngày nay vẫn nghe Vương Hạo càu nhàu, hẳn là tổng thiết kế mà họ hợp tác ? Người đàn ông kia cùng Cảnh Diễn có quan hệ gì?

Lương Hi nắm chặt tay, nhìn anh ta cười lạnh: "Tôi thích ai là chuyện của tôi, anh dẫn tôi tới nơi này có hỏi qua ý kiến của tôi sao? Anh chừng nào thì mới có thể từ bỏ loại tính khí bá đạo tự cho mình là đúng này?"

Đáy mắt đối phương ngày càng ủ dột, thân thể cao lớn đem Lương Hi đè trên cây cột, cũng không lo lắng ánh mắt những người chung quanh, nghiêm mặt trào phúng: "A! Em thích ai là chuyện của em? Anh bá đạo tự cho là đúng? Là anh đối với em quá tốt có phải không?"

"Nói chuyện đàng hoàng một chút!" Lương Hi đánh lại đá lại cũng tránh không được anh, giọng căm hận nói, "Thôi, tôi với anh không thể nói chuyện rõ ràng được!"

Anh rốt cuộc buông cô ra, mang trên mặt nụ cười quỷ dị, gằn từng chữ: "Không nói được? Không sao, dù sao anh có rất nhiều thời gian, có thể cùng em chậm, chậm, nói!" Nói xong liền trở tay lôi cô đi về hướng nhà nghỉ.

Đợi hai người đi xa một chút Tô Hiểu Mộc mới phục hồi tinh thần, rốt cuộc cũng nhớ lại, không trách được mới vừa rồi cô cảm thấy người đàn ông kia sao quen mặt, thì ra anh ta chính xác là chú rễ trong bữa tiệc đính hôn cô tham gia mấy ngày trước , nhưng cô nhớ rõ ràng cô dâu không phải Lương Hi mà. . . . . .

Bỗng dưng, có người vỗ vỗ bả vai của cô, cô ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Cảnh Diễn cùng một người ngoại quốc râu quai nón dài đứng ở phía sau mình, Cảnh Diễn chiều cao m đã rất kiệt xuất, nhưng người này so với anh còn phải cao hơn một cái đầu.

Cảnh Diễn hết sức tự nhiên lôi cô đến bên cạnh, dùng tiếng Anh chuẩn giới thiệu: "Ngài Smith, đây là vợ tôi Tô Hiểu Mộc." Lại hơi nghiêng người nói với Tô Hiểu Mộc, "Vị này là ngài Smith, lần này chính là ông ấy chiêu đãi chúng ta kỳ nghỉ trên đảo ."

Tô Hiểu Mộc định thần, lập tức rối rắm vừa rồi quẳng ra sau đầu, lễ phép vươn tay nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, ngài khỏe chứ, tôi là Tô Hiểu Mộc."

Smith là người phóng khoáng không thích bị gò bó, lễ phép tính hôn một cái vào mu bàn tay cô, lại dùng tiếng Trung rộng rãi khen ngợi: "Xin chào, cô rất đẹp." Nghe ông ta nói có chút kỳ quái nhưng ngữ điệu cũng rất thân thiết, Cảnh Diễn cùng Tô Hiểu Mộc cũng vui vẻ cười cười, Smith quan sát ánh mắt của hai người, mỉm cười phất tay nói: "Vậy tôi sẽ không quấy rầy trăng mật của hai người rồi, hi vọng hai người đi chơi vui vẻ, bái bai."

Lần này ngược lại Tô Hiểu Mộc thật xin lỗi, thói quen mà đem tóc rơi đẩy đến bên tai, nhìn bóng lưng Smith hỏi Cảnh Diễn: "Vương Hạo không phải nói ông ta là người nghiêm túc khó có thể tiếp cận sao? Tôi thấy ông ta rất thân thiện rất dễ làm quen mà. . . . . ." Sau đó mới bất tri bất giác phát hiện tay của anh còn đỡ trên vai mình, hơi ấm truyền qua lớp áo mỏng, mặt của cô đỏ hơn.

Cảnh Diễn nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô, có một loại tâm tình xông lên đầu, khó nhịn được bật cười: "Bị đối thủ của ông ta nghe được biểu hiện của người này sau khi nghe lời Vương Hạo, thật không biết nên khóc hay nên cười."

Ánh mắt Tô Hiểu Mộc trong nháy mắt sáng lên, như học sinh tò mò siêng năng hỏi tới: "Tại sao?"

"Smith trên thương trường nổi danh ‘Cá Mập Trắng ’, sở trường nhất chính là mua lại." Cảnh Diễn thấp đầu nhìn cô, dừng một chút còn nói, "Cho tới bây giờ luôn ăn tươi nuốt sống."

"À. . . . . ." Tô Hiểu Mộc ngẩn ra, theo bản năng hỏi anh, "Này cùng ông ta hợp tác vậy anh là cái gì?"

"Tôi? Tôi chỉ là một thương nhân bình thường, cái gì buôn bán kiếm tiền thì làm cái đó, dĩ nhiên, chuyện phạm pháp không làm, đây là nguyên tắc cơ bản nhất." Cảnh Diễn thu lại tâm tình, khôi phục lại vẻ mặt thường ngày.

Thương nhân bình thường? Con nít còn không tin đó chứ? Nếu không phải như vậy cũng sẽ không người thấy người xưng ngài Cảnh.

Tô Hiểu Mộc không nhịn được trách thầm, ngoài miệng qua loa "Ừ" một tiếng, cũng không tiếp tục cái đề tài này, nhưng trong lòng cô là vui mừng , đây là mặt khác của anh mà cô không biết, vận trù duy ác, hăng hái.

Cảnh Diễn nhìn bả vai cực kỳ thon gầy của cô, lại không khỏi nhíu nhíu mày: "Cô ăn cơm trưa rồi sao?"

"Ăn một dĩa salad, món ăn khác không có khẩu vị gì." Tô Hiểu Mộc trả lời đàng hoàng, đầu bếp nổi danh quốc tế làm thức ăn dĩ nhiên là rất tinh xảo, nhưng rất đáng tiếc không hợp khẩu vị của cô.

Ánh mắt của anh trở nên rét lạnh, giống như tùy ý nói: "Như vậy à, tôi còn chưa ăn cơm, cô đi ăn với tôi một chút."

Tô Hiểu Mộc ngây ngẩn cả người, anh lại mở miệng, để cho mình cùng anh ăn cơm?

Ánh mặt trời sau giữa trưa theo mái ngói rơi trên người anh, hình dáng gò má anh thâm thúy anh lãng, khóe mắt mỏng cũng tự nhiên như vậy, cô cảm thấy trong lòng mình có một hàng rào ngăn cách, tràn ngập nguy cơ, quá không nên.

Có lẽ là nguyên nhân tâm tình tốt, Tô Hiểu Mộc cùng với Cảnh Diễn lại ăn một bàn cơm canh, tinh thần có vẻ tốt hơn một chút. Cảnh Diễn lẳng lặng nhìn mắt cô, hỏi: "Cô muốn đi nơi nào?"

"Tôi muốn đi bơi." Thấy anh nhíu lông mày, cô rất nhanh nói bổ sung, "Tôi biết rõ tôi không thích hợp xuống nước, mà tôi nghe nói llặn xuống hơn hai thuốc có thể thấy san hô và cá biển. Tôi gần đây không chút ý tưởng vẽ tranh, tôi muốn xuống biển, không chừng tìm được ý tưởng để vẽ tiếp." Thấy anh mắt lạnh nhìn mình không tiếp lời, cô nho nhỏ nói thầm, "Một mét cũng không được sao? Chỉ là chụp mấy tấm hình cũng có thể mà. . . . . ."

Cảnh Diễn nghiêm trang nói: "Nửa thước cũng không được, cô. . . . . . Chỉ là muốn hình?" Âm thanh của anh trầm trầm, "Tôi có thể thay cô chụp."

Tô Hiểu Mộc ngớ ngẩn, vội vàng nói: "Không cần không cần, tôi đùa giỡn, anh yên tâm, tình huống thân thể của tôi thế nào tự tôi biết, sẽ không thật đi lặn biển, anh phải vội việc gì đi mau lên, không cần phải để ý đến tôi đây."

Cảnh Diễn giống như không nghe được, nhìn cô khẩn trương mà xoắn hai tay, thong thả ung dung nói: "Smith hẹn tôi đi lặn biển, có thể thuận tiện giúp cô chụp hình."

Thuận tiện. . . . . . Tô Hiểu Mộc nhớ lại, nhìn vào chiếc cằm hoàn mỹ của anh. Đúng vậy, thuận tiện, muốn mời cô tới Maldives là thuận tiện, giúp cô là thuận tiện, cô còn cần phải khiêm tốn khách khí cái gì chứ ? Ánh mắt sáng trong của cô nhìn anh mỉm cười: "Vậy thì phiền anh."

Cảnh Diễn nhấp một hớp nhỏ rượu nho trắng, chóp mũi nghe hương thơm, lạnh nhạt nói: "Tôi đã nói rồi, về sau không cần khách khí với tôi."

Thời tiết bên ngoài rất tốt, nắng gắt như lửa, mây trắng bay bay, Cảnh Diễn và Smith hẹn nhau lái thuyền ra biển lặn sâu, Tô Hiểu Mộc mặc dù lòng không yên, lại chỉ có thể ở lại trên thuyền vẽ bản thảo, cô ở trên sàn tàu nhìn bóng lưng Cảnh Diễn cách đó không xa mặc xong đồ lặn, dần dần ngẩn người ra, trước khi xuống nước Cảnh Diễn quay đầu lại, bởi vì đã mang mặt nạ lặn, cô không rõ vẻ mặt của anh, nhưng hai đôi mắt đen láy thoáng chốc giao nhau, tay cầm bút của cô khẽ run lên, cảm giác nặng trĩu, giống như mỗi người đều có tâm sự.

Một tiếng " Bùm" lặn xuống nước, có vẻ như Tô Hiểu Mộc bị nhiễu loạn tâm trí, bị làm cho giật mình.

Mặc dù đã từ Vương Hạo biết kỹ thuật lặn của anh đã đạt tới cấp chuyên nghiệp, nhưng cô vẫn nhịn không được lo lắng, dưới tay phác thảo vài nét, nhưng đôi mắt lại dán vào mặt nước yên tĩnh.

Chờ Cảnh Diễn lên thuyền, bỏ đi một thân người đồ lặn nặng nề ẩm ướt, liền nửa người trên trần trụi đi tìm Tô Hiểu Mộc. Cửa khoang thuyền nửa mở, anh hơi hạ eo nhìn thấy, Tô Hiểu Mộc cắn bút máy như có điều suy nghĩ, mặc áo T shirt hoạt hình dài đến gần gối, tóc dài tùy ý cột sau ót, son phấn không nhiều, dáng vẻ nhìn như nữ sinh trung học mới ra trường.

Không biết cô đang suy nghĩ gì, đã nhập tâm, không biết được anh đang đến gần.

Anh lười biếng tựa trước mặt cô, âm thanh hơi thấp hỏi: "Đang vẽ những thứ gì?"

Lần này thật làm Tô Hiểu Mộc sợ hết hồn, cô cuống quít ngẩng đầu lên, liền nhìn đến nửa người trên cường tráng của anh, nước biển trên tóc còn chưa lau khô, từ từ chảy xuống cổ đồng rồi đến bắp thịt săn chắc . . . . . . Cổ họng của cô không nhịn được nuốt xuống, vội vàng đóng sách vẽ lại, cà lăm qua loa: "Không có, không có vẽ cái gì, không có linh cảm. . . . . ." Thật ra thì cái gì khác cô cũng không vẽ, chỉ vẽ khuôn mặt anh, không thể bị anh nhìn thấy.

Cảnh Diễn như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, nhưng cũng không có hỏi nhiều nữa, đem máy chụp hình trong tay đặt trên bàn, mới cầm một bên khăn lông lau tóc, vừa lau vừa nói: "Cô xem một chút những thứ này có thích hợp hay không? Có lẽ rất nhanh sẽ có linh cảm."

"A, tốt." Tô Hiểu Mộc đang lo không có cách nào dời đi lực chú ý, lúc này như được đại xá hai mắt nhìn chằm chằm máy chụp hình xem hình bên trong, lúc đầu chỉ là vì trốn tránh lúng túng, nhưng dần dần cũng là bởi vì hình thật sự quá đặc sắc, lặn sâu và bơi lội không giống nhau, không thể nhìn được những rặng san hô và những con cá biển to lớn rực rỡ.

Mỗi một tấm hình đều rất sinh động, ngay cả Tô Hiểu Mộc không xuống biển cũng giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, trên mặt không bỏ sót biểu lộ tán thán.

Cô cầm máy chụp hình kích động nói: "Chụp rất tuyệt, thật cám ơn anh." Ánh mắt của cô từ lúc vừa rồi cũng không rời khỏi màn ảnh máy chụp hình.

Ngược lại Cảnh Diễn không khỏi nhíu mày lại, cô thế nào, lại là khách khí.

Đến khi hai người trở lại biệt thự Tiểu Nghiêu đã từ trung tâm trẻ em trở lại, nhưng đứa trẻ này buổi sáng là cười chạy ra ngoài, vào lúc này khuôn mặt nhỏ bé nhìn thế nào cũng như đưa đám, Tô Hiểu Mộc hỏi hai lần cậu đều không chịu nói nguyên nhân, mang bộ dáng sầu thảm.

Cảnh Diễn che giấu tâm tình, lạnh giọng hỏi quản gia chuyện gì xảy ra.

Quản gia giải thích, Tiểu Nghiêu vốn là chơi thật tốt, cùng con gái ngài Smith là Daisy thành bạn bè, nhưng buổi chiều chơi bên trong phòng lướt sóng, cậu thế nào cũng không dám xuống nước, Daisy lại chơi rất tốt, có thể cậu cảm thấy thật mất mặt, liền giận đùng đùng trở lại.

Là đàn ông, cho dù chỉ là đứa trẻ, đều là sĩ diện .

Tô Hiểu Mộc thở dài, đang muốn đi an ủi con trai, lại ngoài ý muốn bị Cảnh Diễn kéo tay, cô sững sờ, chỉ thấy anh tự nói: "Tôi đi an ủi con." Anh đi về phía con trai, đứng ở trước người cậu và nhìn thẳng: "Nam tử hán đại trượng phu không thể hẹp hòi như vậy, càng không thể dễ dàng bị khó khăn đánh bại, ngày mai cùng cha đi, lướt sóng mà thôi, rất dễ học."

Tiểu Nghiêu bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cha, lại lập tức cúi đầu mím môi nói: "Con...con không dám."

Cảnh Diễn sờ sờ đầu của cậu, kiên nhẫn hướng dẫn: "Con không phải nói là muốn bảo vệ mẹ sao? Việc nhỏ thế này là có thể làm khó con rồi hả ? Về sau thế nào bảo vệ mẹ?"

"Con. . . . . ." Tiểu Nghiêu do dự một chút, nắm tay nói, "Cha, thật không khó sao?"

"Thế nào? Không tin cha sao? Yên tâm, về sau chờ con học xong, con sẽ yêu mến loại vận động thú vị này." Cảnh Diễn bật cười gật đầu một cái, còn nói, "Tốt lắm, hiện tại con nhanh lên một chút đi ăn cơm, tối nay đi ngủ sớm một chút ngày mai mới có tinh thần."

"Dạ!" Tiểu Nghiêu lần nữa nở nụ cười, vui vẻ theo sau quản gia đi vào phòng ăn.

"Vậy mà anh có biện pháp." Tô Hiểu Mộc thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ tới cái gì, lo lắng nói, "Cái đó, Tiểu Nghiêu vẫn nhỏ như thế, lướt sóng có thể nguy hiểm hay không? Con trừ bơi lội, hầu như không tham gia loại vận động dưới nước này."

Cảnh Diễn cũng không tán thành loại ý tưởng bảo vệ con này của cô, nhưng mà ngữ điệu vẫn chậm lại nói: "Con muốn học được tự mình vượt qua khó khăn, nó là con trai, về sau lớn lên muốn gánh chịu nhiều trách nhiệm hơn, bảo hộ nó thật ra thì đối với nó không có bất kỳ điểm tốt nào, tôi không ép buộc con nhất định phải học được, nhưng ít nhất con nên thử một lần, biết nhược điểm mình ở đâu, nếu có thể vượt qua vậy thì không còn gì tốt hơn rồi."

Tô Hiểu Mộc tức cười, có lẽ cô nên cảm thấy may mắn, mặc dù lúc trước con trai lớn lên cũng không có cha bên cạnh, nhưng cũng không tính tình hèn yếu hay kêu căng. Mà Cảnh trầm ổn cùng cô thảo luận chuyện giáo dục con như vậy cũng là lần đầu tiên, hơn nữa góc độ nhìn vấn đề hoàn toàn khác cô, đây chính là ý kiến cha mẹ khác nhau thôi.

Hôm sau, chuyện động trời xảy ra.

Thời tiết mặc dù rất tốt, nhưng sắc mặt Cảnh Diễn không được như vậy, Tô Hiểu Mộc phát hiện anh có gì đó kông ổn, không để ý gì liền sờ trán của anh, tiếp theo thì thầm: "Ôi trời, anh sốt rồi! Có phải ngày hôm qua lặn xuống nước cảm lạnh rồi hay không?" Một lạnh một nóng, luôn là bị vi khuẩn cảm cúm lợi dụng sơ hở, càng làm cho cô cảm thấy đầu sỏ gây nên là mình. Thấy anh ăn mặc chỉnh đi gõo cửa phòng con trai, cô ngăn anh lại nói: "Anh đang bị bệnh, cũng đừng đi lướt sóng nữa, tôi mang Tiểu Nghiêu đi chơi tor khác cũng được."

"Không quan trọng." Anh phất tay với cô, lạnh nhạt nói, "Đối với đứa bé mà không giữ được lời hứa, bỏ qua cơ hội này sau này có lẽ con không còn tin tôi nữa."

Tô Hiểu Mộc biết chuyện anh quyết định, người khác không có biện pháp thay đổi, lại có chút mừng rỡ anh thật sự là một người cha có trách nhiệm, cũng không nói gì thêm nữa, nhưng lặng lẽ gọi Vương Hạo mời bác sĩ.

Thế giới nước khu vui chơi trẻ em.

Cảnh Diễn trước tiên làm mẫu một lần trước mặt con, động tác của anh rất chuẩn, không chỉ có Tiểu Nghiêu, những người bạn nhỏ khác và nhân viên đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn chăm chú vào anh, thời điểm làm ra động tác đặc sắc còn có thể làm họ há mồm thật to.

Tiếp đó anh lại làm mấy động tác cơ bản nhất đơn giản nhất, lặp lại mấy lần sau đó hỏi con trai: "Thế nào? Con xem hiểu rồi chưa? Mình tới thử một lần có được không?"

Có cha khích lệ, Tiểu Nghiêu vứt bỏ hèn nhát hôm qua, dũng cảm lớn tiếng: "Có thể!"

Mặc dù là sóng biển nhân tạo, nhưng cũng tương đối lớn, Tiểu Nghiêu là kẻ mới học, còn là một đứa bé, lần đầu tiên cũng không giữ tốt liền bị nước biển chụp lên người, qua mấy lần, có chút chán nản nghĩ bỏ cuộc, nhưng nhìn đến ánh mắt mong đợi của cha, còn một bên là mẹ càng không ngừng khích lệ kêu cố gắng, lại cắn răng kiên trì đi xuống, rất nhiều lần luyện tập cuối cùng là có chút tạm được, cậu cũng hưng phấn theo, bạn Daisy mới làm quen cũng tham gia, cậu ha ha cười không ngừng, hình như tìm được niềm vui thú với thể thao dưới nước.

Nhìn nụ cười của con, cuối cùng một tia lo lắng trong lòng Tô Hiểu Mộc cũng biến mất, không nhịn được nhìn Cảnh Diễn một cái, quả nhiên quyết định của anh đúng.

Chờ anh thay xong quần áo, bác sĩ mà Tô Hiểu Mộc nhờ Vương Hạo mời cũng đến, cô cũng không nhiều lời, trực tiếp lôi kéo anh trở về biệt thự: "Tôi cảm thấy vẫn là nhờ bác sĩ khám một chút thì tốt hơn, dù sao chuyện ngã bệnh này cũng không nhỏ, không được qua loa."

Thấy bộ dáng lo lắng của cô như cô vợ nhỏ lo cho chồng mình, anh đi theo sau hơi nhếch khóe môi, thuận theo để cô tùy ý dắt tay của mình.

Giống như bất tri bất giác, bọn họ đã hình thành thói quen quan tâm lẫn nhau.

Quả thật như thầy thuốc đoán, bệnh sốt phát bệnh chậm, đến sau nửa đêm Cảnh Diễn dưới tác dụng của thuốc ngủ mơ mơ màng màng, Tô Hiểu Mộc không yên lòng vẫn ở lại phòng của anh chăm sóc.

Nhìn anh nằm ở trên giường, suy yếu nhắm mắt lại, giống như thời gian trở về ngày trước, bọn họ mới bắt đầu biết nhau, tình cảnh sao mà quen thuộc. Anh cứ như vậy lặng yên không một tiếng động đi vào thế giới của cô, càng về sau, Tô Hiểu Mộc mới phát hiện sống chung lâu ngày như vậy, muốn kiềm lại long mình, thật rất khó, bởi vì cô đã thành thói quen yêu người đàn ông này, dù là anh chỉ có rất ít điểm tốt, thậm chí cái gì cũng sai, nhưng yêu chính là yêu, cô lừa gạt ai cũng không lừa được mình.

Nàng thở dài, cứ như vậy bình thản chung đụng đi, mặc dù đây là một đoạn không có tình yêu duy trì hôn nhân, nhưng hắn đối với nàng coi là tốt được rồi, có thể lẳng lặng ở lại bên cạnh hắn, một nhà ba người ở chung một chỗ, đã là được không dễ hạnh phúc.

Đêm dần dần sâu, nàng nắm tay của hắn nằm ở bên giường ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, anh đổ mồ hôi, vẫn nửa ngủ nửa tỉnh mê sảng , cô cũng hoàn toàn không buồn ngủ, lại nghe không rõ hắn đang nỉ non điều gì, chịu đựng nhức đầu, cúi người lại gần gương mặt của anh, dịu dàng hỏi: "Có phải cảm thấy rất khó chịu hay không? Muốn uống nước sao?"

Anh tựa như không có cảm giác cô ở bên người, nhưng càng không ngừng kêu: "Tần Trăn, Tần Trăn. . . . . ."

Cô sững sờ, nắm tay của anh bỗng rủ xuống.

Nước mắt nóng bỏng rơi trên khuôn mặt anh tuấn của anh, lẳng lặng chảy xuống.

Ở trên con đường tìm kiếm hạnh phúc, cô cho là gặp phải cua quẹo đầy ánh mặt trời, không biết, thì ra là phía trước đã là điểm cuối.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio