Tần Trăn hạ mi mắt, không chịu nhìn Cảnh Diễn, chậm rãi nói: “Em không biết anh đang nói cái gì.
"Em thật sự không biết?" Cảnh Diễn đứng thẳng tắp trước mặt cô ta, môi mỏng mấp máy, giọng nói lạnh như băng, "Thôi, Vương Hạo còn đang chờ ở dưới lầu, anh để cho cậu ấy đưa em trở về, nơi này sau này em không cần đến nữa, Hiểu Mộc cô ấy không thích."
Thật ra gần đây anh đã giảm bớt gặp mặt cô ta, hôm nay cô ta ra viện cũng chỉ là để cho Vương Hạo đi đón người, nhưng là anh ở công ty mới họp được một nửa thì nhận được điện thoại của Vương Hạo, Tần Trăn hỏi Vương Hạo vì sao anh không đi đón cô ta, Vương Hạo nói hớ nhắc tới hôm nay là sinh nhật của Tiểu Nghiêu, Tần Trăn cứ nhất định muốn đến nhà mới của anh nhìn một chút, làm sao cũng không chịu thôi khiến cho Vương Hạo hai mặt khó xử, chỉ có thể kéo dài thời gian chờ anh quyết định.
Anh lập tức tạm dừng cuộc họp chạy về, khi đó bọn họ đã đến dưới lầu, nếu như Tần Trăn vừa khóc vừa ầm ĩ thì còn tốt, anh có thể coi như cô ta phát bệnh ngăn cản đưa cô ta trở về, nhưng cô ta lại giống như trước, cười hì hì nói với anh: "Anh Cảnh Diễn, còn nhớ trước kia chúng ta còn từng nghĩ tới tương lai con của anh sẽ trông như thế nào nữa đây, em muốn gặp thằng bé một lần, có thể chứ? Anh xem, em còn cố ý mua quà tặng, rất có thành ý." Nói xong dường như sợ anh không tin giơ hộp quà ở trên tay lên.
Cô ta dùng "trước kia" bắt được “xương sườn mềm” của anh, lại vừa mới xuất viện không thể chịu kích thích, anh cũng thuỷ chung không cách nào tàn nhẫn được với cô ta. Bây giờ xem ra mình không nên mềm lòng, "gặp một lần" này, quả nhiên xảy ra vấn đề. Vừa rồi Hiểu Mộc cứ như vậy một mình xông ra ngoài, không biết có thể có chuyện gì hay không, còn có tay của cô... Cảnh Diễn phát hiện suy nghĩ của mình hoàn toàn không cách nào tập trung rồi.
Cơ thể của Tần Trăn có chút cứng ngắc, tâm tình xuống thấp, thấp giọng nói: "Cô ấy không thích? Vậy còn em, em cũng không làm cái gì, chẳng qua là có ý tốt mà thôi, cô ấy lại sồn sồn như vậy. Anh Cảnh Diễn, anh thay đổi, trước kia anh rất thương em, bây giờ em đã như vậy rồi, ngay cả anh cũng muốn bỏ rơi em sao?" Cô ta cố gắng điều chỉnh vẻ mặt, vành mắt đẫm nước nhìn Cảnh Diễn một cái.
Tiếng nói của Cảnh Diễn trầm thấp phảng phất như một đầm nước cổ sâu rộng, thản nhiên nói: "Trăn Trăn, đã nhiều năm như vậy rồi, ai không có thay đổi đây?" Cô đối tốt với anh, anh cũng từng thích cô, cho nên anh quý trọng tất cả quá khứ, sẽ không gạt bỏ, thậm chí còn dung túng, nhưng là sẽ không không có điểm cuối mà mặc cô tiếp tục tuỳ hứng như vậy, anh cũng có ranh giới cuối cùng.
Không nghĩ tới anh sẽ thừa nhận thẳng thắn như vậy, cũng không nghe ra hai nghĩa trong lời nói của anh, Tần Trăn chỉ là đứng ngơ ngác ở nơi đó, chốc lát cũng chưa phục hồi lại tinh thần, cô cho rằng mình còn có cơ hội, nghĩ rằng hôn nhân của anh chẳng qua chỉ là chấp nhận, chẳng lẽ là ảo giác của cô?
Đúng lúc này, một thân anh nho nhỏ chợt đi vào phòng bếp, tùy tiện hỏi: "Ba ơi, mẹ con đâu rồi, đi đâu vậy? Không phải còn muốn làm Caramen cho chúng ta sao?" Thằng bé dừng một chút lại từ phía sau Cảnh Diễn ló ra, nghi ngờ nói, "Ồ, có khách?"
"Đây là cô Tần, đưa quà sinh nhật tới cho con, để ở phòng khách." Cảnh Diễn xoa xoa đầu của thằng bé, vuốt cằm nói, "Mẹ con có chút việc đi ra ngoài."
"À, chào cô Tần." Tiểu Nghiêu lễ phép chào hỏi.
Tần Trăn chỉ là lạnh nhạt lên tiếng trả lời: "Ừ." Mang quà tặng đến cho Tiểu Nghiêu vốn chỉ là cái cớ, con cái đối với cô mà nói là chính là chủ đề mẫn cảm nhất, hơn nữa lại là con của Cảnh Diễn cùng người khác.
Cảnh Diễn mím môi nói với Tiểu Nghiêu: "Con lên lầu trước chơi cùng Tiểu Vũ thêm một lát nữa, chờ cha tiễn cô Tần con, sẽ cùng con đi tìm mẹ con ăn cơm tối."
"Được ạ!" Tiểu Nghiêu cười hề hề trực tiếp gật đầu, "Cô Tần hẹn gặp lại." Nói xong lại nhảy lên lầu. Ngón tay của Tần Trăn nắm chặt lấy quần áo, tựa hồ đang khống chế cảm xúc của mình, Cảnh Diễn đưa tay đặt ở trên vai cô ta vỗ nhẹ một cái: "Đi thôi, tiễn em về trước, hôm nay em mệt rồi."
Cho đến khi rời đi, sắc mặt của Tần Trăn vẫn là tối tăm.
Chờ cô ta đi rồi, Cảnh Diễn lập tức gọi điện thoại cho Tô Hiểu Mộc, nhưng chờ mãi vẫn không có người bắt máy, đến cuối cùng thậm chí là tắt máy, rất rõ ràng là không muốn nghe điện thoại của anh, anh suy nghĩ một chút, mới bấm số khác gọi điện thoại cho cấp dưới tìm người.
Thật ra Tô Hiểu Mộc cũng không đi chỗ nào, bởi vì sau khi mơ mơ màng màng rời khỏi khu nhà phát hiện chính mình vậy mà không có chỗ để đi, thành phố lớn như vậy đối với cô mà nói đã lạc mất phương hướng rồi, cô ngồi một lát ở công viên đối diện tiểu khu, dường như đã nghĩ thông suốt một chuyện, lại dường như càng rối loạn hơn, cuối cùng mua một tá bia rồi bắt xe đến phòng làm việc.
Phòng làm việc trống vắng tối tối mờ mờ, hỏng bét giống như tâm trạng của cô giờ phút này, cô cũng không bật đèn, tùy ý quăng giày rồi cuộn tròn ở trên ghế sô pha, mở bia ra rồi liều mạng uống vào. Một chai lại một chai, chai rỗng dần dần tăng nhanh, nhưng cô không có được giải thoát của “vừa say giải ngàn sầu”, ngược lại càng ngày càng thanh tỉnh, cả đầu đều là Cảnh Diễn, chỉ có Cảnh Diễn.
Điện thoại trên bàn trà vang lại vang, cô nheo mắt cúi đầu nhìn lại, cái tên ở trên màn hình liên tục nháy, cô ra sức nhấn tắt máy như phát tiết, trong miệng mang đầy hơi rượu khóc mắng: "Cảnh Diễn, anh khốn khiếp! Anh là đồ vô cùng khốn khiếp!" Sao có thể đối với cô như vậy, thương tổn cô như vậy?
Trong lòng Tô Hiểu Mộc khó chịu muốn chết, nắm chặt điện thoại di động lật ra từng trang danh bạ, cũng không biết có thể gọi cho ai tố khổ, cô cần một chỗ nói ra phát tiết, cô muốn tìm một người dựa vào một chút, trò chuyện một chút, chuyện này kìm nén lâu như vậy, cô cảm thấy mình sắp điên rồi. Trên màn hình lướt qua tên Tử Kỳ, trái tim của cô khẽ đập mạnh và loạn nhịp một chút, nhưng biết loại thời điểm này mình không thể tìm anh ấy, cuối cùng, cô gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Nhiễm.
Thật ra cô biết Tiểu Nhiễm gần đây cũng trăm công nghìn việc, trôi qua cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, người phàm, luôn có thời gian chán ghét. Nhưng cô đã không còn cách nào, giọng nói yếu ớt thỉnh cầu nói: "Tiểu Nhiễm... Bạn có thể, có thể tới phòng làm việc cùng mình một chút hay không?"
Hạ Tiểu Nhiễm nghe ra không ổn trong giọng nói của cô, có chút lo lắng, không nói hai lời đồng ý: "Được, mình đến ngay, bạn chờ mình."
Bạn tốt không phải là giả.
Hạ Tiểu Nhiễm một bước vào phòng làm việc đã ngửi thấy mùi rượi nồng nặc, trong phòng ánh sáng rất mờ nhạt, cô thử gọi một tiếng: "Hiểu Mộc?" Không có người đáp lại, chỉ có tiếng nức nở rất nhỏ, trái tim cô căng thẳng, vội bật đèn lên, chỉ thấy Tô Hiểu Mộc cuộn tròn ở trên ghế sô pha, tóc dài xoã tung trên bả vai thon gầy, trên mặt đất tất cả đều là chai bia đã uống hết, dáng vẻ chật vật căn bản không giống Tô Hiểu Mộc sáng sủa thường ngày.
Hạ Tiểu Nhiễm vô cùng lo lắng, đi vắt khăn nóng muốn lau cho cô một chút.
"Bạn đừng lo lắng, mình không sao, mình cũng không có say." Tô Hiểu Mộc giương mắt, mặt không chút thay đổi cúi đầu lẩm bẩm: "Lúc đầu mình cho rằng chỉ cần mình yêu anh ấy là đủ rồi, anh ấy yêu hay không yêu mình mình cũng không cần. Nhưng mình quên mất mình không phải là thánh nhân, mình cũng có lòng riêng, nhìn anh ấy đối với cô ta tốt như vậy, mình ghen tị, ghen tị đến sắp phát điên rồi. Mười năm của mình, không so nổi với mười năm của bọn họ, mình vĩnh viễn không thắng được... Nhưng thật ra yêu cầu của mình cũng không nhiều mà..." Thanh âm của cô, mang theo tĩnh mịch đến tuyệt vọng.
Hạ Tiểu Nhiễm biết nhất định là cô ấy đang nói tới Cảnh Diễn, người đàn ông Tô Hiểu Mộc yêu mười năm kia, thậm chí bất chấp tất cả chưa lập gia đình mà sinh con cho anh ta. Loại thời điểm này, cô thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể ôm lấy cô ấy thật chặt, cho cô ấy sức mạnh.
Tô Hiểu Mộc bèn thuận thế chôn ở trên vai Tiểu Nhiễm, không lưu loát mà tự giễu: "Nhưng cho dù anh ấy xấu xa như vậy, cũng chằng thèm ngó tới mình, mình vẫn còn yêu anh ấy, Tiểu Nhiễm, bạn nói mình có phải hết thuốc chữa rồi hay không?"
Thật ra tổn thương nhất không phải là anh không yêu cô, mà là vào lúc anh cho cô hy vọng, lại làm cho cô ngã vào vực sâu thất vọng.
Tiếp theo cô lại lầm bẩm một hồi, mang theo ngà ngà say dần dần ngủ mất, cho dù đang ngủ, nước mắt vẫn là không ngừng rơi xuống, Hạ Tiểu Nhiễm thấy vậy hết sức xót xa trong lòng, vừa hận mình bất lực.
Tình cảm, không phải nói quên là có thể quên được; yêu, không phải nói bù đắp là có thể bù đắp được.
Làm bạn cô chỉ có thể im lặng làm bạn của cô ấy cho cô ấy chỗ dựa như vậy, tất cả an ủi chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, đều là hư ảo, không phải là người trong cuộc, không có khả năng cho đánh giá quyết định gì.
Tô Hiểu Mộc cũng không ngủ lâu lắm, lúc tỉnh lại đầu còn hơi đau, chờ ý thức của mình tỉnh táo mới nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước, cũng có chút ngượng ngùng.
Hạ Tiểu Nhiễm lơ đễnh, chỉ là lo lắng cho cô: "Hiểu Mộc, bạn có khỏe không?"
Bị cô ấy hỏi ngẩn ra một chút, Tô Hiểu Mộc rất nhanh đã tiêu sái khoát tay: "Yên tâm, ưu điểm duy nhất của mình chính là trí nhớ kém, chỉ nhớ rõ chuyện vui vẻ, chuyện khác, đều quên đi rất nhanh, về phần hôm nay..." Cô dừng một lát, thản nhiên nói, "Chỉ là tạm thời muốn xoá đi." Cô cười cười với Tiểu Nhiễm rồi vào phòng nghỉ thay quần áo, chỉnh trang một phen mới trở ra, lại là Tô Hiểu Mộc luôn cười nhẹ nhàng kia.
Cô kéo cánh tay Hạ Tiểu Nhiễm nói: "Đi, chúng ta đi dạo phố đi, quẹt hết thẻ của anh ấy, ai bảo anh ấy khiến cho mình buồn! Ai bảo anh ấy không nhìn thấy cái tốt của mình! Mình phải thừa dịp còn đảm đương tên tuổi bà Cảnh đi tiêu xài hết sạch gia sản của anh ấy, bằng không mình thật là thua lỗ lớn rồi." Có một quyết định đã thành hình ở trong lòng cô, cười lúc này, quá nửa là rộng rãi buông tay rồi.
Hạ Tiểu Nhiễm còn không biết tâm tư của cô, chỉ có thể lắc đầu bật cười, bằng hai người các cô đã muốn tiêu sạch tài sản của Cảnh Diễn? Lời này nói dễ vậy sao?
Mua sắm là một việc tốt luôn có thể khiến cho tâm tình của phụ nữ vui vẻ, nhưng là thường thường có vài người không muốn thấy bạn vui vẻ, nhất là người mắt mọc trên đỉnh đầu tự cho mình là thanh cao, vốn là vô tình gặp gỡ, rất nhanh đã phát triển thành cuộc chiến của phụ nữ, vì mấy người dẫn đầu là Chu Thần kia đều là bạn tốt của tình địch của Tiểu Nhiễm, cho nên nói chuyện đều là mang theo đâm chọc Hạ Tiểu Nhiễm, miệng thật là ác độc.
Tính tình của Hạ Tiểu Nhiễm mềm yếu muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, nhưng Tô Hiểu Mộc thì không, lần trước lúc thử áo cưới các cô đã có va chạm, hơn nữa hôm nay tâm tình cô không tốt đang không có chỗ phát tiết, bây giờ các cô ấy lại tự động đưa đến cửa, sao có thể dễ dàng cho đi?
Tô Hiểu Mộc châm chọc nói: "Người đang làm, trời đang nhìn, người nham hiểm sớm hay muộn cũng có báo ứng!"
Chu Thần kia nhìn Hạ Tiểu Nhiễm giọng căm hận nói: "Tôi thấy báo ứng chính là cô đi, bây giờ chỉ sợ là giỏ trúc múc nước, công dã tràng, mau đừng si tâm vọng tưởng trèo cành cây cao nữa, tôi cũng khó chịu thay cho cô."
Hạ Tiểu Nhiễm ngăn Tô Hiểu Mộc đang muốn phát tác lại, thong dong bình tĩnh đáp trả cô ta: "Tôi chưa từng muốn tóm được người nào, là họa hay phúc đều tự có số, là của tôi, người khác cướp cũng vô dụng." Đã trải qua nhiều việc như vậy, cô cũng đã thông suốt rồi, những lời đồn nhảm này đã sớm không thể gây thương tổn cô nữa rồi.
Tô Hiểu Mộc có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép sốt ruột thay cô ấy, đang muốn nói thêm cái gì, một thanh âm ngây thơ từ chỗ cửa truyền đến: "Mẹ ơi!"
Cô ngớ ra một chút, quay đầu lại nhìn qua, cười gọi: "Tiểu Nghiêu? !" Chẳng qua khi nhìn thấy Cảnh Diễn đi theo phía sau con thì cô lại sửng sốt, sao anh cũng đi theo đến đây?
Dường như đoán được cô suy nghĩ cái gì, Cảnh Diễn thản nhiên nói: "Đã nói trước tối nay muốn cùng nhau làm sinh nhật cho Tiểu Nghiêu."
Hạ Tiểu Nhiễm đẩy đẩy cô, cô mới phản ứng lại, đúng vậy, cho dù bọn họ cãi nhau dù không thoải mái anh cũng sẽ giữ đúng lời hứa, huống chi ở trong mắt anh con là quan trọng nhất, quan trọng đến mức có thể vì con mà kết hôn cùng cô.
Tiểu Nghiêu đã vô cùng thân thiết kéo tay Tô Hiểu Mộc đứng ở bên cạnh Cảnh Diễn, thoạt nhìn chính là một nhà ba người hạnh phúc. !
"Cảnh tiên sinh." Cửa hàng trưởng mắt sắc đã cung kính đợi ở một bên, nghe theo sai bảo.
Trái lại Chu Thần, rốt cuộc trải đời còn nông cạn, cứ thế mà kêu: "Cảnh tiên sinh?" Trừ thỉnh thoảng xuất hiện ở trên tạp chí kinh tế tài chính ra, lại còn chỉ có mặt nghiêng mơ hồ, hành tung của anh gần như trở thành câu đố. Hôm nay cũng là nhìn thấy người thật rồi, khí thế phi phàm, chỉ cần đứng ở nơi đó, sẽ không còn chỗ trống cho người khác nói chuyện.
Cảnh Diễn tựa hồ coi Chu Thần là trong suốt, hời hợt nói: "Không cần chấp nhặt cùng loại người râu ria, mất thân phận."
Chu Thần chưa bao giờ bị người coi thường như thế thoáng chốc cứng như hoá thạch, vẻ mặt như vậy của cô ả được lòng Tô Hiểu Mộc, cô kéo cánh tay Cảnh Diễn nói: "Được, chúng ta đi ăn cơm." Chỉ cần Cảnh Diễn vừa xuất hiện, trong thế giới của Tô Hiểu Mộc, chỉ có anh.
Cảnh Diễn giật mình, có chút ngoài ý muốn với hành động thân mật đột nhiên của cô, mà vui mừng nhất chỉ sợ phải kể tới Tiểu Nghiêu rồi, thằng bé không quên quay đầu mời Hạ Tiểu Nhiễm: "Chị Tiểu Nhiễm, hôm nay là sinh nhật của em, cùng đi ăn cơm nhé?"
Hạ Tiểu Nhiễm làm sao chịu đi làm bóng đèn chứ, chỉ lắc đầu nói: "Chị không đi đâu, hôm nào bù quà sinh nhật cho em."
"Aiz." Tiểu Nghiêu vui mừng tinh nghịch đáp lại.
"Nhưng là một mình bạn..." Tô Hiểu Mộc vẫn là không yên lòng tình huống của Tiểu Nhiễm.
"Mình có thể đối phó, các bạn đi đi." Hạ Tiểu Nhiễm tri kỷ thúc giục, trong lòng càng hy vọng bữa cơm này có thể làm cho bạn tốt vui vẻ lên.
Chẳng qua cô ấy đánh giá thấp mức độ tổn thương của Tô Hiểu Mộc, cô đã chết lặng không còn cảm giác gì rồi.
Ra khỏi cửa hàng, cô lập tức buông cánh tay Cảnh Diễn ra, lại không thấy nửa phần thân mật nữa, dọc theo đường đi mặt không chút thay đổi câu được câu không nói chuyện phiếm với con, hoàn toàn chưa từng để ý đến Cảnh Diễn, vài lần Cảnh Diễn muốn tìm đề tài, đều bị cô vòng qua rất nhanh.
Vị trí bọn họ đặt là bàn ăn xoay tròn gần cửa sổ, có thể thu hết phong cảnh thủ đô vào mắt, ráng hồng loá màu, đêm tối lấp lánh ánh sáng. Bởi vì tiết mục du lịch tuần trước giới thiệu nơi này, Tiểu Nghiêu sau khi xem xong nói muốn tổ chức sinh nhật ở đây.
Là cha mẹ, bao giờ cũng hết sức có thể thỏa mãn nguyện vọng của con.
Vừa vặn là cuối tuần, người tới nơi này rất nhiều, có một nhà mấy người như bọn họ, cũng có tình nhân có đôi có cặp, tốc độ mang thức ăn lên không nhanh.
Ngồi phía sau bọn họ chính là một đôi tình nhân trẻ thoạt nhìn không quá hai mươi tuổi, theo góc độ của Tô Hiểu Mộc nhìn lại, hai người anh anh em em rất là thân mật, bỗng dưng, một tiếng nhạc chuông cắt ngang bọn họ thân mật, là một bài hát tiếng Quảng, Hiểu Mộc vốn là không hiểu tiếng Quảng, nhưng là bài hát này Tiểu Nhạc sinh viên làm công ở quán cà phê của cô cũng lấy ra làm nhạc chuông, cho nên cô biết lời bài hát là gì.
"Thích anh làm cho em sa xuống / thích anh làm cho em khóc / có thể liên tục được giày xéo cũng thỏa mãn / thích anh đối xử bạc tình / thích anh là người lạnh lùng hà khắc / nếu là anh cũng phát hiện / anh cũng thích bạc đãi em / em nguyện cho anh yêu em nhiều hơn nữa..."
Là《 tình yêu đau khổ 》của Dung Tổ Nhi.
( )
Giống tình cảm của cô cỡ nào, thật ra cô đối với Cảnh Diễn cũng là tình yêu đau khổ đi, mặc dù bị tổn thương rất đau, nhưng không cách nào không yêu, thật đáng buồn đến cực điểm. Ánh mắt của cô không chịu khống chế nhìn lại phương hướng của Cảnh Diễn, anh đang cúi đầu nói cái gì đó với con, con dùng sức mà gật đầu, đường cong mặt nghiêng của hai cha con giống nhau như đúc.
Sau đó chợt nghe được Tiểu Nghiêu nói: "Mẹ, bên kia có kính viễn vọng, con đi qua nhìn một cái!" Tô Hiểu Mộc còn chưa kịp nói cái gì thằng bé đã chạy ra rồi.
Thừa dịp Tiểu Nghiêu rời đi, Cảnh Diễn cuối cùng cũng tìm được cơ hội hỏi cô: "Tay em sao rồi?" Nói xong muốn kéo tay cô đến trước mặt nhìn một cái.
Quả nhiên là anh xúi giục con rời đi.
Tô Hiểu Mộc nhanh nhẹn giấu tay ở dưới bàn, nghiêng mặt tránh khỏi cái nhìn chăm chú của anh, khẽ cong khóe môi nói: "Không sao, em không yếu ớt như vậy, anh có lòng rồi."
Cảnh Diễn không quen cô xa cách khách sáo như vậy, cách một lát mới mở miệng: "Hiểu Mộc, thật ra hôm nay anh..."
"Đủ rồi!" Ở trong tai Tô Hiểu Mộc, bất kỳ giải thích gì bây giờ đều là che giấu, đều là dư thừa, cho nên cô quyết đoán mà cắt ngang anh: "Như thế nào cũng được. Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Nghiêu, em không muốn nói tới đề tài mất hứng lại làm cho mọi người tranh cãi không vui, có chuyện gì hôm khác nói sau." Cô không muốn nhắc lại, cũng không còn cái gì có thể nói.
Tay Cảnh Diễn không tự chủ mà nắm lại, cuối cùng vẫn theo ý của cô.
Buổi tối, Tô Hiểu Mộc vẫn ngủ ở phòng vẽ tranh.
Lúc nửa đêm, Cảnh Diễn cầm một lọ thuốc mỡ trị bỏng đi qua, cô đã ngủ rồi, nhờ ánh trăng qua cửa sổ sát đất có thể thấy vẻ mặt trầm tĩnh của cô.
Có đôi khi ban đêm anh tỉnh lại cũng sẽ lẳng lặng nhìn cô như vậy, thỉnh thoảng sẽ không tin, chỉ bằng thân thể gầy yếu như vậy, làm sao có thể, dũng cảm một mình sinh ra, nuôi nấng Tiểu Nghiêu lớn lên như vậy, làm sao có thể, yêu anh lâu như vậy. Mười năm, nếu đời người có trăm năm, cũng không còn một phần mười rồi, lại là thời gian tốt đẹp nhất. Mà còn anh, lại là bởi vì cái gì muốn để cô ở lại bên cạnh mình?
Nhưng tình cảm không phải là chất hóa học gì, có thể kiểm tra đo lường ra từ nguyên tố nào tạo thành, anh chỉ là rõ ràng, mình chỉ muốn cô mà thôi, cho dù Trăn Trăn trở về suy nghĩ của anh cũng chưa từng thay đổi.
Anh im lặng nửa quỳ ở bên người cô, kéo mu bàn tay bị thương của cô, rất tỉ mỉ rất nhẹ nhàng mà vẽ vòng bôi thuốc mỡ lên, nghiêm túc như đối với vật báu hiếm thế. Tô Hiểu Mộc từ trước đến nay đều ngủ nông, theo lý hẳn là đã tỉnh, nhưng là hôm nay cô quá mệt mỏi rồi, lại khóc lớn say mèm một trận, chẳng qua là bởi vì xúc cảm lạnh như băng của thuốc mỡ nói mớ một tiếng, lật người lại ngủ thật say.
Dĩ nhiên cô cũng sẽ không nghe thấy câu thấp giọng lẩm bẩm kia của Cảnh Diễn: "Anh không muốn tổn thương cô ấy, nhưng là anh lại càng sẽ không để cho cô ấy đến tổn thương em... anh, không nỡ." Hiểu Mộc, trái tim của anh, em hiểu chưa?
Lại ngồi một hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng đóng cửa lại trở lại thư phòng, mắt lạnh nhìn về phía xấp tài liệu trên bàn kia, từ hộp thuốc lá lấy ra một điếu thuốc lá đốt, lại chỉ là đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, bởi vì liên quan đến sức khoẻ của Tô Hiểu Mộc anh đã rất lâu không hút thuốc rồi, giờ này phút này, loại hương vị này có thể làm cho thần kinh của anh được thả lỏng.
Anh gọi điện thoại qua đại dương, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi: "Bên kia đã sắp xếp xong chưa? Ừm, cậu nắm chặt thời gian, càng nhanh càng tốt."
Tất cả nên kết thúc rồi.