Như cô mong muốn?
Tô Hiểu Mộc không biết mình nên có vẻ mặt như thế nào mới thích hợp, dùng hôn nhân trói buộc anh, cô cũng không cảm thấy vui vẻ, cũng không phải cô mong muốn.
Anh không hiểu, chiếm giữ anh, chưa chắc thâm tâm cô được vui vẻ.
Mục đích đàm phán đã đạt được, nhất thời hai người cũng không biết nói gì, khoảng cách xa lạ làm cho không khí ứ đọng trong chốc lát.
Rốt cuộc, Cảnh Diễn mặt lạnh chủ động mở miệng hỏi: "Cô muốn đi nơi nào? Tôi có xe, có thể đưa cô đi một đoạn."
Tô Hiểu Mộc không nhịn được trợn trắng mắt, thế nào mà giộng nói nhanh chóng trở nên lạnh lẽo như vậy? Cô bỗng cảm thấy vô lực, cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rồi, rồi hướng đến ánh mắt lạnh lùng sắc bén của anh, nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Tiểu Nghiêu sắp tan học, tôi muốn đi đón nó." Nàng do dự mấy giây, lại hỏi, "Anh. . . . . . Có muốn cùng đi hay không?"
"Tốt." Cảnh Diễn đáp ứng sau đó lại ngẩn ra, chân mày nhíu chặt lại, đã thật lâu anh chưa từng không suy nghĩ mà trực tiếp liền trả lời vấn đề của người khác.
Luật sư Lâm của Cảnh Diễn đã đi trước, mà Cảnh Diễn cũng không mang tài xế, anh tự mình lái xe, Tô Hiểu Mộc nhanh chóng liếc mắt một cái, không phải chiếc Bentley chững chạc kín kẽ của đêm kia, mà anh vẫn thích Martha, phô trương nhưng kiểu dáng không mất đi sự sang trọng, là mặt khác trong tính cách của anh.
Ngồi trong xe thể thao, Tô Hiểu Mộc cảm giác tâm tình có chút phức tạp, giống như rất hưng phấn, lại có một chút thấp thỏm, cô là mẹ tiểu Nghiêu, mà anh là cha tiểu Nghiêu, hôm nay bọn họ cùng đi đón con trai. . . . . . Trước đây, cô chưa bao giờ dám suy nghĩ nhiều về điều này.
Cô lặng lẽ nhìn lén Cảnh Diễn từ trong kính chiếu hậu, anh hơi ngước đầu, một tay cầm tay lái đưa mắt nhìn đường phía trước, mím chặt đôi môi có chút lạnh bạc, cô oán thầm, người đàn ông này không thể cười một cái sao? Đàn ông chòm sao bò cạp thật là keo kiệt vô tình, cô có chút buồn bực dời đi ánh mắt.
Buổi chiều bốn năm giờ chính thời điểm là dòng người dòng xe chạy dày đặc, bọn họ bị kẹt lại khoảng phút ở gần trường học của tiểu Nghiêu, Tô Hiểu Mộc nóng lòng liên tiếp nhìn đồng hồ, Cảnh Diễn quay đầu, liếc nhìn cô nói: "Muốn thông xe đoán chừng còn phải chờ một chút nữa."
"Không được." Tô Hiểu Mộc không chút suy nghĩ liền bật thốt lên, lại cảm thấy miệng mình quá nhanh nhảu, liền xin lỗi và giải thích, "Tiểu Nghiêu tan học mà không thấy được tôi sẽ nôn nóng."
Ánh mắt Cảnh Diễn sâu thêm mấy phần: " Mấy năm nay Tiểu Nghiêu vẫn luôn là do cô tự mình đưa đón sao?"
Tô Hiểu Mộc ngẩn người, nói một cách đơn giản: "Chỉ có một mình tôi, không phải là tôi đưa đón thì là ai? Bình thường đều là tôi tự mình đưa nó đi , nếu như có chuyện khẩn cấp sẽ nhờ người quen chăm sóc giúp, nhờ những người khác tôi đều không yên lòng."
Cảnh Diễn không nói thêm gì, thu hồi ánh mắt hướng về dòng xe dày đặc phía trước trong chốc lát, lạnh nhạt nói: "Quẹo một cái liền đến trường học, không phải rất xa, không bằng cô đi bộ qua trước, tránh làm trễ nãi thời gian."
"Như vậy cũng tốt." Tô Hiểu Mộc đồng ý gật đầu một cái, "Vậy còn anh? Muốn đến gặp Tiểu Nghiêu hay là. . . . . ."
"Lần sau đi, dù sao về sau cũng ở cùng chỗ rồi." Cảnh Diễn rất nhanh cắt đứt lời của cô, nói xong mặt thản nhiên.
Ở cùng chỗ?
Tô Hiểu Mộc không thích ứng kịp, lập tức đỏ mặt đến bên tai, vội vã "Ừ" một tiếng liền chạy như bay xuống xe.
Lại đợi gần mười phút, dòng xe bắt đầu dãn ra, Cảnh Diễn từ từ theo dòng xe đi tới, xa xa, đã nhìn thấy Tô Hiểu Mộc cùng tiểu Nghiêu chờ qua đường ở nơi dành cho người đi bộ, tiểu Nghiêu nắm tay của cô, cô hơi hạ người, không biết đứa bé nói cái gì ở bên tai cô, cô nở một nụ cười xán lạn, còn cưng chiều xoa xoa tóc của đứa bé.
Không biết mất hồn bao lâu, cho đến khi chủ xe phía sau không nhịn được nhấn kèn thúc giục, anh mới che giấu ánh mắt, lái xe rời đi.
Buổi tối.
Tô Hiểu Mộc tắm xong, theo thói quen muốn đi phòng của con xem cậu đã ngủ chưa, có vén chăn hay không. Mở cửa, tô Nghiêu xác thực đã nằm ở trên giường rồi, nhưng mắt mở thật to , còn lộ ra sự phiền muộn không phù hợp lứa tuổi .
Cô đóng lại cửa, ngồi ở mép giường hỏi con: "Thế nào? Mới vừa rồi còn thật tốt mà." Buổi chiều vừa học xong cậu liền nói cho cô biết, bởi vì lần trước được hạng nhất trong cuộc thi ở trường, cho nên cậu có thể đại diện trường học tham gia cuộc thi quốc tế, vì tin tốt này mà buổi tối cô còn nấu thêm món ăn để ăn mừng.
Tiểu Nghiêu miễn cưỡng lên tinh thần, tựa đầu ở trong lòng cô nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, con nên nói thế nào với thầy giáo là con không muốn tham gia cuộc thi hai người ba chân trong đại hội thể dục thể thao của trường ạ?"
Năm nay đại hội thể dục thể thao mùa xuân, trường học vì tăng cường sự liên lạc giữa nhà trường với gia đình và để tăng tình cảm giữa gia đình và học sinh, đặc biệt lên kế hoạch để gia đình cùng tham gia cuộc thi hai người ba chân với các em học sinh.
Tô Hiểu Mộc theo thói quen sờ đầu con trai, nghe lời của cậu tay dừng lại, hỏi: "Tại sao không muốn tham gia?"
Tiểu Nghiêu bĩu môi, có chút kỳ cục trả lời cô: "Không muốn chính là không muốn chứ sao." Tô Hiểu Mộc không lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cậu, một lát sau, cậu mới bất đắc dĩ nho nhỏ nói thầm: "Mẹ không thể chạy bộ, hơi đi nhanh một chút cũng không được, sẽ phát bệnh, ta chính tai nghe thầy thuốc nói cho mẹ, đừng cho là con không biết." Cậu liều mạng chui vào trong ngực mẹ, lời nói của đứa bé mặc dù đơn thuần, lại nhiều hơn một phần nhạy cảm yếu ớt.
Cơ thể Tô Hiểu Mộc cứng đờ, đem con trai ôm chặt hơn nữa, đau lòng khiến mũi ê ẩm.
Cô hít vào một hơi thật sâu, an ủi con nói: "Không quan trọng, mẹ bảo đảm chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa. . . . . ." Vào mùa đông năm ngoái cô đột nhiên phát bệnh lần đầu tiên, là luac đưa con đến trường, lúc ấy suốt ba ngày cậu chưa nói qua lời nào, mỗi ngày đều không chịu rời đi nửa bước ở phòng bệnh cùng với cô, đoán chừng chính là lúc đó bị dọa nên sợ chứ gì? Cho tới lễ mừng năm mới lại một lần nữa phát bệnh cô cũng không dám nói với cậu nửa câu, cậu vẫn chỉ là một đứa bé chín tuổi , không nên chịu đựng điều này.
"Không tham gia! Không tham gia! Không tham gia!" Tô Nghiêu lắc đầu giống như lắc trống, rất ít khi cậu phát giận như vậy.
Tô Hiểu mộc suy nghĩ một chút, đổi cách khác nói: "Nếu không như vậy, chúng ta sẽ tham gia, mẹ sẽ tìm cao thủ tới tham gia với con, bảo đảm con được hạng nhất." Cô nhớ người nọ có thói quen chạy bộ mỗi sáng sớm, cũng không biết hai người ba chân anh có giỏi không, tạm thời cho là cao thủ thôi. Hơn nữa vị trí này, anh thay thế là hợp tình hợp lý.
Tiểu Nghiêu vuốt vuốt mái tóc, mặt hồ nghi: "Cao thủ? Là chú Lăng sao?"
"À, không phải." Tô Hiểu Mộc có chút buồn bã, quan hệ giữa Tử Kỳ và tiểu Nghiêu không khác cha con là bao, anh cũng coi như nhìn tiểu Nghiêu lớn lên, tiểu Nghiêu nghĩ như vậy là điều dễ hiểu, chỉ là. . . . . . Cô thầm than một tiếng, gần đây liên lạc cùng anh, phát hiện chủ đề giữa hai người đã rất ít, anh nói qua loa là rất bận, càng không ngừng tham gia các khóa học y, nói chuyện đàng hoàng cũng không được mấy lần.
Cậu sửng sốt một chút: "Không phải chú Lăng? Vậy là ai nha? Con đã gặp chưa? Có thể phụ huynh của con sao?" Cậu bắn liên hồi giống như hỏi một chuỗi vấn đề.
Tô Hiểu Mộc nhàn nhạt cười một tiếng: "Dĩ nhiên có thể, con cũng đã gặp người đó."
Tiểu Nghiêu trợn to mắt: "Vậy rốt cuộc là ai ?"
"Bây giờ còn chưa thể nói, tạm thời giữ bí mật." Tô Hiểu Mộc cố làm thần bí.
"Không nói thì không nói, có gì đặc biệt hơn người?" Tiểu Nghiêu liếc cô, hừ nhẹ, kéo cao chăn qua đầu buồn bực nằm ngủ, hô hấp còn lập tức lúc sâu lúc cạn, giở tính trẻ con rồi.
Mặc dù như thế, Tô Hiểu Mộc cũng thở phào nhẹ nhõm, cô thật không biết làm sao nói với cậu rằng người kia — là cha của cậu, Cảnh Diễn.
Cũng không lâu lắm tiểu Nghiêu liền ngủ mất rồi, hô hấp đều đều, cô nhẹ nhàng đem chăn kéo đến giữa cổ của cậu, hôn một cái trên trán, rón rén đứng lên tắt đèn, rời đi.
Tiểu Nghiêu, là quà tặng tốt nhất ông trời ban cho cô, đem toàn bộ tâm trí của mình cho cậu, mặc dù cô không thể hoàn toàn thay thế vị trí cha của cậu, nhưng cô có tự tin chăm sóc con cẩn thận, cho nên qua mười năm cô chưa bao có ý định gặp lại Cảnh Diễn. Cô cho là cả đời này cứ như vậy yên bình trôi qua, cho đến nửa năm gần đây, đột nhiên thường xuyên phát bệnh, cô bắt đầu sợ, không phải sợ chết, mà là sợ nếu như chỉ còn một mình lại tiểu Nghiêu thì làm thế nào?
Con trai đã từng hỏi mình, cha của cậu ở nơi nào, hình dáng thế nào, làm công việc gì, cậu có giống cha không, thương cậu không, tại sao vẫn không xuất hiện? Cô đã quên mình trả lời ra sao rồi, có lẽ là căn bản không có trả lời, chỉ là khóc, vậy nên sau này, cậu chưa từng hỏi cô vấn đề giống như vậy, giống như mẹ con liền tâm.
Là cô ích kỷ quyết định, khiến con trai vừa sinh ra đã không có cha. Mà bây giờ cô muốn ích kỷ một lần nữa, cho tiểu Nghiêu có được một gia đình hoàn chỉnh, có cha thương, có mẹ yêu, cho dù tương lai có một ngày cô. . . . . . tin tưởng anh cũng có thể chăm sóc tiểu Nghiêu rất tốt, bọn họ là cha con, là máu mủ cắt không lìa .
Cho nên mới có việc một người đơn phương định đoạt hôn nhân.
Biết rõ là giả dối , lại như cũ đang mong đợi, giống như mười năm trước.
Tô Hiểu Mộc, ngươi hết thuốc chữa rồi ——cô tự nhủ như vậy.