Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư

chương 89: những kẻ ngộ nhận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Tuyết men theo dọc hành lang để xuống canteen. Vừa đi vừa nghĩ đến cái thằng cha dâm ô bỉ ổi và hết sức dê cụ kia. Xem chừng phải đề phòng cẩn thận, thời buổi bây giờ, thể loại biến thái không hoàn toàn ấy tràn lan, vô liêm sỉ, dây thần kinh mắc cỡ có lẽ đã bị phân hủy mất rồi. Đúng là thứ đồi bại, đê tiện giai đoạn ba và theo chẩn đoán là đã hết thuốc chữa. Nhìn cái mặt cũng sáng sủa không ngờ cả ngày đều sủa. Sàm sỡ ngay ở nơi đông người, cứ làm như mình đang thực hiện hành vi minh bạch, cứ thản nhiên danh chính ngôn thuận đi giở trò hách dịch với phái đẹp mà không biết hổ thẹn. Hành động không đáng một đấng quân tử, phải thay mặt Tổng cục Phân biệt Giới tính trừ khử những thằng âm binh không đúng nghĩa một thằng nam nhân, nếu gặp lại cô sẽ không cho hắn làm đàn ông nữa, suốt đời làm trạch nữ, đúng hơn là trạch bê đê, ru rú trong nhà mà không dám vác mặt ra đường giở trò biến thái với mấy chị em phụ nữ.

“Rầm!” Bạch Tuyết mải chửi rủa tên đểu cáng ban nãy cho nên không chú ý đến đường đi, cô bỗng cảm thấy mình va phải một ai đó và ngay tức khắc theo quán tính ngã nhào ra đất.

Cô định thần lại. Quá đáng! Lại là kẻ bám đuôi nào định sàm sỡ nữa đây? Dàn dựng quá công phu. Vờ đâm phải rồi ríu rít xin lỗi, cuối cùng là làm quen này nọ. yện này có nhiều. Chiêu cũ không có hiệu nghiệm đâu con ơi.

Nhưng, cô đã sai khi nghĩ rằng mình va phải một tên đàn ông háo sắc. Trái lại, đó lại là một bà trung niên chớm năm mươi với vẻ mặt sa sẩm đầy nếp nhăn, xem ra bà ta đang rất tức giận. Có điều, Bạch Tuyết không hề mảy may biết rằng, cô đã đụng phải ổ kiến lửa, người phụ nữ được mệnh danh “Sát thủ bệnh trường” tên tuổi lẫy lừng khắp bệnh viện chính là người đã tông phải cô một cú ngã chỏng chơ. Phải, đó chính là La Sát Nương Nương – Y tá quản lý, với trường kỳ mấy chục năm đô hộ bệnh viện và đến giờ vẫn chưa lui khỏi trận địa.

Bạch Tuyết cảm thấy toàn thân ê ẩm, Đất Mẹ đón tiếp cô quá nồng nhiệt. Cô không cam tâm nhìn thấy cặp chảo của mình hôn đất Mẹ một cách quá đỗi trìu mến như thế. Ôi cái vòng ba siêu chuẩn của cô!!!

La Sát bà bà hồn bay phách lạc vì sự va chạm thảm khốc ban nãy, vừa hoàn hồn lại liền nhìn xem thằng cô hồn nào dám cả gan đụng vào cả thân thể ngọc ngà châu báu này, xem ra kiếp này gã âm binh kia đã tới số. Đời còn dài, lại có thêm một thằng ngu muốn hưởng dương cho sớm. Khà khà, tâm trạng bà đang không tốt, lại đang ngứa tay ngứa chân, bà đây sẽ cho mày một cái chết thật viên mãn. Nhưng vừa ngẩng mặt lên, bà liền thấy một cô gái có gương mặt hơi quen quen, dường như đã gặp từ trước, nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa nhớ ra.

- Cô kia!!! Mắt có thui chột gì không?!! Đi đứng thế hả?!!- Bà ta lớn giọng, vẫn với cái bản mặt đanh đá và kênh kiệu quen thuộc. Nếu như ngày xưa có bọn quan hống hách không ra gì, thì ngày nay La Sát bà bà tự cao tự đại đã huênh hoang lên quyền cầm thế, sẵn sàng đè bẹp bất cứ đứa nào dám xấc xược hàm hồ với bậc bề trên.

- Bà nói tôi sao không nghĩ lại mình?!! Đã già rồi mà còn làm như thuở còn xuân, đi nhanh vun vút. Có ngày té dập răng cho chừa cái tật hoang tưởng!!!- Bạch Tuyết xưa nay ương bướng hơn người, không biết nhường nhịn ai bao giờ, cho nên khi thấy người mỉa mai mình như thế, cô không thể ngồi yên mà nhìn.

- Ồ!!! Hóa ra là cô à?!!- La Sát bà bà đến bây giờ mới nhận ra người quen, liền vỗ tay cái bốp mà thảng thốt kêu lên.

- Không là tôi, chẳng lẽ là ma?!! Mà tôi với bà, quen biết gì nhau?!!- Thật là quá xui xẻo. Tại sao nãy giờ cũng gặp toàn những người tự lạm nhận là người quen thuộc vậy trời? Không lẽ khi trước, chị Hạ Vy nổi tiếng rầm rộ đến vậy sao? Sức ảnh hưởng quá lớn mà, cô thề, nếu gặp thêm một thằng nào tự ngộ nhận hắn là người quen nữa, cô sẽ tự đâm đầu vào tường tự vẫn.

- Ồ, mới đó đã quên rồi sao?!!- Nói đoạn bà ta chìa một tay ra, hất hàm tiếp- Trả tiền phí phạt vệ sinh! 500 nghìn! Phí hai cây chổi bị mấy người làm hỏng! 100 nghìn! Tổng cộng 600 nghìn! Mau!!!

Bạch Tuyết nói thật, cô chưa từng biết cái bà này. Nhưng nghe qua cách nói chua ngoa và cái thái độ cư xử không chút lịch thiệp kia, đã biết bà ta là loại người như thế nào. Cô, tiền thừa không thiếu, nữ trang vàng bạc đầy rẫy khắp nhà, muốn mua thì mua, muốn có thì có. Nhưng mà cái con người này ỷ lớn mà hiếp đáp kẻ nhỏ, phá giá thị trường, chém gió tùm lum định vòi tiền kẻ khờ khạo nhẹ dạ cả tin đây mà. Sao dạo này gặp toàn mấy kẻ điên khùng như vậy chứ? Lại là ở trong bệnh viện nữa! An ninh đâu? Chính nghĩa đâu? Trật tự xã hội đâu? Thật là không thể tin nổi, trái đất lại có những thành phần như thế này. Phải trừ khử! Phải trừ khử!

- Hôm nay thời tiết mát mẻ mà sao tôi thấy bà có vẻ hơi ấm đầu rồi đấy! Xưa nay tôi chưa từng gặp ai như bà cả. Nhận nhầm người rồi bác gái ơi!

Tất nhiên, những kẻ như thế này cô không nhất thiết phải tôn trọng sùng bái, ăn nói thô thiển một chút cũng chả sao. Bà ta người lớn đã từng trải mà còn tục tiểu như vậy, cô là thế hệ sau, đương nhiên phải noi gương lớp trước để sống. Ai là giám đốc bệnh viện này, phải chăng đã bị mù lòa khi chọn bà ta vào làm ở đây?

- Đừng có bày đặt làm bộ làm tịch không nhớ để trốn tránh trách nhiệm nha con. Không nộp tiền thì đi quét sân!!! Mau!!! Không nói nhiều!!!

- Ê!!! Bà kia! Ăn ở thất đức vậy! Tôi không có nhẹ dạ cả tin đâu mà bà tưởng là dễ lừa được tôi!!!

- Vậy thì hỏi toàn bộ bệnh nhân ở đây, xem ai đúng, ai sai!!!

- Được!

Ngay lập tức, bà ta đi đến đứng giữa hành lang, chống nạnh, thét lên:

- Mọi người! Cô gái này đi đứng không biết nhìn được, mắt chỉ để cảnh, đã tông tôi. Cô này trước kia đã từng không trực nhặt lại còn làm hỏng chổi của tôi, vậy mà giờ lên mặt không chịu bồi thường thiệt hại! Mọi người nói xem, ai đúng, ai sai?!!

Bạch Tuyết phân bua:

- Này bà kia!!! Trước đây tôi chưa từng đặt chân vào cái bệnh viện thối này, cũng chưa bao giờ gặp bà! Ăn nói cho đàng hoàng nha! Vô lý vừa vừa phải phải thôi chứ!!!

Tất cả mọi người trong bệnh viện đương nhiên đều biết đến tiếng tăm lừng danh của La Sát Nương Nương, nào dám làm phật lòng bà, chỉ tổ rước họa vào thân. Cho nên, dù biết rằng bà ta hay kết tội vô cớ và cảm thông cho sự cùng khổ của Bạch Tuyết, tất cả vẫn ngậm ngùi đồng loạt đáp:

- Cô kia sai!!!

Thôi, cho chúng tôi xin một phúc mặc niệm cho số phận trớ trêu của cô gái đã đụng phải ác bá đại nhân, chúa sơn lâm của cái khu vực này. Bạch Tuyết ơi, ở đây không có ai có thể cứu được cô đâu, hãy khấn vái chúa có linh thiêng thì sai khiến cho ông giám đốc xuống đây, như vậy còn có chút hy vọng.

- Cái gì vậy?!! Rõ ràng là bà ta sai mà!!!- Bạch Tuyết uất ức kêu oan

- Không nói nhiều!!! Đi quét sân đi!!!- Thấy cô vẫn một mực cố chấp không chịu đi, bà ta liền nhanh chóng đạp đổ sự kiên quyết của cô gái trẻ- Nào! Mọi người! Mọi người nói đi, tội danh của cô này có đáng để trả giá bằng việc đi quét sân hay không?!!

Ngay lập tức, cả bệnh viện như bị chấn động.

- Có!!!

Bạch Tuyết hóa đá.

Không lâu sau đó, cô đành phải chịu thua trước sự cao tay của bà già bặm trợn. Thiểu số sao có thể thắng đa số được? Điều đó như một chân lý vô cùng hiển nhiên. Một tiểu thư đài cát kiêu sa nay lại phải chịu cảnh tượng làm một cô lao công từ thiện không ăn lương. Một cô gái mang vẻ đẹp tựa sương sớm với bộ đồ đắt giá trên người lại là một con quét rác không hơn không kém. Quả thật, đời quá bất công!!!

Bạch Tuyết đang thực hiện công cuộc thanh niên nghiêm túc thì bỗng từ đâu có một đám con trai mặt mày nhí nha nhí nhố chạy sầm sập lao đến cô rồi hét lớn:

- LỚP TRƯỞNG ƠI!!!

A! Lại là có kẻ ngộ nhận! Trời ơi, không lẽ cô phải đâm đầu vào tường tự tử sao?!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio