Giang Vô Thần sau khi bị Lý Quân Khuê đánh, trông rất thê thảm, lòng ôm hận, nhất định cô phải mè nheo hoàng thượng để người làm chủ cho cô, không phải hoàng thượng cũng không thích ả ta sao?
======
~Ngồi yên, ta xoa thuốc cho...!
- Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ tỷ.
Mà sao tỷ tỷ lại biết mà đến cứu muội?
~Khách sáo gì chứ, người một nhà.
Linh cảm ngươi bị nạn nên ta đang đi phải quay về.
Còn nữa, sau này muội ngày ngày luyện võ công cho ta.
Chỉ có chút người đó mà muội còn không đánh lại được, sau này muội nói tay chân đâu mà ta bảo vệ muội nổi...!
- Tỷ tỷ, không phải muội đánh không lại...Muội chỉ sợ cô ta nói lại với hoàng thượng, hắn ta lại gây khó dễ cho tỷ...!Chúng ta bao nhiêu năm nước sông phạm nước giếng với hắn, bây giờ tỷ đánh sủng phi của hắn ba má nhận không ra thử nghĩ xem bây giờ hắn làm sao đối phó với chúng ta?
~Lo gì, muội cứ lo dưỡng thương đi, hắn ta tỷ tự có cách.
Nói cho mạnh miệng như vậy thôi chứ trong lòng cũng hơi có chút bất an, lỡ như hắn chơi nữa đêm phóng hoả đốt cái cung này, cho dù cô có tám cái chân cũng chạy không nổi, còn đống tài sản quí giá này của cô nữa, không thể để nó bị đổ sông đổ bể được.
Cô quay sang nói với Tiểu Phong:
- Ngày mai, tỷ với đệ đem hết đồ đạc quí giá trong cung chuyển đến Hoa Hương Phường, chỉ để lại đồ dùng cần thiết thôi...!
_Để làm gì vậy tỷ tỷ?
- Ta không muốn để quá nhiều tài sản trong cung, quá nguy hiểm.
Lỡ như sau này hắn ta giở trò, chúng ta chỉ cần chạy thôi, tài sản vẫn được bảo tồn.
- Tuân lệnh tỷ tỷ.
Tiểu Phong và Vân Lạc cười thầm.
Quả nhiên là tỷ tỷ, lúc sắp nguy hiểm vẫn còn nghĩ đến tiền.
Lại nói Hoa Hương Phường làm ăn càng ngày phát đạt, giá cả mỗi lọ nước hoa bây giờ muốn đội lên trời, nhưng đâu phải có tiền là mua được.
Sau khi mua một sản phẩm, khách hàng sẽ nhận được tờ giấy xác nhận thành viên, và dùng nó để mua vào những lần sau.
Mỗi ngày Hoa Hương Phường chỉ bán mười lăm lọ, đã vậy lại không cho đặt trước để đảm bảo công bằng nên nếu muốn mua phải xếp hàng từ sáng sớm trước khi cửa hàng mở cửa, có người còn xếp hàng từ chiều hôm qua.
Mỗi vị khách ở đây đều có thể mua tất cả các sản phẩm có ở tầng một, còn ở tầng hai chỉ giành cho những khách hàng nào mua trên năm sản phẩm của tầng một có giấy xác nhận của chưởng quầy và con dấu mộc Hoa Hương Phường xác nhận lại một lần nữa của Lý Quân Khuê mới được lên, nói tóm lại muốn lên tầng hai của Hoa Hương Phường, một là người làm trong Hoa Hương Phường, hai là phải có thật nhiều tiền và phải có duyên (bởi vì Lý Quân Khuê làm việc chưa bao giờ nói đến nguyên tắc, thích thì cho, không thích thì không cho), đến nay chưa từng có ngoại lệ.p Người mua nhiều nhất hiện tại của Hoa Hương Phường chính là Nhan hoàng hậu với số sản phẩm là bốn, một cái là mẹ của Nhan Tuyết Nhi mua vào dịp khai trương được giảm giá nên mua hai lọ, sau đó cô ta dùng lại giấy xác nhận đó tiếp tục mua thêm một lọ nữa, còn lần ba là Giang Vô Thần.
=======
- Hoàng thượng, mời ngài lật thẻ bài thị tẩm.
Lăng Nhất Thiên nhìn một hồi lâu, nói:
_Sao không có thẻ của Giang tần?
- Dạ, Giang tần nương nương bị bệnh không tiện chăm sóc hoàng thượng, nên Kín sự phòng đã gạt thẻ của Giang tần rồi ạ.
_Nàng ta lại giở trò sao? Lăng Nhất Thiên hỏi Đường công công.
- Dạ, nô tài nghe nói Giang tần trước mặt thái hậu dám mỉa mai Thục phi, bị thái hậu cho người vả miệng, còn đã bị cấm túc hai tháng rồi.
_Vậy sao, nàng ta lá gan cũng lớn thật.
Biết thừa hoàng ngạch nương vô cùng yêu thích Thục phi mà còn dám làm như thế.
Cứ bỏ mặc nàng ta.
Đến chỗ Nhan hoàng hậu đi.
- Dạ
=======
~Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp nghe được một chuyện không biết có nên nói cho người biết không?
- Nàng cứ nói.
~Thục phi....!
- Thục phi bị làm sao?
~Thục phi nàng ta đã ra khỏi cung, còn nữa, chính là vừa mới ra đã đi đánh Giang tần nhưng sau đó đóng cửa cung lại rồi
Lăng Nhất Thiên cảm thấy lạ.
Dạo này toàn gặp chuyện liên quan đến Thục phi.
- Nhất định Giang tần đã làm gì thì Thục phi mới tự mình ra khỏi cửa cung để đi đánh nàng ta.
~Chuyện này....nghe nói là Giang tần đánh cung nữ thân cận của Thục phi..
- Nàng đã nói chuyện này với ai chưa?
~Thần thiếp mới chỉ nói với người thôi.
- Được, vậy cứ giữ kín chuyện này, đừng nói ra.
Nàng đang bị cấm túc, ta không tiện ở lâu, ta đi trước.
Nhan Tuyết Nhi biết chuyện này là do Giang tần nói, nhờ nàng ta nói với hoàng thượng để người tính sổ Thục phi cho nàng ta nhưng Nhan Tuyết Nhi lại nghĩ khác nên không muốn nói.
Sở dĩ bây giờ Nhan Tuyết Nhi nói chuyện này lại cho hoàng thượng nghe chính là muốn giảm sự yêu thích Giang tần trong lòng hoàng thường, sau đó là tăng thêm sự ghét bỏ của hoàng thượng đối với Thục phi.
Nhưng nàng ta đâu ngờ rằng, ở một diễn biến khác, hoàng thượng lại nghĩ về Thục phi:
- Nàng ta cũng thật nghĩa hiệp, đối với cung nữ cũng thật tốt, bao nhiêu năm im hơi lặn tiếng, nay có chút tin tức lại là đi đánh nhau với Giang tần đang được sủng ái để trả thù cho cung nữ của mình.
=======
Sáng hôm sau....!
- Tỷ tỷ, người của thái hậu đến, còn đem bộ lễ phục phi vị mới nữa, nói là muốn mời người đi dự lễ mừng thọ của bà ấy, thời gian là ba tháng sau, nếu tỷ tỷ không muốn đi thì để muội nói lại với Tô ma ma.
- Được..