Lúc này, Lăng Nhất Thiên đang bắt tay với đức vua Herry của Angleo ( một đất nước ở phương Tây).
Vì bất đồng ngôn ngữ, mặc dù đã có thông dịch quan nhưng vẫn còn khá khó khăn trong giao tiếp dẫn đến sự lúng túng giữa Herry và Lăng Nhất Thiên ( Vì vua Herry là vị vua mới đăng cơ gần đây nên chưa có kinh nghiệm trong các đối ngoại..).
( Ad: Mềnh xin phép gọi nhà vua Herry bằng Herry cho thân thiết nha).
Tận dụng lúc đó, Nhan Tuyết Nhi mới nói một chút tiếng “Tây”:
- Ờ..m..
Hé...!e..
Hé lô, am ờ..
ờ..
quênn..
ọp Lăng Thiên Quốc… Ờ..m.mm Nai..tô mít du… Cô đã chuẩn bị cho thời khắc này lâu lắm rồi, lúc trước tranh thủ học thuộc một số câu giao tiếp cơ bản, hòng lấy le với mọi người, nhưng mà ai ngờ, đến lúc nói thực hành thì chữ nghĩa cô học đi đâu mất mất.
Lúng túng nói được vài chữ, nhưng gương mặt vẫn thể hiện rất tự tin.
Giang thường tại và các vị phi tử khác cứ ngỡ như Nhan Tuyết Nhi biết nói tiếng nước Angleo thật.
Giang Hạ Châu còn giở trò tân bốc Nhan Tuyết Nhi, khiến Nhan Tuyết Nhi như muốn nở mũi ra.
Lăng Nhất Thiên đứng bên cạnh cũng tưởng Nhan Tuyết Nhi biết nói tiếng nước Angleo thật.
Herry thì bật cười.
Hắn vốn là người dễ tính và hòa đồng nhưng do bất đồng ngôn ngữ (vì để hai bên hiểu nhau nên phải nhờ đến thông dịch quan, vì vậy tuy chỉ chào hỏi nhưng thời gian dịch qua dịch lại cũng mất khá nhiều thời gian), nên nãy giờ rất lúng túng, nghe Nhan Tuyết Nhi nói bằng tiếng nước Angleo để chào hỏi hắn thì vô cùng cảm kích, vì hắn cứ ngỡ như Nhan Tuyết Nhi biết tiếng nước Angleo thật, “sổ” một tràng…
- Oh, hello.
Nice to meet you, too.
Your country is very beautiful and peaceful.
I’m very happy because you use my language to say “hi” to me.
And….
Herry phấn khích thao thao bất tuyệt, quên mất là đang ở Lăng Thiên Quốc.
Thông dịch quan cũng không kịp dịch lời của Herry, toát mồ hôi đứng bên cạnh.
Nhan Tuyết Nhi thì đứng như trời trồng.
Vốn dĩ, cô chỉ học thuộc lên chào hỏi sơ sơ thôi, bây giờ hắn nói như vầy làm sao cô trả lời.
Quay qua định cầu cứu Lăng Nhất Thiên thì thấy hắn ban cho cô ánh mắt kiểu: “Cô trả lời đi, vua Herry nói nãy giờ cũng nên đáp lại chứ....!Đừng có làm phật lòng hắn...” cộng thêm ánh mắt kì vọng của các vị phi tử đứng sau khiến cô khó xử vô cùng.
- Ờ..
m m m..À..
à…
Giang Kỳ Ninh thì do lâu rồi không gặp Lý Quân Khuê, chỉ mới nghe sơ sơ tình hình kiếp trước của người chị em của cô khi cô và Lý Quân Khuê đang xuyên không về và được ông lão thuật lại thôi, nên cũng chỉ đoán được một phần nào.
Lúc này Giang Kỳ Ninh cũng phì cười.
Tiếng Angleo này cũng chỉ là giống hệt tiếng Anh của thời hiện đại, loại chuyện tép riu này cô tin tưởng Lý Quân Khuê dư sức dập ả Nhan Tuyết Nhi đó, tuy Lý Quân Khuê không quá giỏi tiếng anh nhưng về khoản chỉ dùng cho giao tiếp thì Lý Quân Khuê dư sức.
Vốn tiếng “anh” của Nhan Tuyết Nhi cô cam đoan là chỉ học thuộc rồi nói thôi, vì nó quá vụng về, giống hệt những người thích khoe mẽ.
- Hi, Herry.
My name’s Thục, and you can call me by Jun.
Thanks for your compliment.
I hope you have a good moment here.
Now,...and ..it’s very late and let’s go to the party....!
Bất ngờ Lý Quân Khuê lên tiếng.
Phát âm vô cùng chuẩn, nói với Herry.
Bây giờ, hắn (Herry) nghe cô nói mới sực nhớ ra
- Oh, I’m so sorry, I fogot.
Let’s go...!
Herry, Lăng Nhất Thiên và các vị phi tử khác bất ngờ vô cùng.
Họ chắc chắn đây không phải là học thuộc mà chính là biết nói tiếng nước Angleo thật.
Herry rất vui mừng.
Nãy giờ hắn vô cùng thắc mắc vì sao Nhan Tuyết Nhi im lặng, thì ra là không biết nói tiếng nước hắn, chỉ là nói được vài câu giao tiếp đơn giản thôi, khiến hắn xụ mặt xuống.
Nhưng nghe Lý Quân Khuê nói thì háo hức hơn hẳn, muốn kết bằng hữu với cô.
Lăng Nhất Thiên thấy thế thì cũng không ngại bật ngón cái lên, thả “like” cho cô.
Riêng Vân Lạc thấy thế liền nhíu mày một cái, như suy nghĩ một điều gì đó, rồi tặc lưỡi bỏ qua.
(Lưu ý: Những câu in nghiên phía dưới sẽ qui định cho khi nói tiếng nước Angleo)
Tiếp theo là sứ đoàn Hoa Y Quốc.
Trong lúc hai hoàng thượng của hai nước đang chào hỏi nhau thì Lý Quân Khuê cùng Giang Kỳ Ninh chạy lại đập tay với nhau.
Mọi người thấy Giang Kỳ Ninh đường đường là hoàng hậu Hoa Y Quốc nhưng trực tiếp bỏ qua không chào hỏi Nhan Tuyết Nhi mà chạy đến “ôm đùi” Lý Quân Khuê, liền cười nhạo, khinh bỉ Nhan Tuyết Nhi.
Nãy giờ, Nhan Tuyết Nhi đã rất tức giận rồi.
Cứ tưởng sẽ lên mặt được với Lý Quân Khuê, ai dè cô ta vậy mà biết nói tiếng nước Angleo, hại cô “đẹp” mặt.
Bây giờ còn thêm ả Diệp Nhược Tư này nữa..
“Đúng là cá mè một lứa..” Nhan Tuyết Nhi trừng mắt nhìn hai người họ thân thiết nói chuyện.….
...!
.Bây giờ mọi người từ các sứ đoàn đã tụ họp đầu đủ ở chính điện.
Lúc đầu, Lăng Thiên Quốc đã chuẩn bị vài tiết mục múa để biểu diễn cho bữa tiệc bớt nhàm chán.
Được một lúc thì hoàng hậu Angleo là Jenny muốn biểu diễn một tiết mục đàn piano như đã hứa từ trước, coi như góp vui thêm cho mọi người.
Tiếng đàn của Jenny nhẹ nhàng, sâu lắng.
Kết thúc bài nhạc đã lâu, nhưng ai cũng như còn chìm đắm vào tiếng đàn.
Đến Nhan Tuyết Nhi nghe cũng rất thích.
Chợt nhớ ra, Thục phi xuất thân là cô gái lớn lên trên lưng ngựa, từ Đông Phương Quốc thì làm sao biết đàn, hát, đặc biệt là cái đàn kì lạ này… Bèn giở giọng khích bác…
- Ta thấy tiếng đàn của hoàng hậu Jenny của Angleo rất hay..
Nhưng tiếc là Lăng Thiên Quốc chúng ta không có quà đáp lễ….
Nghe thông dịch quan dịch lại lời của Nhan Tuyết Nhi, Jenny rất vui, bèn ngây thơ đáp:
- Không sao, ta không cần quà đâu.
Chỉ cần hoàng hậu tặng lại cho ta một khúc đàn là được..