Cô từ từ ngẩng mặt lên nhìn Lăng Nhất Thiên.
Cô muốn nhìn hắn ta cho thật kĩ, bởi lẽ đây chính là lần cuối cùng cô có thể nhìn thấy hắn.
Cô không đứng dậy ngay, thật tâm cô muốn cho hắn một cơ hội, nhưng hắn không thèm quan tâm.
Cuối cùng, cô đã rơi nước mắt, cũng đã hiểu rõ, thứ không thuộc về mình không nên cưỡng cầu.
Quyết định như thế, tâm trạng của cô vô cùng hỗn loạn, vừa có cảm giác như hụt hẫng, đau đớn, lại vừa có cảm giác nhẹ lòng, lau nước mắt, nhanh chóng đứng dậy.Khoảnh khắc hắn nhìn cô rơi nước mắt, Lăng Nhất Thiên tự nhiên cảm thấy rùng mình, nhưng hắn ta nhanh chóng bỏ qua.
Sau đó tiếp tục nói:
- Thục phi phạm thượng Hoàng hậu, thu hồi quyền cai quản lục cung, phạt bổng lộc nữa năm, đóng cửa tự vấn ba tháng.
Nghe vậy, cô với dáng đứng hiên ngang của một cô công chúa nhỏ được yêu chiều Đông Phương Quốc năm ấy cười lạnh đáp lại:
- Thần thiếp không cần quyền cai quản gì của người, bổng lộc nữa năm cũng không cần.
Thần thiếp cùng đi với hoàng thượng cũng đã hai năm nhưng số lần người nhìn ta được mấy lần, vốn dĩ là tự ta bước vào vũng sình này, giờ ta tự bước ra, chỉ xin sau này không cần ai đến quấy rầy Ngọc Tâm cung của ta nữa, TỪ GIỜ TRỞ ĐI, TA SẼ KHÔNG RA NGOÀI DÙ CHỈ MỘT BƯỚC, chỉ xin người một điều, giữ mạng lại cho mẹ con Trúc phi, bọn họ vô tội.
Còn nữa ta nói cho người biết, có một số chuyện không phải ông trời sắp đặt đâu.
Nói rồi cô cười một cái cái, một nụ cười như giải tỏa được tâm trạng bấy lâu nay của cô.
Trước giờ, cô vì hắn mà sống, bây giờ cô lại vì hắn mà tự nhốt mình trong cung cấm nhưng không sao vì bây giờ cô không cần tham gia vào bất kì loạt chiêu trò cung đấu nào, cũng không cần ép mình vào các nguyên tắc cầu kì của một vị phi tử Lăng Thiên Quốc, cô bây giờ sống vì cô.
Cô quay phắt lại cười nói với Nhan hoàng hậu:
- Ván này cô thắng, tôi thua rồi.
Sau đó Thục phi nhanh chóng cùng Vân Lạc, Tiểu Phong rời đi, bóng lưng run run như muốn khóc, nhưng cũng cương quyết mạnh mẽ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả hắn cũng vậy.
Lần đầu tiên có một nữ tử ở trước mặt hắn dám nói như vậy, lần đầu tiên có một nữ tử nói không cần tiền tài, quyền qui của hắn, lần đầu tiên hắn nhìn bóng lưng của một nữ tử mà lại luyến tiếc…Nhanh chóng hắn lấy lại tinh thần:
- Nếu Thục phi đã quyết như vậy thì là như vậy.
Nhan hoàng hậu, ngươi cũng có sai trong chuyện này, phạt tháng bổng lộc, quyền cai quản lục cung tạm thời nàng nắm giữ.
Trúc phi sinh hạ quái thai, phạt giáng làm Trúc tần.
Ta có chuyện, ta đi trước.
Hắn đã giữ lời hứa với cô.
Vốn dĩ hắn định lấy mạng hai mẹ con Trúc tần nhưng giây phút hắn nói ra lại đổi thành điều khác, coi như là lần duy nhất hắn chịu theo ý cô vậy, dù sao, sau này cũng không còn gặp nhau nữa.
Nhan hoàng hậu cười bước lại phía Trúc tần, thầm thì:
- Ta xem ngày tháng sau này không cần ta nhọc lòng với cô, cũng tự cô tự sinh tự diệt.
Trúc tần thầm nghĩ:
- Phải chi có thái hậu ở đây thì tốt rồi, không cần xảy ra cớ sự như vậy, phải rồi, phải nhanh chóng nói với thái hậu….
- Tiểu Nhi (nô tì thân cận mới mà Thục phi mới cử đến bên hàu hạ Trúc tần), ngươi cầm lệnh bài này của Thục phi, mau chạy đến Thiên An Tự, cầm lá thư này đưa tận tay đến thái hậu, nhớ giữa chừng nếu bị phát hiện, cớ nào cũng phải giấu kĩ lá thư, ta tin ngươi không phản bội ta và tỷ tỷ.
- Nương nương, nô tì là một tay Thục phi cứu về, nô tì sẽ nguyện ý vì hai chủ tử mà thực hiện.
- Tốt lắm, nhanh đi đi
- Nhưng còn chủ tử thì sao, người mới sinh…
- Không sao ở đây còn có mấy nô tì chăm sóc ta được, cứu tỷ tỷ quan trọng hơn.
Nhớ nếu gặp ai hỏi thì nói ra ngoài đưa đồ cho nhà mẫu thân ta.
- Dạ
May mắn Vân Lạc đã nhanh chóng trong lúc hỗn loạn, dặn dò Trúc Như cô, và đưa cô bức thư cùng với tấm lệnh bài thái hậu làm riêng cho Thục phi với mục đích chờ thái hậu về để người bảo vệ hai mẫu tử cô, nhưng giờ cô không chờ được nữa, nhất định phải nhanh chóng báo thái hậu, để người cứu Thục phi tỷ tỷ mới được.
====
Nghe được chuyện đó, thái hậu nhanh chóng trở về, khuyên bảo cỡ nào Đông Phương Ngân Thục cũng không chịu ra.
Bà biết lời nữ tử Đông Phương Quốc nói ra chính là một lời đã định.
Biết không thể khuyên nhủ được Thục phi, bà đành theo lời cô bảo vệ hai mẫu tử Trúc tần an toàn lớn lên, sau đó theo bức thư âm thầm cho người điều tra chứng cứ phạm tội của Nhan hoành hậu.
Mấy năm tự nhốt mình trong cung, cô cứ tưởng sẽ được nhẹ lòng.
Nhưng càng ngày, cô càng u uất.
Suốt bao nhiêu năm cũng chỉ có hoàng ngạch nương và hai mẫu tử Trúc tần quan tâm đến cô, suốt bao nhiêu năm, cô vẫn không buông bỏ được.
Vân Lạc và Tiểu Phong đã thử hết cách khuyên nhủ cô, mong cô hồi tâm chuyển ý, nhưng cũng vô dụng.
Năm năm sau, dần dần Nhan hoàng hậu cũng biết được tin Thục phi ngày ngày đau buồn cho nên âm thầm cho người cầm lá thư cô chính tay viết đến cho Thục phi, với mục đích muốn cô tự tử (nhưng ai biết lá thư này chính là hố cô tự đào chôn mình).
Quả nhiên, Thục phi đã tự tử.
Lúc Vân Lạc phát hiện cô tự tử thì cũng đã muộn.
Vân Lạc sau khi đọc xong lá thư đó, vô cùng tức giận.
Trong suốt năm năm qua, cho dù chủ tử không ra ngoài, buồn tủi thế nào cũng âm thầm viết thư khen ngợi, nói tốt về Lăng Thiên Quốc, thế mà giờ đây người Lăng Thiên bọn họ đã trực tiếp giết chủ tủ.
Nhưng khi Vân Lạc cô bình tĩnh lại, nhìn kĩ lại vết thương trên người Thục phi thì chính là có người muốn hại Ngân Thục công chúa của cô.
Vân Lạc chạy đến báo tin cho thái hậu, khiến người vừa đau lòng vừa tức giận, nhưng sau đó chính là hoảng sợ.
Người Đông Phương Quốc và người Diệp Hàn Quốc yêu thích nhất cô công chúa này, thế mà bây giờ lại chết thảm trong cung cấm của Lăng Thiên Quốc, chỉ e sợ là có chiến tranh sắp xảy ra.
Nhưng thái hậu đã không kịp nữa rồi.
Vân Lạc và Tiểu Phong sau khi an tán Thục phi xong, âm thầm trèo tường ra ngoài về lại Đông Phương Quốc nói sự thật trong suốt bảy năm kể từ khi cô gả cho Lăng Nhất Thiên cho phụ mẫu cô biết.
Hoàng đế và hoàng hậu Đông Phương Quốc rất tức giận, cho người sang Diệp Hàn Quốc thông báo về sự việc liên thủ lại đòi nợ Lăng Thiên Quốc cho Ngân Thục công chúa của bọn hắn.
Cô công chúa mà hai cường quốc nâng trên tay thế mà lại chết dưới tay một hoàng hậu của Thiên Lăng Quốc, hoàng thượng Thiên Lăng Quốc thì không tỏ cảm xúc gì, lạnh lùng dửng dưng.
Cùng lúc đó, Diệp Nhược Thần –hoàng hậu Đông Phương Quốc lại nghe tin, Diệp Nhược Tư (chính là kiếp trước của Giang Kỳ Ninh) cháu gái yêu quí của bà- hoàng hậu nước Hoa Y Quốc khi sinh con vì nghe tin Đông Phương Ngân Thục chết mà đau lòng, cộng thêm việc cô bị hoàng quí phi của hoàng thượng chèn ép, lúc cô sinh con mà hai người đó còn giở trò thân mật trước mắt cô, cô bị khó sinh mà chết.Tin dữ đùng đùng kéo đến khiến thần dân hai nước Đông Phương Quốc và Diệp Hàn Quốc vô cùng phẫn nộ, quyết tâm đến Lăng Thiên Quốc và Hoa Y Quốc để báo thù cho hai vị công chúa.
Sinh thời, hai vị công chúa này từng giúp rất nhiều người, hiền lành, thục đức, còn nhiều lần đề nghị nhà vua miễn thuế cho bọn họ, bởi vậy, tình yêu thương của bọn họ đối với hai vị công chúa này vô cùng to lớn.
======
Chuyện gì đến cũng đến, bốn nước vì hai vị công chúa xảy ra chiến tranh loạn lạc, trận chiến thật sự bùng nổ khi chính tay Diệp Nhược Thần đâm chết Hoa Ngọc Dung…sau đó tự sát.
- Bà đã không giữ lời hứa…
~Xin lỗi…
Chiến tranh tàn khốc cướp đi sinh mạng của hàng triệu người.
Nhanh chóng sau đó, vì chiến tranh tứ đại cường quốc bọn họ dường như biến mất sau một đêm, chẳng còn ai sống sót.
Số ít người còn sống sót lại sau trận chiến ra sức quyền rủa hai vị công chúa hồng nhan họa thủy này trước một cái cây kì lạ "đời đời kiếp kiếp đừng hòng có được tình yêu chân thành" ( cây đó chính là cái cây mà đưa hai người Lý Quân Khuê và Giang Kỳ Ninh quay trở lại kiếp trước)…….