- Không sao, chính ta cũng vô dụng, lúc đó không bảo vệ được cho các con..
mới để xảy ra cớ sự ngày hôm nay..
….
====
Lí Quân Khuê dạo này để ý hành động của Tiểu Phong vô cùng lạ, càng ngày tỏ ra quan tâm Vân Lạc, nhưng mà nó cứ bị kì lạ làm sao í…
Một hôm, nhân lúc Vân Lạc không có mặt ở Ngọc Tâm cung… Lí Quân Khuê gọi Tiểu Phong lại “hỏi thử” xem sao..
- Đệ nói thật đi… Đệ có ý với Vân Lạc đúng không?
Lí Quân Khuê hỏi một cách thẳng thừng…
Tiểu Phong mặc dù là đàn ông con trai nhưng khi bị Lí Quân Khuê hỏi những chuyện “nhạy cảm” thế này thì cũng có chút xấu hổ..
Ngập ngừng một chút, Tiểu Phong nói.
- Đệ… Đệ…
- Á.
Tỷ tỷ biết rồi, không cần nói nữa.
Sao đệ không nói thẳng với muội ấy đi, giấu trong lòng làm gì?
- Đệ sợ tỷ ấy không đồng ý, lúc đó sẽ gây khó xử cho tỷ…
- Có gì đâu.
Chẳng lẽ, đệ định gọi muội ấy bằng hai tiếng “tỷ tỷ” suốt đời?
- Đệ..
đệ..
đệ cũng không biết nữa.
Nói đến đây thì Lí Quân Khuê chán phát ngán.
Hai người này, người ngoài nhìn vào thì “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”, còn người trong cuộc thì như vầy, chẳng biết bao giờ mới có tin hỉ đây….
- À mà còn chuyện kia, đệ còn muốn giấu Vân Lạc đến khi nào? Rồi có được thông tin gì về phụ thân hoặc các huynh đệ của ngươi chưa? Có cần ta giúp gì không?
- Không cần đâu tỷ tỷ.
Đệ đã cho người thám thính, hình như phụ thân của đệ đang ở Lăng Thiên Thành này, nhưng không biết người đang ở đâu..
- Không cần quá lo lắng, rất nhanh chóng sẽ tìm được thôi.
- Đa tạ tỷ tỷ quan tâm.
- À mà vài ngày nữa sắp xếp cho ta xuất cung.
Lão Phong mới gửi thư cho ta, nói có chút chuyện gì đó cần nói trực tiếp với ta…
….
=====
- Đệ có chuyện gì cần nói với tỷ tỷ sao?
Vân Lạc ngây ngô hỏi Tiểu Phong.
Hai người sống chung lâu rồi, đây là mới là lần hiếm hoi, ít ỏi mà hai người nói chuyện trong một không gian riêng tư.
Nhờ sự động viên của Lí Quân Khuê, Tiểu Phong đã lấy hết can đảm hẹn riêng Vân Lạc để nói chuyện riêng.
Bên cạnh đó, để giúp đỡ cho cuộc tình âm thầm của Tiểu Phong nhanh chóng có có trái ngọt thì Lí Quân Khuê tranh thủ lúc Vân Lạc đang trang điểm cho Lí Quân Khuê, cô đã nói bóng gió với Vân Lạc.
- Hừm… Có một chuyện mà bấy lâu nay ta giấu nhưng hôm nay ta muốn nói với tỷ.
Ta..
ta thích tỷ.
- Thật sao?
Vân Lạc ngạc nhiên hỏi.
- Thật ra… Ta....!
cũng.......!thích đệ nhưng ngại tuổi tác và… và…
- Và cái gì cơ?
- Và đệ là thái giám nên ta không dám ngỏ lời, ta sợ…
- Trời ơi, thật ra ta không phải là thái giám đâu.
Tỷ tỷ quên ta chẳng phải là thái giám thật mà là do Hoàng quí phi nhặt về hay sao?
- Ờ ha… Bây giờ ta mới nhớ ra… Vậy còn đệ, tại sao đến bây giờ đệ mới nói?
- Thật ra, ta không phải người Đông Phương Quốc.
Trước đây khi tỷ tỷ (Lí Quân Khuê) nhặt đệ trên đường thì lúc đó không phải là đệ vô gia cư mà là bị thất lạc huynh đệ ruột và phụ thân ruột trong lúc chiến tranh loạn lạc.
Vì lúc đó, đệ còn nhỏ, và bị thương quá nghiêm trọng nên đã bị mất trí nhớ, sau này, lúc mới nhớ ra thì đã bị tỷ tỷ (Lí Quân Khuê) phát, nhưng tỷ ấy hứa sẽ giữ bí mật giúp ta, nên những bí mật này chỉ có mình ta và tỷ tỷ (Lí Quân Khuê) biết được thôi.
- Đệ hay lắm, cả ta, đệ cũng giấu.
- Hì hì..
Nhưng mà chẳng phải bây giờ ta đã kể cho tỷ tỷ rồi hay sao? Với lại thật ra ta lớn hơn tỷ hai tuổi đó.
Nên sửa lại cách xưng hô đi.
- Không được..
Xí..
Vân Lạc trêu chọc nói..
- Mà đệ tìm ra phụ thân hay huynh đệ chưa?
- Chưa.
Nhưng mà không sao.
Gia tộc của đệ có một dấu sẹo hình ngôi sao phía sau gáy, sau này chỉ cần dựa vào đặc điểm đó mà tìm người là được…
- Ò.
- Tỷ tỷ?
- Sao?
- Vậy tỷ tỷ có chấp nhận lời tỏ tình của ta hay không?
- Ờ… Được.
Tiểu Phong vui sướng nhảy cẫng lên, ôm Vân Lạc quay một vòng.
Vân Lạc thì ngại ngùng, e thẹn, xấu hổ rúc vào lòng Tiểu Phong.
Lúc hai người trở về Ngọc Tâm cung cũng đã là giữa khuya rồi.
Lúc trở về phòng mình thì Vân Lạc thấy phòng trống trơn, không còn một đồ đạc nào, vội vàng hoảng hốt chạy đi tìm Lí Quân Khuê..
- Tỷ tỷ… Ngọc Tâm cung có trộm…
- Đâu? Trộm nào? Thôi bỏ đi, mất cái gì mai ta mua cho muội cái khác.
Lúc này Lí Quân Khuê đang ngái ngủ, chẳng buồn mở mắt, lười liếng hỏi.
- Tỷ tỷ…
- Được rồi, nói xem mất cái gì.
Lí Quân Khuê bây giờ mới dựng người ngồi dậy, dựa vào thành giường, nhưng mắt vẫn nhắm để ngủ…
- Mất tất cả rồi tỷ tỷ… Phòng của muội không có còn đồ đạc nào cả…
Lí Quân Khuê nghe xong còn chưa kịp trả lời thì Tiểu Phong bước vào..
- Tỷ tỷ, là tỷ đem đồ của đệ bỏ đi đâu rồi?
Tiểu Phong hỏi Lí Quân Khuê…
Bây giờ Lí Quân Khuê mới nhớ ra..
cười cười đáp..
- Ta có lòng tốt, đem đồ đạc của hai ngươi bỏ chung một phòng ở căn phòng phía Tây rồi, căn đó là căn lớn nhất ở Ngọc Tâm cung, ta cố ý để cho đôi vợ chồng trẻ các ngươi ở đó…
- Tỷ tỷ, cái gì mà đôi vợ chồng trẻ cơ chứ…..