Người tới lập tức ném đồ trên tay xuống, tiến lên một bước vươn tay về phía cô.
Phong Tĩnh trực tiếp ngã vào lòng anh, nện lên ngực anh.
Lồng ngực người đàn ông to rộng rắn chắc, rất ấm áp, có loại lực lượng làm cho người ta yên lòng. Cánh tay mạnh mẽ của anh siết chặt lấy eo cô, kéo cô vào lòng.
Phong Tĩnh chậm rãi ngẩng đầu, đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang đã tắt. Tia sáng lờ mờ, bóng tối kéo dài đến trên mặt Tần Tranh, vẽ ra hình dáng đường cong lưu loát. Anh đang cúi đầu nhìn cô, trong u ám cặp mắt kia dường như sáng một cách lạ thường.
Giọng cô suy yếu: "Sao lại là anh?"
Tần Tranh không trả lời, anh giơ tay đặt lên trán cô, thử nhiệt độ cho cô xong thì nhíu mày: "Cô đang phát sốt."
"Ừ, tôi biết." Phong Tĩnh buồn bã ỉu xìu trả lời.
Cô đứng vững chân, đang muốn quay người đi vào phòng lại bị Tần Tranh bế lên.
Hai chân Phong Tĩnh bỗng nhiên rời khỏi mặt đất, trong nháy mắt trái tim cũng treo không theo: "Anh... thả tôi xuống, tự tôi đi được."
Nhưng tứ chi cô cực kỳ yếu ớt, chỉ có thể vùng vẫy hai cái tượng trưng.
Tần Tranh bế cô đi về phía ghế sô pha: "Sao không đi bệnh viện?"
"Tôi chính là bác sĩ, đi bệnh viện gì chứ?" Phong Tĩnh dựa vào ngực anh, lầm bầm nói.
"Thế vì sao lại phát sốt?"
Phong Tĩnh nhắm mắt lại nói: "Sốt do bị sợ hãi, cộng thêm hai ngày này mệt nhọc quá độ."
Tần Tranh ngẩn ra, hạ thấp giọng: "Xin lỗi, hôm đó tôi không nên để cô..."
"Anh thật dong dài." Đầu óc Phong Tĩnh mơ màng, chỉ cảm thấy ồn ào: "Chuyện này không liên quan tới anh, đều là do chính tôi."
"..."
Anh ngừng một lát: "Xin lỗi."
"Anh nói xin lỗi gì chứ? Anh vẫn chưa trả lời tôi, sao lại tới đây?"
Cô mở to mắt nhìn, chằm chằm vào sườn mặt của anh: "Anh không định nói là vừa lúc đi ngang qua nữa chứ?"
"Không phải." Tần Tranh nhìn sang chỗ khác: "Tôi... tin nhắn của cô gửi vào điện thoại của tôi... đồng đội của tôi, cậu ta lo lắng cô có chuyện gì nên nói cho tôi biết."
Hoá ra là thế, khó trách người đến không phải Giang Hành Chu.
Trong lúc suy tư, Tần Tranh đã đi tới trước sô pha rồi thả cô xuống.
Phong Tĩnh nhìn anh im lặng xoay người, quay lại cửa nhặt đồ trên đất lên, đóng cửa lại, lại quay về phòng khách.
Tần Tranh đưa đồ qua: "Thuốc cô cần."
"Cảm ơn." Phong Tĩnh nhận lấy, lại ngay cả sức mở túi cũng không có.
Ánh mắt Tần Tranh dừng lại trên mặt của cô, dường như phát hiện gì đó: "Hôm nay có ăn gì chưa?"
Phong Tĩnh lắc đầu: "Chưa, ngủ từ hôm qua đến giờ, vừa mới tỉnh?"
Tần Tranh hỏi: "Muốn ăn gì?"
"Đều được." Lúc này Phong Tĩnh đã không có sức để suy nghĩ về bất kể vấn đề gì.
"Cháo được không?" Tần Tranh nói rồi đi vào bếp.
Phong Tĩnh nhìn bóng người đi lại trong nhà bếp: "Anh muốn làm cho tôi à?"
Tần Tranh không trả lời, đi vào phòng bếp rồi mở tủ bát ra. Nhìn tủ bát trống rỗng, anh nhíu mày: "Phong Tĩnh, trong nhà cô không có gạo à?"
"Không." Phong Tĩnh nói: "Bình thường chẳng mấy khi nấu cơm, gạo bệnh viện phát đều mang về nhà cho mẹ tôi hết."
"..."
Tần Tranh đóng tủ bát, lại mở tủ lạnh ra.
Cuối cùng, anh moi từ trong tủ lạnh ra một túi mì gạo còn chưa bóc: "Mì nước được không?"
"Ừm."
Cửa phòng bếp mở hé, từ phòng khách cũng có thể nhìn rõ tình huống bên trong.
Phong Tĩnh nhìn hình bóng Tần Tranh bận rộn trong bếp, phí sức cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Giang Hành Chu.
Phong Tĩnh: [Không cần sang nữa.]
Tin nhắn vừa gửi xong thì cô mới phản ứng lại. Là cô sốt ngu người, tin nhắn trước căn bản không gửi cho Giang Hành Chu, vốn dĩ anh ấy cũng không biết cần qua đây.
Vừa định thu hồi thì Giang Hành Chu đã trả lời cô.
Giang Hành Chu: [?Sao mày biết anh muốn sang?]
Giang Hành Chu: [Không cần sang cũng sang đến nơi rồi.]
Giang Hành Chu: [Chờ tý, qua một giao lộ nữa là đến.]
Anh ấy muốn sang?
Trong lòng Phong Tĩnh thắc mắc nhưng lại không hỏi gặng.
Nửa phút sau, Tần Tranh bưng một bát mì gạo còn đang bốc hơi từ nhà bếp ra, đặt xuống trước mặt cô.
"Cẩn thận bỏng."
"Cảm ơn."
Phong Tĩnh cầm lấy đũa.
Tần Tranh ngồi xuống đối diện cô, im lặng nhìn cô ăn. Toàn bộ quá trình rất yên lặng, ai cũng không nói gì, giống như không mở miệng thì loại yên tĩnh tốt đẹp hư ảo này sẽ vĩnh viễn không bị đánh vỡ.
Nhưng ăn được vài miếng, Phong Tĩnh lại hạ đũa xuống.
Tần Tranh khó hiểu: "Ăn không ngon à?"
Phong Tĩnh cụp mắt xuống: "Cậu không có gì muốn nói với tôi à?"
"Nói... gì?"
Phong Tĩnh nhìn mì trong bát, giọng nói bình tĩnh lạ thường: "Nói xem, lúc trên cao tốc cậu không chịu thừa nhận, vì sao lại phải gọi tên của tôi? Tại sao cậu phải giả vờ không quen tôi?"
"Tôi..."
Động tác của Tần Tranh dừng lại, im lặng, mặt mày hơi rũ: "Tôi không biết cô đang nói gì. Tôi chỉ là đến đưa thuốc, cái khác không có gì đáng nói."
"Chỉ là đến đưa thuốc?" Phong Tĩnh ngẩng đầu, hơi buồn cười lặp lại lời anh. Cô nhìn thẳng vào anh, trong mắt rõ ràng phản chiếu bóng hình anh: "Cho nên. Đội trưởng Tần, đối với bất kỳ cô gái nào anh cũng tốt vậy à?"
"Sao cơ?" Tần Tranh nhíu mày, hơi không hiểu.
Phong Tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, giọng điệu hơi mỉa mai: "Con gái phát sốt, bèn tới nhà đưa thuốc."
"Con gái hành động bất tiện, bèn chủ động ôm cô ấy lên giường."
"Đối phương đói bụng, bèn nói nấu cơm cho đối phương."
"Mặc kệ là ai anh cũng sẽ đối xử với họ như thế ư?"
Dưới từng câu gặng hỏi của cô, vẻ mặt Tần Tranh cứng đờ.
"Tôi chỉ là..."
Phong Tĩnh nhẹ nhếch môi, không khỏi giễu cợt: "Chỉ là gì? Chỉ là đến làm người tốt? Sau đó làm việc tốt không để lại tên?"
"Nếu như cô cho là vậy thì cũng được." Tần Tranh đứng dậy: "Thời gian không còn sớm, tôi phải đi rồi."
Phong Tĩnh cũng đứng dậy theo, lại quên mất trạng thái thân thể, cả người không khống chế được ngã nghiêng sang một bên.
Tần Tranh giật mình, theo bản năng vươn tay ra đỡ cô.
Phong Tĩnh trước một bước đỡ lấy bàn, ổn định cơ thể.
Tay Tần Tranh dừng ở giữa không trung, không lại hướng về trước nữa.
"Xem đi, đây rõ ràng là phản ứng bản năng của cậu, vì sao vẫn luôn không chịu thừa nhận?" Phong Tĩnh nhìn về phía anh, giọng nói rất nhẹ: "Tần Tranh, sao cậu lại phải tránh tôi?"
Tần Tranh tránh không đáp: "Phong Tĩnh, cô còn đang phát sốt, hiện tại điều cô cần là nghỉ ngơi. Chờ lúc cô tỉnh táo chúng ta bàn lại."
"Hiện tại tôi rất tỉnh táo." Phong Tĩnh nắm lấy tay anh, nhận thấy người anh cứng lại: "Hoặc là nói, cậu đang trốn tránh điều gì?"
Tần Tranh rũ mắt nhìn cô, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Sao tôi phải trốn tránh? Nếu như tôi đang trốn tránh thì hôm nay cũng sẽ không đến đưa thuốc cho cô."
Phong Tĩnh nhìn thẳng vào anh: "Tôi không tin là cậu nghe không hiểu lời tôi nói."
Tần Tranh cố gắng duy trì bình tĩnh: "Cho nên?"
Cảm xúc của Phong Tĩnh bất ổn, dùng hết toàn lực chất vấn anh: "Cậu nói không quen tôi, thế tại sao cái hôm ở cao tốc lại gọi tên tôi?"
"Nếu như không có gì để nói thì vì sao hôm nay cậu còn muốn đến đưa thuốc?"
"Còn nữa, hôm đó ở trong nhà cậu, sao cậu lại hôn tôi?"
Một câu cuối cùng, khiến vẻ mặt củaTần Tranh có xu thế sụp đổ.
Động tác của anh cứng đờ, quay đầu: "Cậu... nhớ rõ?"
"Phải! Tất cả chuyện hôm đó tôi đều nhớ hết." Phong Tĩnh cũng không muốn diễn tiếp nữa, trực tiếp ngả bài với anh: "Bao gồm cả câu hôm đó cậu nói với tôi, cho tới nay cậu đều đang giả vờ không quen tôi."
"..."
Tần Tranh nhìn cô không nói một lời, nhắm mắt lại rồi mở ra, trong cặp mắt đen thâm thúy xen lẫn cảm xúc phức tạp khó lòng đọc hiểu, một lúc lâu sau, anh tự giễu cười một tiếng: "Phong Tĩnh, không phải Bắc Kinh rất tốt à? Sao lại muốn quay về?"
"Cuộc đời của cậu, không nên chỉ dừng lại ở..."
Phong Tĩnh ngắt lời: "Ý cậu muốn nói là, tôi không nên dừng lại ở bên cạnh cậu, đúng không?"
Tần Tranh không nói gì, xem như cam chịu.
Phong Tĩnh chỉ cảm thấy buồn cười, nước mắt dâng trào trong mắt: "Tôi nhớ trước kia cậu đã từng nói với tôi, cậu muốn trở thành một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc. Bất kể xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không thay đổi ý nguyện ban đầu, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cậu biến thành như hiện tại? Ngay cả can đảm bước ra một bước cũng không có? Tần Tranh của trước kia đi đâu rồi?"
Tần Tranh dời mắt, giọng điệu lạnh nhạt: "Lời nói đùa của thời niên thiếu chưa hiểu chuyện, cũng không cần để trong lòng."
Trong lòng Phong Tĩnh đau xót.
"Tôi không tin! Cậu của khi đó, rõ ràng..." Cô nói: "Tần Tranh, rốt cuộc cậu có nỗi khổ tâm gì?"
Tần Tranh khàn giọng hỏi: "Phong Tĩnh, cậu nhất định phải có được một đáp án sao?"
Phong Tĩnh cố chấp nói: "Phải!"
Tần Tranh đối diện với cô vài giây rồi rũ mắt, quay lưng về phía cô, giọng điệu đắng chát.
"Chẳng qua là tôi cảm thấy, đều đã qua lâu như vậy rồi, chuyện trước kia... tôi đã sớm không thèm để ý."
"Không thèm để ý?" Đáy lòng Phong Tĩnh trào lên cơn giận: "Nếu như cậu không để ý thì vì sao hôm nay lại phải xuất hiện ở trước mặt tôi? Tại sao phải nấu mì cho tôi? Vì sao còn muốn quan tâm tôi hết lần này tới lần khác?"
"Tôi..." Tần Tranh hít một hơi thật sâu, nhìn cô rồi hỏi: "Phong Tĩnh, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Tôi muốn ở bên cạnh cậu." Phong Tĩnh cười khẽ một tiếng, nhìn anh qua làn nước mắt: "Chẳng lẽ điều này cũng không được ư?"
Tần Tranh ngơ ngẩn.
Cô ngửa đầu mỉm cười với anh, nhẹ giọng nói: "Cậu không muốn cũng không sao, chuyện đã qua thì để nó qua, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?"
Tần Tranh rất muốn giơ tay lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng lý trí cản anh lại. Tay anh nắm thành nắm đấm, cố gắng kiềm nén, run giọng nói: "Không, không nên là thế này. Phong Tĩnh, tôi nói rồi, cậu không cần phải lãng phí thời gian trên người tôi nữa..."
Phong Tĩnh cũng không cách nào nhẫn nại được nữa, nhào qua hôn lấy anh.
Tần Tranh cứng đờ, anh biết anh nên cự tuyệt. Nhưng phản ứng bản năng của cơ thể lại bán đứng anh.
Một loại cảm xúc khó nhịn nảy lên trong lòng.
Anh không tự chủ được đáp lại Phong Tĩnh, hai người ôm chặt lấy nhau, phảng phất muốn hoà tan vào làm một.
Khó kìm lòng nổi.
Tần Tranh đẩy cô ra, giọng nói áp lực đau khổ: "Phong Tĩnh, chúng ta không thể như vậy."
"Vì sao?" Phong Tĩnh ngửa đầu nhìn anh, đuôi mắt ửng đỏ: "Cho tới bây giờ, cậu còn không chịu nhận rõ lòng mình ư?"
Tần Tranh nhắm mắt lại, nắm chặt nắm đấm: "Tôi của hiện tại, đã..." Anh ngừng một lát, lại nói: "Không phải cậu đã có bạn trai rồi à? Bạn trai của cậu thoạt nhìn đối xử với cậu rất chân thành, cậu lại nói loại lời này với tôi, như vậy có phải rất không công bằng với anh ta không?"
Phong Tĩnh nhìn anh nhìn hắn chằm chằm, qua một lúc lâu mới nhắm mắt lại.
"Tôi hiểu rồi. Cậu đi đi."
Cô chỉ vào hướng cửa, giọng nói mệt mỏi, nhìn trông rất rã rời.
"Nếu cậu đã không thèm để ý thì tôi cũng không muốn lại dây dưa không rõ với cậu nữa. Vậy sau này chúng ta cứ cố gắng tránh gặp mặt đi."
Tần Tranh im lặng đứng đấy, cảm xúc đau khổ lan tràn khắp người, đó là nỗi đau tê tâm liệt phế. Một lúc lâu, anh rũ mắt, thấp giọng nói: "Cậu nghỉ ngơi cho tốt, đợi lát nữa nhớ uống thuốc."
Anh quay người rời đi.
Mở cửa, vừa lúc chạm mặt Giang Hành Chu đang muốn gõ cửa.
Giang Hành Chu nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện thì không khỏi sững sờ.
"Cậu là ai?" Anh ấy lập tức cảnh giác: "Vì sao lại ở..."
"Chăm sóc cô ấy cẩn thận." Tần Tranh chỉ hạ giọng nói một câu rồi vòng qua anh ấy.
Giang Hành Chu lập tức quay đầu, Tần Tranh đã lướt qua người anh rời đi.
Giang Hành Chu nghi hoặc dời ánh mắt, đóng cửa lại rồi đi vào phòng khách.
Phong Tĩnh thấy là anh thì giọng điệu khôi phục như thường: "Sao anh lại đến đây?"
"Dì ba nói với anh là mày bị bệnh, bảo anh tới xem tình huống thế nào." Anh ấy ngồi lên ghế sô pha, giơ tay đặt lên trán Phong Tĩnh thử: "Ô, mày phát sốt thật à?"
"Phát sốt còn có giả à?" Phong Tĩnh tức giận đập rơi tay anh.
Giang Hành Chu giải thích: "Dì ba còn tưởng mày biết bữa liên hoan hôm nay là cuộc hẹn xem mắt, cố ý kiếm cớ không về."
"..." Phong Tĩnh im lặng.
Cô biết ngay mà.
Cái gọi là liên hoan, chính là một bữa "hồng môn yến."
Hồng môn yến: Bữa tiệc không có ý tốt.
"Cơ mà, mày làm sao thế? Sao bỗng dưng lại phát sốt?"
Giang Hành Chu nghiêng đầu nhìn về phía cửa, cuối cùng hỏi vào trọng tâm câu chuyện: "Còn nữa, người đàn ông vừa rồi là ai?"