Tần Tranh đứng dưới đèn huỳnh quang, vẻ mặt lạnh nhạt, hai tay cắm trong túi quần. Anh mặc áo sơ mi đen, dáng người thon dài, đôi mắt đen nhánh, ánh mắt lạnh lùng sắc bén xuyên thẳng qua đài hướng dẫn.
Hai y tá bị nhìn chằm chằm đỏ cả mặt, đều hơi lúng túng cúi đầu xuống.
Tần Tranh lạnh mặt, im lặng đi qua người họ, trực tiếp đi về phía cửa chính.
Dường như không chú ý tới họ.
Hai y tá kia thở phào một hơi rồi hai mặt nhìn nhau, vội vàng thu dọn dụng cụ, làm bộ tiếp tục xem bệnh án và báo cáo kiểm tra của người bệnh, giả vờ thành dáng vẻ bận rộn.
Chờ Tần Tranh đi qua, hai y tá này lại sáp lại gần nhau nhỏ giọng bàn luận.
"Vừa rồi còn tưởng rằng anh ta nhìn chúng mình chứ, ôi chao, làm tôi sợ chết khiếp."
"Thôi đi, xem gan cậu kìa, không có tiền đồ."
"Cơ mà, đó là người nhà bệnh nhân à? Trông thật đẹp trai, ánh nhìn vừa rồi đó, thật là..."
"Được rồi, sao người ta lại nhìn cậu chứ? Đúng rồi, vừa mới nói đến đâu rồi?"
"Nói tới..."
Giọng của họ tuy nhỏ, nhưng vẫn không chạy thoát được lỗ tai của Tần Tranh.
Mặt Tần Tranh tỉnh bơ nghe tiếng bàn luận nhỏ vụn sau lưng, trực tiếp đi ra toà nhà khám bệnh.
Bóng đêm bên ngoài sâu đậm, gió đêm lạnh lẽo đập thẳng vào mặt, thổi lên gương mặt lạnh lùng như ngọc của anh.
Đêm nay gió rất mạnh, nhưng cũng không thổi tan được vẻ lo lắng giữa hàng lông mày anh.
Bước chân của Tần Tranh rất nhanh.
Giẫm lên bóng đêm đi trước, tâm trạng của anh càng thêm nặng nề.
Anh dường như đã hiểu, cảm xúc của cô lúc đuổi theo anh ra bệnh viện ngày ấy.
Tất cả những điều cô phải thừa nhận, hình như cũng không ít hơn anh.
Đau đớn, cũng chỉ có thể tự mình nhẫn nhịn.
Tần Tranh đuổi tới bãi đỗ xe, Phong Tĩnh đã lên xe, nhưng cửa xe nửa mở, còn chưa đóng lại.
Anh vừa muốn đuổi lên trước, bỗng nhiên có người từ bệnh viện chạy ra, nhanh hơn anh một bước xông về phía Phong Tĩnh.
Là bác sĩ nam vừa rồi ngăn cản bố của đứa bé kia.
Phong Tĩnh đóng cửa xe lại, theo thói quen hạ cửa sổ xe xuống thông khí, vừa định khởi động ô tô thì bỗng nghe trong gió truyền đến tiếng la: "Bác sĩ Phong, chờ đã!"
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Gia Niên chạy về phía mình: "Có việc gì à?"
Đường Gia Niên đứng trước cửa sổ xe, đưa một cái điện thoại di động qua: “Điện thoại di động của chị để quên trên bàn, chủ nhiệm Trần bảo em đưa cho chị." Cậu ấy lại cười một tiếng: "Còn may mà đuổi kịp."
Phong Tĩnh hơi ngạc nhiên, giơ tay nhận lấy điện thoại rồi gật đầu với cậu ta: "Cảm ơn."
Đường Gia Niên cười nói: "Đừng khách sáo, chị đi thong thả, trên đường về nhớ chú ý an toàn."
Tần Tranh nhìn dáng vẻ vừa nói vừa cười của hai người, dừng bước.
Anh nhìn bác sĩ nam trẻ tuổi đứng sang một bên, vẫy tay tạm biệt Phong Tĩnh, nhìn cậu ta quay về bệnh viện từ cửa sau.
Vừa định đi lên trước thì điện thoại di động vang lên.
Tần Tranh nhíu mày, lấy điện thoại di động ra nhìn thông báo cuộc gọi, là đồng nghiệp trực ban ở đơn vị.
Thở ra một hơi, anh ấn nút nghe, đối phương lời ít mà ý nhiều: "Đội trưởng Tần, tình huống khẩn cấp."
Tần Tranh bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi, lập tức quay lại."
Anh đứng dưới bóng cây trong sân, giương mắt nhìn Phong Tĩnh lái xe rời đi, chỉ có thể kiềm nén sự bực bội đang nảy lên trong lòng.
Đi ra cửa chính, anh nhìn bóng đêm nồng đậm.
Cuối cùng vẫn là bỏ lỡ.
Phong Tĩnh khởi động ô tô, cửa sổ xe chậm chạp dâng lên, xe cũng lái ra khỏi bãi đỗ xe của bệnh viện.
Cô theo thói quen nhìn vào kính chiếu hậu, nhưng lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc ở bên trong.
Phong Tĩnh khẽ giật mình.
Tần Tranh?
Sao anh lại ở đây?
Bóng người kia thoáng cái vụt qua, chờ cô nhìn kỹ lại thì chỗ vừa rồi đã không có người.
Là ảo giác ư?
Đã trễ thế này, sao Tần Tranh lại ở bệnh viện?
Cuối cùng, Phong Tĩnh đổ lỗi cho một màn vừa rồi là do mình quá mệt mỏi cho nên xuất hiện ảo giác.
Lúc về đến nhà đã qua mười một giờ.
Đá văng giày ra, ngồi xuống ghế sô pha rồi cô mới chợt nhớ ra là hình như mình còn chưa ăn cơm tối.
Lúc chạng vạng tối phòng khám vừa tan tầm, cô đang định đi ăn cơm tối với đồng nghiệp cùng khoa thì mấy chiếc xe cứu thương lần lượt kéo tới.
Trước kia cũng không ít tình huống đột nhiên, gặp được loại tình huống này cũng rất bình thường.
Thế là ngay cả cơm tối cô cũng không kịp ăn đã cùng đồng nghiệp vùi đầu vào trong hàng ngũ cứu giúp.
Từ chạng vạng tối vẫn luôn bận tới hết ca, ngay cả thời gian nghỉ một hơi cũng không có.
Phong Tĩnh cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, lúc này đã rất muộn, gọi thức ăn ngoài cũng không tiện lắm.
Cô ngẫm nghĩ, kéo một thân mệt mỏi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra.
Nhưng cô rất ít khi nấu cơm, tủ lạnh liếc một cái là có thể nhìn hết, gần như chẳng có thứ gì.
Ngay vào lúc cô định từ bỏ thì nhìn thấy nửa túi mì gạo đã bóc.
Cái túi mì gạo này...
Phong Tĩnh giật mình một cái, tự dưng lại nhớ tới chuyện hôm đó.
Nhưng suy nghĩ thoáng qua trong nháy mắt, bụng cô đã sớm đói đến kêu ầm lên.
Phong Tĩnh lấy túi mì gạo trong tủ lạnh ra, xé bao bì, lại lấy nửa nồi nước đặt lên bếp, bật lửa.
Lửa trên bếp bốc lên.
Nước sôi, cô thả mì gạo vào nấu, lại đổ ra bát.
Tắt lửa, Phong Tĩnh cầm đôi đũa, bưng bát mì gạo vừa nấu xong ra khỏi phòng bếp.
Đi đến trước bàn ăn, cô kẹp một đũa mì gạo lên, ăn một miếng lại lập tức nhíu mày.
Thật là khó ăn.
Vừa dừ vừa nhạt, hoàn toàn không giống hương vị bát mì lần trước Tần Tranh nấu.
Tại sao có thể vậy được? Vì sao cùng một túi mì, cùng một cách làm, hương vị nấu ra lại có thể khác biệt hoàn toàn?
Phong Tĩnh cẩn thận nhớ lại trình tự nấu mì...
Đại khái là quên cho gia vị.
Nhưng không đúng, Tần Tranh, Tần Tranh, tại sao lại nhớ đến anh?... Thật đáng ghét.
Trong lòng Phong Tĩnh bực bội, cố gắng đuổi anh ra khỏi đầu, miễn cưỡng ăn xong bát mì này.
Lấp đầy bao tử, cô thu dọn bát đũa bỏ vào máy rửa bát, quay về phòng.
Tắm rửa xong, đổ nhào xuống giường, nhắm mắt, một ngày bình thản và lặp lại này lại kết thúc.
Ngày hôm sau, Phong Tĩnh lại đi làm như chẳng có chuyện gì.
Cuộc sống buồn tẻ vô vị này cứ vòng đi vòng lại.
Trước ngày nghỉ quốc khánh một tuần, Phong Tĩnh bận đến tối mày tối mặt.
Vất vả lắm mới nhịn được đến ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, rốt cuộc cũng có cơ hội nghỉ ngơi.
Hôm nay tan tầm nghe thời gian bình thường, Phong Tĩnh ăn cơm tối ở nhà ăn bệnh viện xong thì vẫn còn rất sớm.
Cô cũng không muốn về nhà sớm như vậy.
Nghĩ đến mấy ngày nghỉ kế tiếp, cô đi bộ đến một trung tâm thương mại cỡ lớn ở gần đó, định vào siêu thị bên trong om ít đồ ăn vặt qua kỳ nghỉ.
Tới gần quốc khánh, cờ đỏ năm sao tung bay ngoài cửa siêu thị, lối vào dựng đầy các loại biển quảng cáo và áp phích hoạt động giảm giá. Bên trong cũng rực rỡ hẳn lên, đồ trang trí nhỏ màu đỏ và vàng treo đầy xung quanh, trên đỉnh kệ hàng treo từng chiếc cờ nhỏ, liếc nhìn qua, một loạt chỉnh tề rất là chói mắt.
Phong Tĩnh đẩy xe để hàng, đi xuyên qua các kệ hàng đồ ăn vặt, một tay cầm điện thoại áp lên tai.
"... Không nghĩ tới hôm nay đến lượt mình phải tăng ca." Mạch Dĩnh Thi gửi tin nhắn thoại phàn nàn với cô: "Ài, tối trước kỳ nghỉ quốc khánh còn phải tăng ca biên tập phim, cũng không biết phải bận đến mấy giờ, thật là bực mình."
Cô nàng gửi tin nhắn thứ hai sang: "Đúng rồi, ngày mai ra ngoài chơi không?"
"Chờ mai dậy rồi quyết định..." Phong Tĩnh đè lên nút voice, nhưng còn chưa nói xong thì màn hình bỗng nhiên nhảy ra thông báo cuộc gọi.
Nhìn mấy chữ "mẫu thượng đại nhân" hiển thị trên màn hình, động tác của cô mắc kẹt một lúc rồi sau đó mới nghe điện thoại.
"Tĩnh Tĩnh, tan ca chưa?" Là lời dạo đầu quen thuộc.
Phong Tĩnh nói: "Nghỉ rồi mẹ, có việc gì ạ?"
"Chẳng mấy khi được nghỉ, con cũng phải tính toán những chuyện khác..."
"Mẹ, không phải con đồng ý đi gặp mặt rồi à? Sao mẹ còn hối nữa?" Phong Tĩnh bất đắc dĩ.
"Ồ, con còn nhớ à." Mẹ Phong bình tĩnh nói: "Con nhớ rõ là được, thế cũng không cần mẹ nhắc lại cho con nghe."
Trong lòng Phong Tĩnh bất lực: "..."
"Hôm đó con nhớ mặc đẹp một tý, đừng đến muộn, mẹ nói với người ta hết rồi đấy."
"Vầng vầng." Phong Tĩnh không quan tâm, thuận miệng ứng phó vài câu rồi cúp điện thoại, tiếp đó ánh mắt lại quét lên kệ để hàng.
Cô chỉ để ý chọn đồ ăn vặt, không chú ý tới đằng trước có người đi đến.
Đột nhiên không kịp đề phòng, đâm thẳng vào đối phương.
Trên tay người đó ôm một đống đồ ăn vặt, đồ vật lập tức rơi lả tả xuống đất.
"Thật xin lỗi."
Phong Tĩnh lập tức ngồi xổm xuống thu dọn giúp người đó.
"Không có việc gì không có việc gì." Đối phương cũng ngồi xuống, nhặt một bao khoai tây chiên lên, lại ngẩng đầu: "Là lỗi của tôi mới... ơ, bác sĩ Phong?"
Phong Tĩnh ngẩng đầu, chạm tới một đôi mắt đầy kinh ngạc.
Là Đường Gia Niên.
Đường Gia Niên nhặt đồ trên đất lên, đặt vào trong giỏ xách bên cạnh: "Trùng hợp thật, chị cũng đi mua đồ à?"
"Ừ, mua ít đồ nghỉ quốc khánh." Phong Tĩnh nhặt đồ dưới đất lên giúp cậu ấy xong thì đứng dậy: "Cậu không phải người ở đây à? Kỳ nghỉ dài hạn dịp quốc khánh không cần về trường à?"
Lúc nghỉ trưa cô từng nghe được vài thực tập sinh đang bàn chuyện về trường vào kỳ nghỉ quốc khánh.
"Không về, em thuê phòng ở ngay gần đây." Đường Gia Niên gãi gãi đầu, cười một tiếng nói: "Thực tập sinh bọn em chỉ được nghỉ ba ngày, vừa hay gần đây chị em cũng đi công tác ở thành phố Dương Giang, xem như có người làm bạn nên mới định mua nhiều đồ ăn vặt chút nghỉ ở đây luôn."
Phong Tĩnh gật đầu, ấn tượng của cô với Đường Gia Niên rất không tồi, đánh giá của đồng nghiệp ở bệnh viện với cậu ấy cũng rất cao. Cậu ấy cực kỳ nhiệt tình, tích cực, tiến tới với y học, đối xử với mọi người lễ phép và nhiệt tình, học mọi thứ cũng rất nhanh, chỉ cần dạy một lần là có thể lên tay rất nhanh.
Đường Gia Niên hỏi: "Bác sĩ Phong, chị lái xe đến à?"
Phong Tĩnh: "Không phải, vừa cơm nước xong, đi bộ tới."
Đường Gia Niên nhìn vào xe để hàng của cô, còn nói: "Chị mua nhiều đồ thế, một người xách nặng lắm nhỉ, nếu không chờ lát nữa em xách về giúp chị?"
Phong Tĩnh sững sờ: "Không cần, tôi..." Cô vội nói: "Chờ lát nữa bạn trai tôi tới đón tôi."
Câu nói này bật thốt ra mà chưa kịp suy nghĩ.
Vừa mới nói xong, cô không nhịn được ngẩn ngơ.
Nói sai rồi, đợi lát nữa... cô moi đâu ra bạn trai?
Đường Gia Niên cũng sửng sốt một lát, lập tức ngượng ngùng cười: "Thế thôi vậy, vậy em không làm phiền chị nữa."
Sao lại nói ra lời như thế? Còn là thực tập sinh trong bệnh viện.
Phong Tĩnh gật đầu với cậu ấy, vội vàng đẩy xe để hàng rời đi.
Cô vội vàng đi đến máy tự phục vụ để thanh toán, gần như là chạy trối chết.
Đi ra trung tâm thương mại,Phong Tĩnh hít thở bầu không khí mới mẻ bên ngoài, tâm trạng mới từ từ bình tĩnh lại.
Cô đang muốn rời đi, lực chú ý bỗng nhiên bị một loạt tiếng ồn ào hấp dẫn.
Một đám người xúm lại cách đó không xa.
"Vừa rồi có người đánh nhau, đâm bị thương rồi..."
" thì sao? Gọi chưa?"
"Gọi rồi, đã gọi rồi, cũng qua mười phút rồi sao xe cứu thương chưa đến nhỉ?"
"Chảy nhiều máu quá..."
Loáng thoáng nghe thấy những chữ này, xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, Phong Tĩnh lập tức đi lên trước.
"Tôi là bác sĩ, làm phiền nhường một chút."
Phong Tĩnh đẩy đám đông ra rồi chen vào.
Trung tâm đám đông, thế mà cô lại nhìn thấy Tần Tranh.
Cô tập trung nhìn lại. Không phải là ảo giác, đúng là Tần Tranh.
Bên cạnh anh còn nằm một nhân viên cảnh sát mặc đồng phục. Sắc mặt người cảnh sát kia tái nhợt, vẻ mặt đau đớn. Quần của anh ta bị nhuộm đỏ một mảng lớn, dưới thân cũng có một vũng máu.
Phong Tĩnh đi nhanh qua đó: "Đây là?"
Tần Tranh ấn lên vết thương của nhân viên cảnh sát, thấy là cô cũng chỉ ngước mắt lên nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt: "Đây là đồng nghiệp của tôi, vừa rồi bị người ta đâm bị thương trong ca trực. Đã gọi xe cứu thương rồi nhưng còn chưa đến."