"Chi cục công an thành phố Dương Giang, đội trưởng đội gỡ bom, Tần Tranh?"
Phong Tĩnh giơ di động lên trước mặt anh, nhìn anh rồi lại nhìn bức ảnh trên điện thoại, đọc dòng chữ trên đó lên.
Cô quan sát Tần Tranh, làm ra vẻ kinh ngạc: "Đội trưởng Tần, anh nhìn nè, người này không chỉ có tên và chức vị giống anh mà ngay cả mặt mũi cũng giống hệt anh luôn."
"Không phải anh." Tần Tranh nhíu mày lại, thay đổi dáng vả tản mạn bình thường, giọng điệu đã nghiêm túc lại thật thà: "Anh chả có quan hệ gì với cái người họ Đường này hết."
"Ồ." Phong Tĩnh thu hồi điện thoại, quay lưng đi.
Tần Tranh tiến lên một bước, ánh mắt hơi căng thẳng: "Em nghe anh giải thích."
Phong Tĩnh quay đầu nhìn về phía anh, trong mắt đầy ý cười: "Được thôi, anh giải thích đi, em đang nghe đây."
Tần Tranh mắc kẹt một lát, lúc này mới phản ứng lại: "Em không tức giận?"
"Sao em phải giận?" Cô lại cười một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Em biết đây không phải là anh."
Cô biết, những suy đoán trên mạng đều là giả.
Mặc dù thời gian ở bên anh không dài nhưng cô cực kỳ hiểu rõ về những chuyện anh đã trải qua quá khứ.
Nếu đã như vậy, sao phải tin tưởng những lời bịa đặt vô căn cứ trên mạng?
Phong Tĩnh nói xong lại tiện tay đổi mới website, trong đề tài lại có tin tức mới nổi lên.
Có một "người biết chuyện" đột nhiên chạy ra vạch trần: [Là thật đó! Tôi ở cùng đoàn làm phim với Đường Ý Na, tôi là diễn viên quần chúng. Lúc nghỉ ngơi mấy ngày gần đây tôi đều nhìn thấy Đường Ý Na cầm điện thoại cười ngây ngô, cười ngọt ngào lắm, trong lòng luôn cảm thấy không phải là cô ấy yêu đường chứ? Kết quả hôm nay lại thấy hot search, không nghĩ tới chuyện này là thật sự!]
Bên dưới lại là một mảng chúc phúc của fan hâm mộ...
[Trai tài gái sắc, chúc mừng Na Na!]
[Oa! Thế mà lại là thật, yêu thầm nhiều năm được như ước muốn, chuyện này cũng ngọt quá rồi đó!]
[Bạn trai của Na Na là JC à! Người bảo vệ thành phố không ai biết đến, thật là một tình yêu vĩ đại, Na Na có người bạn trai như vậy thì chắc chắn là rất hạnh phúc nhỉ?]
JC: cảnh sát.
[Anti-fan lần trước nói sau lưng Na Na có kim chủ, được ông lớn bao nuôi đều chạy đâu hết rồi? Cũng không dám ló mặt ra rồi nhỉ?]
...
"Cơ mà, thế mà em lại không biết là đội trưởng Tần của chúng ta còn quen biết ngôi sao lớn trong giới giải trí đó?" Phong Tĩnh lay lay điện thoại, giọng điệu hơi trêu chọc.
Tần Tranh nhìn lướt qua màn hình, giọng điệu rất bình tĩnh: "Hẳn là em cũng biết cô ta."
"Hử?" Phong Tĩnh hơi thắc mắc: "Cô ta là ai?"
Tần Tranh nhìn về phía cô: "Đường Thiên, em còn nhớ không?"
"Cô ta? Đường Ý Na chính là Đường Thiên?" Phong Tĩnh ngạc nhiên: "Sao anh biết?"
Tần Tranh gật đầu: "Đường Ý Na chính là nghệ danh của Đường Thiên, sau khi thi đại học cô ta đi tìm anh rất nhiều lần, nói có thể trả hết tất cả nợ nần giúp anh, thậm chí còn bảo Mạnh Thạc Luân đến thuyết phục thay."
Phong Tĩnh nao nao.
Cô chưa từng nghe anh nhắc tới chuyện này. Chẳng qua hôm đó ở ngoài phòng bao của quán rượu Cẩm Hải, cô nghe thấy Mạnh Thạc Luân nhắc tới chuyện này, có thể mơ hồ đoán được một vài chuyện.
"Thế cô ta giúp đỡ không ràng buộc à?" Cứ việc sớm có suy đoán nhưng không hiểu sao bàn tay đang nắm di động của cô lại siết chặt lại.
"Điều này dĩ nhiên là không phải không có ràng buộc." Giọng điệu của Tần Tranh bình tĩnh lạ thường: "Có lẽ em cũng có thể đoán được điều kiện của cô ta là gì."
Phong Tĩnh nháy mắt mấy cái, ngửa đầu nhìn anh: "Em không đoán được, cô ta muốn bảo anh làm gì thế?"
Tần Tranh giơ tay bóp mặt cô: "Bác sĩ Phong, đứng đắn một chút."
"Này!" Phong Tĩnh vuốt vuốt mặt: "Được rồi được rồi, không nói giỡn với anh nữa."
Cô dừng lại, lại chần chờ hỏi: "Anh... đã đồng ý yêu cầu của cô ta rồi à?"
Tần Tranh nhìn vào mắt cô, giọng điệu nghiêm túc: "Nếu anh đồng ý thì hôm nay sẽ không đứng ở chỗ này, ở bên em?"
Cảm giác chua xót trong lòng Phong Tĩnh bay sạch, tò mò hỏi: "Sao lúc đó anh không đồng ý với cô ta?"
"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là hành động như vậy đã tổn hại nghiêm trọng đến quyền danh dự của anh."
Đôi mắt Tần Tranh đen như mực, giọng điệu hơi lạnh: "Anh đi gọi điện thoại."
Anh đứng dậy bước nhanh ra ban công, cả người viết đầy hai chữ "tức giận".
Phong Tĩnh nhìn bóng lưng anh, không nhịn được cong môi.
Lúc này, Mạch Dĩnh Thi lại vô cùng lo lắng gọi điện thoại đến: "Sao rồi? Cậu nhìn thấy cái liên kết mình chia sẻ chưa?"
Phong Tĩnh nói: "Đã xem hết rồi."
"Xem hết rồi, thế..." Cô nàng do dự một lát: "Tần Tranh thì sao?"
Phong Tĩnh nói thật: "Vừa rồi anh ấy ở bên cạnh mình, cũng nhìn thấy."
Mạch Dĩnh Thi dè dặt: "Cậu... không giận chứ?"
"Chuyện đó đâu có gì, chẳng qua..." Phong Tĩnh ngừng lại, nhìn ra ban công rồi nín cười nói: "Nhìn người nào đó trông còn tức giận hơn cả mình kìa."
"Thế thì tốt." Mạch Dĩnh Thi nhẹ nhàng thở ra: "Cơ mà, cái nồi từ trên trời rơi xuống này làm Tần Tranh gánh thì thật sự cũng oan quá."
Cô nàng không yên tâm, lại giải thích cặn kẽ cho cô: "Mình vừa hỏi bạn trong giới của mình, nói ngôi sao Đường mời một đội quan hệ công chúng rất lợi hại, đây là đang tung hoả mù đấy."
"Cậu không hay chơi Weibo nên chắc không biết một số thao tác trong giới giải trí. Cái hot search này chính là cô ta tự mua, mục đích đúng là để di chuyển sự chú ý, đè những tin tức cô ta ké fame, kênh kiệu xuống.
"Cũng đúng là tuyệt, vì bài quan hệ công chúng này mà giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, loại chiêu cay độc thế này cũng có thể nghĩ ra được. Cơ mà mình có chuyện nghĩ mãi cũng không ra, sao cô ta lại muốn kéo Tần Tranh lăng xê? Tuỳ tiện kéo một ngôi sao nam đang nổi không phải càng tốt à? Còn có thể lăng xê thêm một đợt."
Mạch Dĩnh Thi khinh bỉ một lát thì đột nhiên nói: "Ê ê ê, phòng làm việc của cô ta đăng bài rồi."
Vào thời khắc sự kiện tình yêu lộ ra ánh sáng đang ồn ào huyên náo, cuối cùng phòng làm việc của Đường Ý Na cũng khoan thai tới muộn, đăng một bài thông báo.
Trong thông báo tuyên bố Đường Ý Na rời khỏi nhóm nhạc nữ bắt đầu hoạt động solo từ hôm nay, tương lai sẽ lấy thân phận diễn viên nữ tiến hành hoạt động trong giới văn nghệ.
Thông báo nói mơ hồ không rõ ràng, vẫn không tiến hành nói rõ hay làm sáng tỏ với chuyện tình cảm lộ ra ánh sáng.
Điều này lại làm cho dân mạng càng thêm khẳng định suy đoán lúc trước.
[Solo à, đây là thừa nhận yêu đương ư?]
[Đúng là yêu đương rồi, vậy thì chỉ có thể chúc phúc.]
[Na Na nhất định phải hạnh phúc!]
Thậm chí còn có fan hâm mộ chèo thuyền tại chỗ.
Mạch Dĩnh Thi đọc bình luận của cư dân mạng, càng đọc càng bực bội: "Đây đều là thứ khỉ gì? Đầu fan hâm mộ của cô ta bị úng nước hết rồi à?"
"Thế thì đừng đọc nữa." Phong Tĩnh cũng không muốn nghe tiếp nữa.
"Được, không đọc nữa."
Mạch Dĩnh Thi tắt website, hình như nhớ tới điều gì đó, lại khó hiểu hỏi: "Đúng rồi, sao mấy ngày trước cậu không liên lạc với mình? Sao lại bỗng nhiên... ở bên Tần Tranh rồi?"
"Xảy ra một vài chuyện." Phong Tĩnh bình tĩnh nói: "Mình bị người tố cáo."
Tần Tranh nói chuyện điện thoại xong đi từ ban công vào phòng, nghe vậy thì dừng bước.
Mạch Dĩnh Thi kêu lên: "Tố cáo, xảy ra chuyện gì?"
Phong Tĩnh hỏi: "Cậu biết người đại diện của Đường Ý Na không?"
"Cái tên Triệu Hướng Đông kia? Cậu quen anh ta?"
"Không tính là quen, hôm đó anh ta tới bệnh viện tìm mình..." Phong Tĩnh chọn mấy điểm quan trọng trong chuyện vu hại kể cho cô.
Mạch Dĩnh Thi nghe xong thì ngay tức khắc bùng nổ: "Thế này quá đáng quá rồi đấy! Đã không oán không thù, sao anh ta phải làm vậy?"
Phong Tĩnh liếc nhìn sang Tần Tranh: "Cũng có thể là… lam nhan hoạ thuỷ."
"Ý cậu nói là… Tần Tranh?" Mạch Dĩnh Thi nhanh chóng phản ứng.
"Lúc đầu mình có hơi không hiểu, nhưng chuyện hôm nay khiến mình suy nghĩ thấu đáo." Giọng điệu Phong Tĩnh rất nhạt: "Chẳng qua chỉ là suy đoán, người tố cáo cũng có thể là người trong bệnh viện mình."
"Thế cậu có cái gì..." Mạch Dĩnh Thi ngừng một lát, giọng điệu trở nên vội vàng: "Ôi, tạm thời không nói nữa, sếp lại gọi đến rồi, quay về rồi nói."
"Được."
Cúp điện thoại, Tần Tranh đi tới rồi xuống bên cạnh cô: "Hôm đó em mất hồn mất vía chạy ra khỏi nhà cũng là vì chuyện này à?"
Phong Tĩnh đặt điện thoại xuống, gật đầu rất thẳng thắn: "Có một phần đi."
Mắt Tần Tranh đen như mực: "Thế sao em không nói với anh?"
Phong Tĩnh cười một tiếng, ra vẻ thoải mái: "Bệnh viện đã điều tra rõ chân tướng trả trong sạch cho em. Việc này đều đã qua, em cũng không để trong lòng."
"..." Tần Tranh chỉ nhìn chằm chằm vào cô, nửa ngày không nói, màu mắt rất thâm.
Cô ngửa dầu nhìn anh, lại cười: "Anh đừng lo lắng, em..."
Tần Tranh giơ tay ôm cô vào lòng: "Về sau có chuyện gì đừng yên lặng chịu đựng một mình, còn có anh."
Mặt Phong Tĩnh áp trước ngực anh, nghe nhịp tim vững vàng mạnh mẽ kia, không khỏi sửng sốt một lúc.
"...Ừm." Cô nằm trong lồng ngực ấm áp, cảm thấy rất an tâm.
Dường như cô nhớ tới chuyện gì, lại ngẩng đầu lên từ trong lòng anh: "Anh vừa đi gọi điện thoại, sao rồi? Chuyện trên mạng phải làm thế nào? Sẽ không có ảnh hưởng gì tới anh chứ?"
Tần Tranh nói: "Yên tâm đi, đã tìm đồng nghiệp hỗ trợ xử lý."
"Ồ."
Nghe giọng điệu của anh thì dường như cũng không tiện nói nhiều, Phong Tĩnh cũng không tiện hỏi nhiều.
Cô hững hờ gật đầu, bỗng nghe thấy một mùi hương khét lẹt.
"Mùi gì thế?" Phong Tĩnh nhíu mày lại, lại cẩn thận ngửi một hơi, mùi đó hình như đến từ phòng bếp.
Tần Tranh đột nhiên phản ứng lại, vội vàng đứng dậy bước nhanh vào phòng bếp.
Phong Tĩnh cũng đi vào bếp theo.
Nước trong nồi đun cạn rồi, dưới đáy là một lớp cháy khét.
Tần Tranh lập tức tắt bếp, cạo lớp cháy khét dưới đáy nồi ra rồi lại đổ thêm nước vào lại.
May mà xử ký kịp thời nên không lãng phí quá nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Phong Tĩnh đứng ở bên cạnh nhìn thao tác xử lý gọn gàng kia, chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Nhưng cô luôn cảm thấy trên người anh thiếu một cái gì đó.
Quan sát một lát, cuối cùng cô cũng nghĩ ra đáp án.
"Sao anh không mặc tạp dề? Coi chừng mỡ bắn lên người."
Phong Tĩnh lập tức lấy tạp dề từ trong tủ ra, không nói lời nào tròng lên người anh, lại nắm lấy hai sợi dây đeo hai bên thắt lại với nhau.
Tần Tranh cũng không giãy dụa, mặc cho cô mân mê sau lưng.
Phong Tĩnh dùng phương pháp băng bó thắt một cái nơ con bướm cho anh.
Buộc tạp dề xong, Phong Tĩnh mỹ mãn thưởng thức cái nơ bướm xinh đẹp sau lưng Tần Tranh, bỗng nhiên phát hiện, hình như đây là một cái tạp dề màu hồng. Trên tạp dề còn in một hình gấu nhỏ đáng yêu.
Tạp dề đáng yêu, lại thêm một cái nơ bướm xinh đẹp buộc sau lưng, điều này khiến anh nhìn có vẻ hơi... đáng yêu?
Phong Tĩnh lặng lẽ cong môi.
Tần Tranh làm xong việc trên tay, quay đầu lại nhìn thấy Phong Tĩnh đang cười trộm.
Giữ mày anh khẽ nhúc nhích: "Cười cái gì?"
"Hả?" Phong Tĩnh vội vàng ngừng cười, nghiêm trang: "Có hả? Vừa rồi em có cười à?"
Tần Tranh nhíu mày: "Không có à?"