Trời đêm tĩnh lặng, Phong Tĩnh trằn trọc trên giường nhưng mãi vẫn chưa ngủ được.
Trong bóng tối, cô lật qua lật lại, trong đầu cứ luôn hiện lên vẻ mặt cay nghiệt của mợ Tần Tranh và những lời oán hận mà bà ta đã nói.
Ngón tay cô nhẹ vuốt lên chiếc điện thoại cạnh giường, làm thế nào tâm trạng cũng không thể quay về bình tĩnh.
Dường như cảm nhận được gì đó, cô trở mình ngồi dậy, mở đèn ngủ đi đến trước cửa, kéo cửa ra một khe nhỏ rồi nhòm nha ngoài.
Phòng cho khách nằm ở phía đối diện hơi chếch so với phòng ngủ chính, vừa quay ra là có thể nhìn thấy.
Hành lang yên tĩnh, tối đến mức giơ tay không thấy được năm ngón.
Phong Tĩnh đang định đóng cửa thì cửa phòng đối diện bỗng mở ra, ánh sáng màu trắng thi nhau chạy ra từ khe cửa đang dần dần mở rộng, lập tức xuyên qua bóng tối.
Cô giật nảy mình, vội vàng đóng cửa lại.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Giọng của Tần Tranh truyền đến từ ngoài cửa: "Đừng trốn nữa, anh thấy em rồi."
Phong Tĩnh nghe vậy thì đành phải mở cửa, giương mắt nhìn sang anh: "Sao anh còn chưa ngủ?"
"Hơi khát nước nên ra tìm nước uống." Tần Tranh nhìn cô: "Em thì sao?"
Phong Tĩnh: "Em... khát nước."
"Khéo ghê."
Tần Tranh nhướng mày, đưa ra lời mời với cô: "Thế cùng nhau đi?"
"..."
Thế là, hai người cùng nhau ra phòng khách.
Rót hai cốc nước, hai người mỗi người cầm lấy một cốc.
Phong Tĩnh cũng không phải là khát nước thật, nhấp hờ một ngụm rồi đột nhiên nghe thấy Tần Tranh nói: "Hình như hơi ngọt."
Phong Tĩnh lấy lại tinh thần: "Ngọt? Nhưng đây chỉ là nước sôi để nguội bình thường thôi mà?"
Cô cẩn thận nếm một ngụm, cũng không nếm ra vị ngọt mà anh nói.
Cô ngẩng đầu nhìn anh đầy nghi ngờ: "Ngọt chỗ nào?"
Tần Tranh cười một tiếng: "Anh nói là em."
Phong Tĩnh khẽ giật mình, sau đó mới phản ứng được, hơi mất tự nhiên: "Tự dưng anh thế này là muốn làm gì?"
Giọng Tần Tranh lười nhác: "Khen bạn gái của anh thì còn cần lý do à?"
"..."
Phong Tĩnh uống một hơi cạn sạch nửa cốc nước còn xót lại, đặt ly xuống rồi nói như không có chuyện gì: "Cho dù anh nói thế thì đêm nay anh cũng phải ngủ một mình."
Sau một hồi im lặng, hai người bỗng nhiên đồng thời lên tiếng...
"Em đang lo cho anh à?"
"Anh cũng không ngủ được à?"
Phong Tĩnh sửng sốt một lát, giương mắt đối diện với ánh mắt anh. Anh đứng ở nơi khuất bóng, ánh đèn tạo thành bóng mờ trên mặt anh, khiến khuôn mặt anh càng có vẻ thâm thuý.
Tần Tranh nhếch môi, giơ tay đặt lên đầu cô xoa xoa tóc cô: "Anh nhận được tấm lòng của em rồi, đừng nghĩ nhiều quá, anh không yếu ớt như em nghĩ đâu."
Phong Tĩnh mạnh miệng nói: "Em không có, em chỉ đang xem điện thoại, xem đến giờ này thôi."
"Ồ?" Tần Tranh nhướng mày, rõ ràng là không tin.
"Được rồi." Cô lên tiếng che giấu, tạm kết thúc đề tài: "Lần này là muốn đi ngủ thật đó, ngủ ngon."
"...Ừm, ngủ ngon."
Lẫn nhau chúc ngủ ngon.
Phong Tĩnh quay về phòng, đóng cửa lại.
Cô bò lên giường, đắp chăn, ngẩn người nhìn chằm chằm lên trần nhà. Không biết nghĩ đến điều gì, cô kéo chăn cao lên, che khuất ý cười ngọt ngào trên khoé môi.
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, bảy giờ rưỡi, Phong Tĩnh bị đồng hồ sinh học đánh thức rồi rời giường mặc quần áo rửa mặt như thường.
Điểm khác biệt duy nhất là trong nhà có thêm người, cũng có thêm một bàn đồ ăn sáng phong phú so với bình thường.
Chớp mắt, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, hai người đi xuống lầu.
Phong Tĩnh đứng ở bên ngoài bãi đỗ xe ngoài trời của khu chung cư chào tạm biệt Tần Tranh.
"Hôm nay không cần đưa đón em."
"Không cần thật hả?"
Phong Tĩnh nói: "Không cần thật, tối nay em hẹn Dĩnh Thi cùng đi ăn cơm rồi, hai ngày kế tiếp phải tăng ca, cuối tuần chúng mình gặp lại."
Tần Tranh nhìn cô không chớp mắt, dường như trong ánh mắt có hơi thất vọng.
"Cũng hai ngày thôi mà, cuối tuần là có thể gặp lại rồi." Phong Tĩnh mím môi cười, giọng điệu chế nhạo: "Ngày nào cũng dính với nhau, anh cũng không chê ngấy hả."
Tần Tranh chân thành nói: "Anh không chê, dính với nhau thế nào cũng không đủ."
Da mặt Phong Tĩnh không dày như anh, lập tức hơi ngượng ngùng quay mặt đi: "Được rồi, em phải đi làm đây."
Tần Tranh cười cười nói: "Cuối tuần đến lượt anh trực ban, chắc phải sau sáu giờ mới đến."
Còn có hai ngày là đến cuối tuần.
Phong Tĩnh nhớ tới chuyện mẹ Phong dặn bọn họ cuối tuần về nhà.
Cô gật đầu: "Cuối tuần em làm ca sáng xong rồi về thẳng nhà luôn. Buổi tối em gửi cho anh một danh sách, hôm đó anh hỗ trợ mua ít đồ rồi trực tiếp mang qua."
"Được."
Buổi sáng tám giờ, phòng khám bệnh viện mở khám như thường lệ.
Buổi sáng Phong Tĩnh không có ca khám nên cô đi theo chủ nhiệm Lý đến các khoa khác hội chẩn.
Lúc đi ngang qua sảnh cấp cứu, cô gặp chủ nhiệm Vu, Đường Gia Niên đi theo sau ông ấy.
Có vẻ như Đường Gia Niên đã khôi phục về trạng thái trước kia, thái độ của chủ nhiệm Vu đối với cậu ấy cũng khôi phục vẻ hoà nhã.
Phong Tĩnh nhìn một cái rồi vội vàng đi theo chủ nhiệm Lý.
Lúc nghỉ trưa, cô lại gặp Đường Gia Niên trong thang máy.
"Bác sĩ Phong." Cậu ấy cười chủ động chào hỏi.
Phong Tĩnh gật đầu với cậu ấy.
Lần này trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, cô hỏi: "Tiểu Đường, mấy ngày trước cậu gặp khó khăn gì à? Trạng thái mấy ngày nay của cậu hình như không tốt lắm."
Đường Gia Niên sửng sốt một lát rồi lập tức cười nói: "Không sao, mấy ngày trước em đã nghĩ thông rồi. Chủ nhiệm Vu nói đúng, là em chui rúc vào sừng trâu. Bác sĩ Phong, cảm ơn chị đã quan tâm."
"Thế thì tốt rồi."
Thấy cậu ấy nói như vậy Phong Tĩnh cũng không tiện nói thêm gì.
Chớp mắt đã đến thứ sáu.
Tối hôm đó mẹ Phong cố ý gọi điện thoại tới bàn giao với cô, ngày mai nhất định phải dẫn Tần Tranh về nhà.
"Mẹ, rốt cuộc thì ai là con ruột?" Phong Tĩnh hơi bất đắc dĩ.
Mẹ cô nói rất hùng hồn: "Cũng bởi vì con là con ruột nên mẹ mới thích Tiểu Tần."
"..."
Lại càm ràm mấy chuyện việc nhà lông gà vỏ tỏi với cô, mẹ Phong bỗng nghĩ đến một chuyện: "Mẹ nhớ ra rồi, lúc trước mẹ có gửi một khoản tiết kiệm ở ngân hàng, vừa lúc ngày mai đến kỳ. Số tiền kia gửi bằng tên của con, sổ tiết kiệm cũng ở chỗ con. Nếu lúc con qua đây có đi ngang qua ngân hàng thì tiện qua lấy đi."
Phong Tĩnh ngẫm nghĩ rồi đồng ý: "Vâng."
Thứ bảy, sau khi tan làm Phong Tĩnh ăn cơm ở nhà ăn bệnh viện rồi lại giải quyết một chút công việc còn thừa rồi mới lên đường về phố Mỹ Hoa.
Ngân hàng mà mẹ Phong gửi tiết kiệm ở ngay bên ngoài khu phố Mỹ Hoa, khi cô còn bé bà cũng thường xuyên dẫn cô đến ngân hàng làm thủ tục.
Phong Tĩnh đậu xe xong thì đi bộ đến ngân hàng.
Thứ bảy là ngày nghỉ, khách hàng đến làm thủ tục cũng khá nhiều.
Phong Tĩnh quét thẻ lấy số, dãy số trên giấy cho thấy trước cô còn có mười lăm khách hàng khác.
Cô im lặng một lát rồi cất giấy số đi, đi về phía khu chờ ngồi xuống đợi.
"Mời khách hàng số B đến cửa số , mời số B..."
Trong khu chờ, một gã đàn ông đứng dâjy, vẻ mặt vội vàng đi về phía quầy số bảy.
Gã đàn ông chỉ ngồi cách Phong Tĩnh hai ghế.
Giữa một nhóm khách hàng, trang phục của gã ta có vẻ hơi quái dị, cô không khỏi nhìn nhiều vài lần.
Gã đàn ông mặc áo khoác da đeo khẩu trang màu đen và găng tay da. Một tay gã ta cắm trong túi áo, tay còn lại buông xuôi bên người, trên tay nắm một tờ giấy nhỏ, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn liếc sang hai bên.
Gã ta đi đến trước quầy rồi ngồi xuống, nhưng lại không nói tiếng nào. Nhân viên giao dịch của ngân hàng thấy gã ta ngồi một lúc lâu mà chẳng có động tĩnh gì thì mỉm cười hỏi: "Chào anh, xin hỏi anh muốn làm dịch vụ gì?"
Gã đàn ông không nói chuyện mà đưa một tờ giấy nhỏ qua cái cửa sổ nhỏ ở quầy.
Nhân viên ngân hàng nhìn thấy chữ trên tờ giấy, vẻ mặt thay đổi nhưng vẫn bảo trì nụ cười như cũ hỏi: "Anh à, xin hỏi anh đến làm dịch vụ gì?"
Nói xong, cô ấy âm thầm tắt micro, quay đầu gọi trưởng phòng.
Gã đàn ông nghe cô ấy vẫn luôn lặp lại câu hỏi thì không nhịn được mất kiên nhẫn rống lên: "Tao nói là ăn cướp, mày không biết chữ à?"
Một tiếng này giống như là giọt nước đổ vào trong chảo dầu, sau một chớp nhoáng im lặng, sảnh giao dịch ngân hàng nháy mắt trở nên nhốn nháo.