Tay anh rõ ràng đang cứng đờ.
"Sao không cắt nữa?" Thấy anh vẫn luôn không nhúc nhích, Phong Tĩnh thấp giọng hỏi.
Tần Tranh cầm kéo, lại không biết xuống tay thế nào.
Anh cũng nhớ tới lần diễn tập đó, trong phòng bệnh, bọn họ cũng như thế này, cô làm con tin, trên người buộc bom, mà anh là nhân viên gỡ bom đến cứu vớt con tin. Bởi vì phán đoán sai lầm, anh cắt sai dây.
Cuối cùng "quả bom" nổ tung, đồng thời, nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện cũng thất bại.
Từ trước đến nay đó là lần đầu tiên mất kiểm soát trên mặt trận bỡ bom.
Bởi vì cô mà cảm xúc dao động.
Nhưng mà, lần đó chỉ là diễn tập.
Mà lần này, là thật sự, đây không phải diễn tập, cũng không phải huấn luyện mô phỏng thường ngày. Thứ trên người cô, là một quả bom thật sự, một khi cắt sai thì cô sẽ...
Anh không dám tưởng tượng.
Tần Tranh nhìn chằm chằm vào quả bom kia, trả lời bằng giọng điệu gian nan: "Phong Tĩnh, sao người hôm nay lại là em?"
Khó khăn lắm anh và cô mới gặp lại nhau, giữa bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, gian nan lắm mới được ở bên nhau. Bọn họ ở bên nhau mới bao lâu? Vì sao lại phải khiến bọn họ gặp phải loại chuyện này.
Anh đã đánh mất cô một lần, không thể nào chịu đựng được nỗi đau khổ khi đánh mất cô lần nữa.
Còn là ở trước mặt mình, thật sự mất đi cô.
Phong Tĩnh thấy bàn tay cầm kéo của anh nổi lên gân xanh, trong lòng co rút đau đớn từng cơn.
"Tần Tranh, ra tay đi, cắt đứt sợi dây này." Cô khẽ nói một câu, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường.
Tần Tranh ngẩng đầu, ánh mắt run rẩy nhìn về phía cô, bờ môi mấp máy mấy lần, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống.
Nếu như là diễn tập, anh chắc chắn có thể không có chút áp lực nào, nhưng đây không phải diễn tập, đây là một quả bom thật sự, đây là lựa chọn sống chết.
"Nếu như không cách nào hạ quyết tâm..." Phong Tĩnh rũ mắt, nhìn xuống cái hộp sắt nhỏ trên người: "Thế thì, đổi một người khác đến."
Tần Tranh im lặng.
Sự ồn ào ở bên ngoài càng tôn lên sự yên tĩnh trong sảnh giao dịch.
Anh bỗng dưng nhếch miệng, khẽ lên tiếng giễu cợt: "Còn có ai có thể tốt hơn anh?"
"Em cứ không có lòng tin về anh thế à?"
"Tình huống lần trước mạo hiểm như thế chúng ta cũng đã trải qua, lần này cũng không có gì đáng sợ. Cùng lắm thì..."
Câu nói sau cùng kia, anh không nói ra miệng.
Phong Tĩnh lại nghĩ tới cái lần ở trên đường cao tốc và quả bom dưới ghế ngồi ô tô kia.
Cô rũ mắt: "Đương nhiên là em nhớ, lúc đó anh còn hung dữ với em."
Tần Tranh ngước mắt nhìn cô một cái, cười ra tiếng: "Bác sĩ Phong, không nghĩ tới em lại ghi thù như thế."
Phong Tĩnh ra vẻ thoải mái nói: "Đương nhiên, những chuyện anh từng làm em đều ghi hết vào sổ đấy."
Tần Tranh cười nhẹ một tiếng.
Sau vài câu nói chuyện, dường như anh đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Anh nhắm mắt lại, lại mở ra, cảm xúc trong mắt đã khôi phục bình tĩnh.
Tần Tranh không nói tiếp nữa, anh cúi đầu xuống lặp đi lặp lại xác nhận đường dây.
Ngón tay của anh nhẹ nhàng đè lên cây kéo.
Răng rắc!
Theo một tiếng vang, máy bấm giờ trên quả bom sáng lên con số màu đỏ, sau đó bắt đầu đếm ngược.
: :
Tần Tranh thở ra một hơi dài.
Sợi dây anh muốn cắt chính là nó, đường dây nối với bộ phận điều khiển từ xa của quả bom. Bây giờ cho dù có điều khiển từ xa thì cũng không thể điều khiển quả bom này phát nổ từ xa.
Nguy cơ quả bom có thể bị kích nổ bất cứ lúc nào đã được loại trừ, nhưng mà...
Mười phút! Thời gian quả bom đếm ngược chỉ có mười phút ngắn ngủi!
Con số trên máy bấm giờ không ngừng giảm xuống.
: :
Thời gian rất gấp gáp.
Tay của Tần Tranh vẫn ổn như cũ, nhưng trái tim lại đang run rẩy.
Anh cố gắng duy trì bĩnh tĩnh, động tác trên tay không ngừng, thi thoảng lại cắt đi mấy sợi dây, những sợi dây ở phần đùi rất nhanh đã được cắt đứt hoàn toàn.
"Thử xem có thể rút chân ra không." Tần Tranh nói.
Phong Tĩnh sửng sốt: "Rút... ra?"
Tần Tranh không ngẩng đầu, tiếp tục cắt dây: "Đừng lo lắng, lần này không phải bom cảm ứng trọng lực, động một cái cũng sẽ không phát nổ."
Phong Tĩnh không tiếp lời, sợ nói nhiều một câu sẽ khiến anh phân tâm.
Xuyên thấu qua lớp kính chắn, cô cũng có thể nhìn thấy trên trán Tần Tranh thấm ra mồ hôi tinh mịn, mắt cũng không chớp lấy một cái, cẩn thận nhìn chằm chằm vào đường dây.
Cô vô ý thức nhìn về phía máy bấm giờ.
Thế nhưng thời gian đang giảm xuống từng chút một.
: :
Chỉ còn lại ba phút, mà số giây lại không ngừng giảm bớt.
Phong Tĩnh bắt đầu sốt ruột: "Tần Tranh, anh đi đi, không cần lo cho em."
Tần Tranh không suy nghĩ chút nào đã lạnh giọng từ chối: "Không."
Lòng Phong Tĩnh nóng như lửa đốt: "Nhưng cứ tiếp tục thế này thì anh cũng sẽ..."
Tần Tranh ngẩng đầu, giọng điệu chắc chắn: "Thế thì cùng chết."
"Tần Tranh! Anh..."
Tần Tranh lên tiếng ngắt lời: "Bất kể là chức trách hay là vì tình cảm riêng tư thì hôm nay anh cũng sẽ không rời đi."
"Hơn nữa, em nghĩ cùng đừng nghĩ đến chuyện bảo anh rời đi." Anh nhẹ nhàng nói: "Số điểm em nợ anh còn chưa cho hết đâu."
Phong Tĩnh kinh ngạc nhìn anh, những cảm xúc lo lắng trong lòng dần dần nguội xuống.
: :
Toàn thân Tần Tranh căng chặt, tinh thần ở vào trạng thái tập trung cao độ.
Trái tim Phong Tĩnh cũng treo lơ lửng theo.
Cô nhìn Tần Tranh, không chớp mắt lấy một cái.
Tần Tranh dịu dàng nói: "Nếu như sợ thì nhắm mắt lại, đừng nhìn."
Phong Tĩnh lắc đầu: "Nhưng mà, em muốn nhìn anh." Cho dù ở một giây cuối cùng.
Cô sợ anh bị phân tâm, lại vội vàng nói thêm một câu: "Anh đừng để tâm đến em, coi như em không ở đây."
Tần Tranh mím chặt môi, quần áo dưới lớp đồ phòng hộ của anh đã sớm đã sũng mồ hôi.
: :
Anh đã mở ra xác ngoài của cái hộp sắt nhỏ, lấy một sợi dây màu đỏ ra.
Anh cắn chặt răng, ghìm cây kéo xuống.
Răng rắc.
Một sợi dây cuối cùng.
Giây phút này, giống như vạn vật trên thế gian đều biến mất.
Anh không nghe thấy tiếng tim mình đập, không nghe thấy được giọng nói của bất kỳ ai. Anh chỉ thấy sợi dây bị cắt đứt, sau đó, máy bấm giờ trên quả bom ngừng tính giờ.
: :
Cuối cùng quả bom dừng ở giây số bảy.
"Thành công!" Nhịp tim của Phong Tĩnh sững mất một nhịp, sau đó bắt đầu nhảy lên một cách dữ dội.
Tần Tranh như trút được gánh nặng, nhưng cũng không dám chủ quan, anh cẩn thận kéo những sợi dây trên người cô ra từng tí một, nâng quả bom lên rồi lại dặn dò: "Em rời đi trước đi."
Phong Tĩnh đứng lên, vẫn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích.
Tần Tranh cũng không dám kéo dài, cởi mũ phòng hộ ra xong thì lập tức gọi đồng nghiệp qua thu dọn và mang những phần còn sót lại của quả bom đi.
Nhìn đồng nghiệp đặt xác quả bom vào rương chống nổ được chế tạo đặc biệt, nắm tay đang nắm chặt của anh cuối cùng cũng buông lỏng.
Lúc này, Giang Nhất Trình bước nhanh đến báo cáo với anh: "Đội trưởng Tần, đã kiểm tra rõ ràng, trong sảnh lầu một cũng không phát hiện vật phẩm đáng ngờ."
Tần Tranh không để ý tới cậu ta mà quay người nhìn sang Phong Tĩnh. Anh cẩn thận quan sát cô, giống như là đang xác nhận người trước mặt có phải là thật không.
"Tần Tranh, em..."
Phong Tĩnh vừa muốn lên tiếng giải thích, Tần Tranh bỗng nhiên ôm lấy cô.
Cô ngẩn người, chần chờ vươn tay, chậm rãi đặt lên đầu anh. Trong giây phút này, tất cả mọi thứ xung quanh giống như đều ngừng vận chuyển, thời gian ngừng lại. Tiếng ầm ĩ và tiếng kêu gào bên tai nháy mắt đi xa, cả thế giới yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tim đập của hai người họ.
Tần Tranh ôm chặt lấy cô, một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, tiếng nói khàn khàn: "Phong Tĩnh, em không có việc gì, thật tốt quá."
"Ừm." Phong Tĩnh và anh ôm lấy nhau, hốc mắt ửng đỏ.
Cô không ngăn được nước mắt, nhưng cũng cười.
Lại một lần nữa sống sót sau tai nạn, cảm giác lúc này lại khác biệt hoàn toàn so với lần trước.
"Ơ, đội trưởng Tần..." Giang Nhất Trình đang định nói chuyện, người bên cạnh vội vàng giữ chặt lấy cậu ta, liều mạng nháy mắt với cậu ta.
Hai người ôm lấy nhau rất lâu, hình ảnh này tốt đẹp và đầy ý nghĩa.
Những người chạy đến sau đó nhìn thấy cảnh này thì đều không đành lòng tiến lên quấy rầy.
Ngoài ngân hàng vẫn đang ở trong tình trạng đề phòng căng thẳng.
Cảnh sát sớm đã kéo dây cảnh báo xung quanh, cũng khẩn cấp sơ tán quần chúng ở gần đó.
Ngoài dây cảnh báo, phóng viên đài truyền hình đang tiến hành đưa tin theo thời gian thực.
"Bây giờ là bốn giờ sáu phút chiều, ngân hàng XX vừa mới xảy ra một vụ đánh cướp ác tính, một số khách hàng tới làm dịch vụ bị bắt cóc. Sáu tên cướp buộc bom lên người con tin say đó lái xe van thoát khỏi hiện trường, cảnh sát đã tiến hành khẩn cấp sơ tán đối với nhân viên ngân hàng và cư dân ở gần dây. Trước mắt, chuyên gia gỡ bom đang tiến hành giải cứu con tin trong ngân hàng..."
"Kìa! Có người ra rồi!"
Đột nhiên có một người trong đám đông hô lên, kéo sự chú ý của mọi người qua.
Tần Tranh che chở Phong Tĩnh đi ra sảnh giao dịch, cùng cô đi làm ghi chép.
Ngay tức khắc có phóng viên xông lên.
Ngoài dây cảnh giới, một phóng viên nữ thò người qua giơ microphone lên: "Xin chào, tôi là Vu Tuệ phóng viên của bộ phận phương tiện truyền thông mới của đài truyền hình thành phố Dương Giang, có thể xin anh vài phút nhận phỏng vấn của tôi không?"
Phương tiện truyền thông mới: Phương tiện truyền thông mới là hình thức truyền thông có tính toán và dựa vào máy tính để phân phối lại thông tin.
Giang Nhất Trình dừng bước lại: "À, có thể."
"Tình huống hiện trường lúc đó có phải rất cam go không? Quá trình giải cứu thế nào, con tin có bị thương không?"
Nữ phóng viên hỏi mấy câu hỏi rất thường quy, Giang Nhất Trình đều trả lời rõ ràng từng câu một.
"Được rồi, cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo."
Cô ấy nhìn về phía trước, lại tò mò hỏi: "Theo lời anh nói thì người vừa đi qua chỗ này chính là đội trưởng của các anh... vị chuyên gia gỡ bom giải cứu con tin kia đúng không?"
Giang Nhất Trình gật đầu: "Đúng, đó chính là đội trưởng của chúng tôi."
"Tôi vừa mới nhìn thấy sau khi giải cứu con tin thành công, đội trưởng của các anh và cô gái kia ôm nhau, là bởi vì kích động sao?" Nữ phóng viên thắc mắc.
Giang Nhất Trình cười một tiếng: "Tất nhiên là không phải, thật ra con tin là bạn gái của đội trưởng chúng tôi."
Nữ phóng viên kinh ngạc hơn: "Con tin bị bắt cóc là bạn gái của đội trưởng các anh? Thế trước khi đến các anh đã biết chuyện rồi sao?"
Giang Nhất Trình nói: "À, không, chúng tôi cũng là sau khi đến hiện trường mới biết thân phận của con tin bị bắt cóc."