Một loạt sự kiện diễn ra gần đây cuối cùng vẫn bị người trong nhà biết.
Mẹ Phong rất đau lòng: "Xảy ra chuyện lớn như thế mà sao con cũng không nói cho bố mẹ?"
Phong Tĩnh vội nói: "Đã không sao rồi, chuyện này cũng giải quyết xong rồi."
Nhưng sau khi mẹ Phong biết những chuyện mà Tần Tranh gặp phải lại càng thương anh hơn, ngày ngày đổi đủ mọi cách làm món ngon cho anh ăn, sợ anh ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Lúc ăn tối, bà không ngừng gắp thức ăn cho Tần Tranh, vẻ mặt hiền từ: "Nào, Tiểu Tần, ăn nhiều một chút, đừng khách sáo. Sau này nhà bố mẹ chính là nhà của con, con cứ coi như là về nhà mình."
Tần Tranh: "Cảm ơn cô, con tự gắp được rồi."
Cuối cùng vẫn là Phong Tĩnh giải cứu cho anh: "Được rồi, mẹ. Mẹ đừng gắp cho anh ấy nữa, nếu là anh ấy ăn béo thì con không cần nữa đâu."
Biết là nói đùa, mẹ Phong cố ý nói: "Con không cần Tiểu Tần thì tốt quá, thế để nó làm con trai của mẹ."
Phong Tĩnh lập tức từ chối: "Đừng, thế thì đừng." Cô nhìn Tần Tranh một cái, sau đó nhướng mày: "Con mới không muốn gọi anh ấy là em trai."
"Con nhóc này." Mẹ Phong nhìn cô đầy oán trách, lại nói với Tần Tranh: "Tiểu Tần, đừng nghe nó nói hươu nói vượn. Mau ăn cơm đi, không thì thức ăn nguội mất."
Không chịu nổi sự nhiệt tình của mẹ Phong, sau khi ăn cơm xong Phong Tĩnh lấy cớ có việc vội vàng kéo Tần Tranh về nhà.
Quay về phòng trọ, Tần Tranh hỏi cô: "Sao lại là em trai mà không phải là anh trai? Rõ ràng anh lớn hơn em mấy tháng."
"Bởi vì mọi chuyện phải kể đến trước và sau, em tới cái nhà này trước sau đó anh mới đến, cho nên là em trai." Phong Tĩnh gập quyển tạp chí trên tay lại, hùng hồn nói lời nguỵ biện.
Tần Tranh im lặng một lát, lại không hề nói gì mà giơ tay cởi áo choàng tắm.
"Anh... làm gì?"
Phong Tĩnh ngi ngờ, còn chưa kịp phản ứng thì Tần Tranh đột nhiên ôm cô vào lòng, từ từ cúi người xuống.
Tạp chí trong tay rơi xuống giường rồi nhanh chóng bị đẩy vào một góc.
Dựa gần quá, Phong Tĩnh vô ý thức muốn lui về phía sau nhưng lại không thể lùi lại.
Cô nằm trên giường, tóc xoã tung, hoàn toàn bị giam trong lòng anh.
Áo choàng tắm rơi xuống đến bên hông, lộ ra nửa người trên, khiến thân hình anh có vẻ càng cao to khoẻ khoắn. Vai rộng eo hẹp, vân da lưu loát. Anh vừa mới tắm xong, trên mái tóc đen còn treo vài giọt nước, ánh đèn màu vàng ấm chiếu xuống khiến chúng có vẻ lấp lánh như kim cương vụn.
Giọt nước nhỏ xuống, lăn xuống dọc theo đường cong trên ngực, thân hình ấy săn chắc và vân da rõ ràng.
Phong Tĩnh nhìn mà tim ngứa ngáy, nóng lòng muốn...
"Thế em có hài lòng với anh của hiện tại không?" Tần Tranh cúi người tới gần, giọng ép cực thấp, giống như mang theo cám dỗ vô tận.
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai, vành tai lập tức đỏ ửng một mảnh.
Thế này, thế này thì ai mà chịu nổi?
Phong Tĩnh vô ý thức nuốt nước bọt, nhưng vẫn mạnh miệng: "Còn... còn tạm?"
Mặc dù nói như vậy nhưng cô vẫn không nhịn được vươn tay ra sờ một cái.
Tần Tranh túm một phát lấy tay cô, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm: "Thế có thích không?"
Thích, nhưng chuyện này có thể nói ư?
"Miễn miễn cường cưỡng đi." Ánh mắt cô dao động, ra vẻ bình tĩnh, nhịp tim lại dồn dập rối loạn, giống như muốn bật ra khỏi lồng ngực.
Tần Tranh cười khẽ bên tai cô, hỏi tiếp: "Thế có thể cộng điểm không?"
"Có thể..." Phong Tĩnh bỗng nhiên kịp phản ứng, nhanh chóng đổi giọng: "Mới là lạ!"
Thấy cô không mắc lừa, Tần Tranh khe khẽ nói một câu: "Gọi một tiếng anh trai nghe xem nào?"
"Không muốn." Phong Tĩnh không suy nghĩ chút nào đã từ chối, quay đầu đi không nhìn anh.
Tần Tranh đè giọng thấp hơn: "Có gọi không?"
"Không gọi."
Phong Tĩnh trừng anh: "Tần Tranh, anh đừng quá đáng quá."
Đội trưởng Tần dùng hành động chứng tỏ, anh còn có thể càng quá đáng.
"Anh đủ rồi... Hu... anh... anh trai..."
Hậu quả của việc quá đáng chính là bạn gái trực tiếp chạy trốn luôn.
Ngày hôm sau, trong hoạt động team building ở đơn vị, đội viên khác ngạc nhiên: "Ơ? Đội trưởng Tần, hôm nay không phải anh phải ở bên bạn gái à, sao lại rảnh rỗi tham gia team building thế?"
Nhắc tới chuyện này Tần Tranh lại đầy bụng u oán: "Cô ấy đi công tác rồi."
Một đám đội viên bừng tỉnh hiểu ra: "Ồ, cho nên đội trưởng Tần anh là..."
Giang Nhất Trình gần như bật thốt ra: "Phòng không gối chiếc?"
Không khí lập tức trở nên yên tĩnh, tẻ ngắt.
Tần Tranh: "..."
Cuối tháng bảy, một cuộc thi đấu thể thao mang tính quốc tế khai mạc tại Hoa Thành, cả thành phố tràn ngập tưng bừng và sôi động.
Phong Tĩnh may mắn trở thành thành viên của đoàn y tế tình nguyện.
Hôm nay là là ngày thứ hai trở thành tình nguyện viên, bên ngoài mặt trời chói chang lên cao, nhiệt độ trung bình hôm nay cao tới ba mươi lăm độ C, nhưng không ảnh hưởng chút nào tới sự nhiệt tình của mọi người.
"Bác sĩ Phong, bên kia có một người ngoại quốc tình hình hơi khó giải quyết, có thể qua nhìn xem giúp không?"
Leader vội vàng chạy tới gọi cô.
"Được, tôi tới liền đây."
Bận rộn đến trưa cũng chưa ăn gì, Phong Tĩnh nhét một miếng sô cô la vào trong miệng rồi đuổi theo bước chân của leader.
Một vận động viên ngoại quốc nằm nghiêng trên giường, cau mày, vẻ mặt đau đớn khó nhịn. Anh ta chỉ vào eo của mình: "Hôm nay lúc tỉnh dậy đột nhiên không đứng dậy nổi, eo rất đau."bg-ssp-{height:px}
Phong Tĩnh kiểm tra đơn giản một lượt, nói: "Vấn đề không lớn, châm cứu một lát là được."
Nói xong bèn lấy bao châm cứu ra.
"Châm cứu là gì?"
Ban đầu vận động viên kia không nghe rõ, đợi tới lúc thấy cô lấy ngân châm ra thì giật nảy mình: "Ôi chúa ơi, châm dài thế á? Đây là định tiêm à?"
"Không phải tiêm." Phong Tĩnh thông thạo dùng tiếng Anh kiên nhẫn giải thích: "Châm cứu, đây là một phương pháp điều trị đông y, thông qua cách dùng ngân châm kích thích huyệt vị trên cơ thể để đạt tới hiệu quả điều trị và khơi thông khí huyết... Phương pháp này đều có hiệu quả điều trị không tệ đối với các loại chứng bệnh liên quan tới gân cốt và cơn đau."
Chàng trai nước ngoài nửa tin nửa ngờ, càng không ngừng hỏi: "Thế nhưng, một gây châm dài như thế đâm vào trong thịt có phải sẽ rất đau không? Thật sự không đau ư? Thế có phải sẽ chảy máu không? Một cây châm như vậy thật sự có thể đạt hiệu quả như thuốc giảm đau?"
Phong Tĩnh lấy kim châm cứu ra, lấy huyệt trên phần eo của anh ta, hạ châm.
Cô vê châm, khống chế lực, theo cự kích thích của cây châm, sắc mặt chàng trai nước ngoài bắt đầu dịu lại.
Phút sau, cô rút từng cây châm ra: "Được rồi, cậu thử hoạt động xem."
Chàng trai nước ngoài chần chờ đứng dậy, giật giật, mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: "Đã hết đau rồi, thật sự đã hết đau!"
Anh ta ngạc nhiên phát hiện, cảm giác đau trên eo đỡ hơn rất nhiều, cảm giác ê ẩm căng cứng ở chân cũng đã biến mất.
Vận động viên nước ngoài lập tức giơ ngón tay cái lên với cô: "Good! Đông y thật là quá thần kỳ!"
"Cảm ơn, có thể giúp được cậu thì tốt rồi." Phong Tĩnh mỉm cười.
"Có thời gian có thể đến quán trải nghiệm thuốc đông y của chúng tôi mát xa một lần. Hi vọng cậu có một chuyến đi vui vẻ ở đây."
Khiến mọi người bất ngờ là, trong cuộc thi lần này, ngược lại là các hạng mục liên quan tới đông y như mát xa đông y, châm cứu, giác hơi, v...v... trở thành hạng mục được chào đón nhất.
Theo cuộc thi đẩy mạnh, người đến trạm y tế "chiếu cố" càng nhiều.
Cả một ngày, tất cả mọi người loay hoay chân không chạm đất.
Phong Tĩnh đang xử lý vết thương do bị miếng thuỷ tinh quẹt qua cho một phóng viên, nhận ra có người đi qua sau lưng, tưởng là đồng nghiệp bèn thuận miệng nói: "Có thể lấy giúp cuộn băng gạc không?"
Người kia đưa một cuộn băng gạc qua.
Cô đưa tay nhận lấy, vô ý thức quay đầu: "Cảm ơn."
Một giây sau cô lập tức ngây ngẩn cả người.
Thế mà cô lại... thấy Tần Tranh ở đây?
Phong Tĩnh còn tưởng rằng mình hoa mắt, nhìn rõ lại, đó cũng không phải là ảo giác.
Anh mặc áo tình nguyện viên màu đỏ, dáng người vẫn thắng tắp như cũ, khí chất cũng khá nổi bật trong đám đông.
"Sao anh lại ở đây?" Cô không nhịn được kinh ngạc.
"Anh cũng là tình nguyện viên." Tần Tranh lời ít mà ý nhiều.
Phong Tĩnh tạm thời không rảnh để ý đến anh, chỉ nhìn anh một cái rồi tiếp tục làm việc.
Đến giờ giao ban, hai người cùng nhau đi đến nhà ăn cho tình nguyện viên.
"Này." Tần Tranh đưa một bình nước khoáng qua.
Phong Tĩnh nhận lấy bình nước, liếc nhìn anh một cái, cuối cùng cũng có rảnh hỏi ra thắc mắc trong lòng: "Nói đi, đội trưởng Tần, chuyện này là sao?"
Vẻ mặt Tần Tranh rất tự nhiên nói: "Tình nguyện viên ở đơn vị anh vốn là đồng đội của anh, nhưng mấy hôm trước cậu ấy làm nhiệm vụ bị thương nên anh lâm thời thay thế cậu ấy."
Loại lý do qua quýt này chỉ cần là người bình thường cũng sẽ không tin.
"Năm ngoái đoàn y tế bọn em chi viện hải ngoại, anh đột nhiên xuất hiện, còn chạy theo em từ nước C đến nước Z, nói là chấp hành nhiệm vụ hải ngoại." Phong Tĩnh vạch trần không khách khí chút nào.
"Đầu năm bọn em xuống nông thôn chữa bệnh từ thiện, anh lại đột nhiên xuất hiện, nói anh cũng là tình nguyện viên."
"Còn có tháng trước, em đi vùng bị thiên tai cứu viện anh cũng rất trùng hợp xuất hiện ở chỗ đó, nói là tham dự nhiệm vụ cứu viện. Cho nên, rốt cuộc là anh muốn làm gì?"
Tần Tranh nói: "Nhưng lần này là trùng hợp thật."
Thật ra là hôm đó anh thấy phiếu báo danh của cô ở trong nhà. Hôm sau đơn vị động viên nên anh cũng không chút do dự báo danh.
Vẻ mặt Phong Tĩnh đầy nghi ngờ: "Anh là tình nguyện viên, thế sao không phục vụ ở cương vị của mình mà chạy tới trạm y tế bọn em?"
"Được rồi, thế anh nói thật." Tần Tranh thoáng nhíu mày: "Anh tới đây là muốn tìm em chữa bệnh."
Phong Tĩnh nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, không tin: "Anh bị bệnh? Sao không đi bệnh viện?"
Tần Tranh mặt không đổi sắc: "Báo cáo bác sĩ Phong, loại bệnh này chỉ có em có thể chữa."
"Bệnh gì, không phải là em thì không chữa được?" Phong Tĩnh bị tức cười.
Tần Tranh nhìn cô, trịnh trọng nói: "Bệnh tương tư."
"..."
"Cho nên, bây giờ có thể chữa bệnh giúp anh không? Bác sĩ Phong?" Đôi mắt anh đen nhánh, khoé miệng cong lên, đúng là chẳng khác gì lưu manh có văn hoá.
Phong Tĩnh quan sát anh mấy lượt, lấy bao châm cứu ra rồi mỉm cười với anh: "Được, thế bây giờ em châm giúp anh mấy phát?"
Tần Tranh: "..."
...
Tiếp tục đi về phía nhà ăn cho tình nguyện viên, Tần Tranh đút hai tay vào túi đi bên cạnh cô, giống như lơ đãng nhắc tới: "Bác sĩ Phong, điểm em nợ anh kia định bao giờ mới trả?"
Trải qua sự nỗ lực không ngừng trong khoảng thời gian này, số điểm của anh cuối cùng cũng đạt tới điểm, nhưng cũng vẫn luôn dừng lại ở , khoảng cách đầy điểm chỉ chênh lệch điểm. Nhưng từ sau hôm đó trở đi Phong Tĩnh rốt cuộc không nhắc tới chuyện cộng hoặc trừ điểm nữa.
Thật giống như hoàn toàn quên mất chuyện này. điểm này chậm chạp không có tiến triển.
Thân hình Phong Tĩnh hơi ngừng lại, liếc anh một cái: "Số điểm này không phải đã cho anh từ sớm rồi à?"
"Lúc nào?" Tần Tranh nhíu mày, hơi bất ngờ: "Sao anh không nhớ là có chuyện này?"
"Tự mình nghĩ đi."
Phong Tĩnh để lại một câu rồi xoay người, khóe miệng khẽ cong lên.