Bắt Đầu Hạnh Phúc

chương 17: viên phòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảm thụ da thịt mềm mại phấn nộn, tay Trần Thần không tự chủ trượt tới trượt lui. Khát vọng khó nén từ đáy lòng dâng lên, Trần Thần thuận theo bản năng đem Tề Xảo ấn ngã xuống ghế phía sau, môi cũng dời khỏi đôi môi đã bị hôn sưng đỏ, theo khóe miệng đối phương liếm lên hai má, tới vành tai đỏ đến sung huyết, ngậm lấy, khẽ nhay cắn…

Tề Xảo thở hổn hển, thân thể nháy mắt run lên, một tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng….

“Ưm~~~~~”

Trần Thần đang bận cắn mút vành tai chợt dừng lại, sau đó tiến công càng thêm cuồng dã.

Buông tha cho vành tai kia. Theo cần cổ vô lực nâng lên một đường xuống dưới, lưu lại hôn ngân hồng hồng, thẳng đến phần xương quai xanh mới ngừng. Gặm cắn đôi xương quai xanh mỹ vị tinh xảo, rải rác hôn ngân ướt sũng, sau đó tiếp tục trượt xuống phía dưới.

Bởi vì còn y phục, Trần Thần không thể thuận lợi hôn đến phiến da thịt mơ ước, hai tay bận rộn không muốn dời đi nơi đang khai phá, Trần Thần không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng đầu mình thăm dò vùng lãnh địa kia. Môi dán lên da thịt không rời, còn cái đầu tham tiến vào trong lớp y phục…

Tề Xảo hơi hoàn hồn nhìn thấy đầu đối phương sớm vùi vào trong y phục mình, vạt áo bị mở rộng, mơ hồ có thể thấy hai khối đậu đỏ trước ngực…

“Đừng… A Thần…. Đừng…”

Một tay nắm lấy tóc gáy phía sau cái đầu màu đen kia kéo ra, một tay đẩy bả vai đối phương, nhưng Tề Xảo thật sự đã đánh giá quá cao khí lực hiện tại của mình với khí lực của Trần Thần, vô luận y dùng sức như thế nào cũng không lay chuyển được Trần Thần nửa phần.

“A Thần… Đừng… Đừng mà…” Thanh âm Tề Xảo khẽ run. Cảm giác rất kỳ quái, rất xa lạ. Tề Xảo giờ phút này vừa bất lực vừa khủng hoảng.

Trần Thần cũng không biết hoặc giả đã bị khát vọng mê muội thần trí, căn bản không quan tâm mọi thứ chung quanh, chỉ muốn hôn lấy người dưới thân… Sau đó có được y.

Chôn trong y phục tràn ngập hương vị Tề Xảo, Trần Thần say mê. Hai quả thực hồng sắc rơi vào tầm mắt, trong đầu thoáng nghĩ sẽ rất mỹ vị, anh vô thức tới gần…

Không chạm tới…

Mớ y phục chết tiệt! Trần Thần tức giận thu lại hai bàn tay đang đặt trên mông cánh hoa của Tề Xảo, bắt lấy vạt áo, vừa dùng lực, y bào liền mở rộng.

Nhìn chằm chằm làn da trần tuyết nộn trước mắt và lồng ngực rải đầy nước bọt cùng hồng ngân, ánh mắt Trần Thần hơi đỏ lên. Nhắm một viên quả thực hồng sắc, Trần Thần ngậm vào miệng…..

“A~~~~~ Đừng… Hư ưm… Đừng…” Thân thể run rẩy, không biết chống đỡ làm sao. Loại cảm giác kỳ quái giống như muốn thôn tính này thật sự khiến Tề Xảo sợ hãi.

Miệng ngậm viên chu quả, Trần Thần dùng đầu lưỡi liếm quanh một vòng, răng nanh khẽ nhay cắn, thỉnh thoảng lại dùng sức hút. Một bàn tay to dời khỏi cánh mông, nắm lấy viên quả thực còn lại.

Một bên vân vê, một bên ngậm lấy, Trần Thần trong đầu thầm nghĩ: Quả nhiên ăn ngon! Thật muốn nuốt sạch toàn bộ a! Sau đó theo bản năng mút mạnh.

Trước ngực đột nhiên bị người mút mạnh, Tề Xảo thân thể xụi lơ sợ tới mức khóa òa.

“Đừng… Hức… Không muốn a, A Thần, ta sợ!”

Không biết Trần Thần là bị nước mắt Tề Xảo hay câu “Ta sợ” kia đánh tỉnh, gian nan nhả quả thực trong miệng ra, hai tay cũng rút về, hít sâu một hơi, áp chế dục vọng trong người, để lý trí một lần nữa quay về.

Ngẩng đầu thấy Tề Xảo hai má đỏ bừng, vừa khủng hoảng lại bất lực nhìn mình, nước mắt không kìm được lăn dài… Tâm tư nguyên bản lập tức bay đi hết, Trần Thần vừa hối hận vừa đau lòng đem Tề Xảo ôm vào ngực, hai tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng y.

“Không sao, ngoan! A Xảo, không sao! Đừng sợ!” Nhẹ giọng dỗ dành.

Tề Xảo ghé vào ngực Trần Thần, nhịn không được khóc to.

“Ô ô… Ô ô… Ngươi làm ta sợ… Ngươi làm ta sợ… Hức…”

Trần Thần vội vàng dỗ, “A a a… Là ta xấu, là ta xấu, ta không dọa ngươi nữa!”

Cảm giác y phục trước ngực ẩm ướt, Trần Thần càng đau lòng. Thấy Tề Xảo tựa hồ không còn chút khí lực nào, anh nhanh chóng lật người, ngồi xuống ghế phía sau Tề Xảo, ôm Tề Xảo ngồi trên đùi mình, tiếp tục vỗ lưng y.

“Đừng khóc, ngoan! Đừng khóc, nha! Đều do ta không tốt, ta làm A Xảo nhà ta sợ! Ngoan, không khóc!”

Trần Thần vừa dụ vừa dỗ, Tề Xảo ở trong ngực đối phương nghẹn ngào hơn nửa ngày rốt cuộc ngừng khóc.

Thấy y không khóc nữa, Trần Thần nhanh chóng dùng tay áo lau nước mắt cho y, ai kêu người hiện đại không có thói quen mang khăn tay chứ.

Thút tha thút thít để Trần Thần lau khô nước mắt, Trần Thần trừng cặp mặt đỏ hỏn, nhìn Trần Thần lên án.

Thấy “bạn gái” nhà mình hết khóc rồi, Trần Thần cuối cùng có thể hỏi y vì sao lại khóc, anh thật sự không biết làm sao!

“A Xảo, làm sao thế? Sao lại khóc dữ vậy?”

Tề Xảo sụt sịt mũi, ánh mắt trừng anh càng lên án, tựa hồ còn có ý khóc tiếp.

Trần Thần vội vàng giải thích, “Ta thật sự không biết!”

Tề Xảo nhìn Trần Thần mờ mịt, trong lòng hơi tức giận, cắn môi, vẫn nói cho anh biết.

“Ngươi… Ngươi cắn ta!” Thanh âm đặc giọng mũi khiến Tề Xảo thêm vẻ ủy khuất.

“Hả?” Trần Thần nghiêng đầu, càng thêm mờ mịt.

“Ngươi cắn ta! Làm cơ thể ta trở nên rất kỳ quái! Còn… Còn thoát y phục của ta nữa!”

Nghĩ đến người này không chỉ cắn mình, còn hung bạo thoát y phục của mình, Tề Xảo đã cảm thấy cực kì ủy khuất, hốc mắt lại đỏ.

Lúc này Trần Thần đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, lập tức phì cười.

“Khục… Ha ha ha… Khụ… Hư hư hư….” Bị Tề Xảo nhìn kì thị, Trần Thần vội vàng ngậm miệng, nghẹn cười.

“Ngươi… Ngươi…” Thấy người ăn hiếp mình không những không giải thích còn cười nhạo y, Tề Xảo vừa ủy khuất vừa phẫn uất, lần thứ hai rớt nước mắt.

Trần Thần vội ngừng cười, ôm người dỗ dành.

Thật vất vả mới dỗ xong, Trần Thần nhanh chóng giải thích.

“Không phải ta ăn hiếp ngươi a!” Thấy Tề Xảo lại dùng cặp mắt thỏ hồng trừng mình, anh vội thanh minh.

“Chúng ta đây là sắp viên phòng.”

Lúc này Tề Xảo không trừng anh nữa mà đổi sang nghi hoặc, “Viên phòng?”

“Đúng vậy, viên phòng.”

Tề Xảo nhíu mi, “Nhưng mà… Viên phòng không phải là cởi hết y phục rồi nằm cùng nhau à! Nhất là sao ngươi cắn ta?”

Trần Thần lại bị chọc cho cười.

“Không chỉ cởi y phục nằm cùng nhau đâu, mà còn…” Chuyện OOXX không dễ tả a, “Đúng rồi, cha chưa từng giảng cho ngươi nghe qua sao?”

Tề Xảo lắc đầu, “Không có a!”

“Thế…” Đột nhiên nhớ rahình như ở cổ đại trước khi thành thân mẫu thân sẽ đưa tân nương một cuốn cẩm nang, vội hỏi: “Cha có cho ngươi cuốn sổ tay nào không?”

Tề Xảo nhíu mày hồi tưởng, “Sổ tay à?”

“Đúng. A… Cũng không hẳn là sổ tay, có thể là quyển sách hay tranh cuộn gì đó!”

Tề Xảo cố gắng nhớ lại, “Không có a!”

Sao lại không có nhỉ? Chẳng lẽ nhớ nhầm? Trần Thần cũng nhíu mày.

“A! Hình như trước khi thành thân cha có cho ta một thứ, nhưng ta chưa xem, không biết để chỗ nào.” Khi đó đã nhận mệnh rồi, làm sao còn tâm tư ngồi đọc sách?

“Là cái đó sao?”

“Đúng đúng đúng, chính nó! Ngươi tìm được không?” Anh cũng không muốn “tính” phúc bất thành còn bị coi là khi dễ người.

“Để ta đi tìm xem.” Tề Xảo đứng dậy, chuẩn bị đi tìm, nhưng y quên mất vừa rồi bọn họ làm cái gì, cho nên…

Trần Thần nhìn tảng lớn da thịt tuyết trắng rải rác hạt ô mai cùng hai hồng quả sưng đỏ, đáng xấu hổ nuốt nuốt nước miếng.

Tề Xảo thấy chính mình để lộ nhũ tiêm trước mắt gia nhi mà đại não trống rỗng, dưới tiếng nuốt nước miếng vô cùng rõ ràng kia thanh tỉnh lại. Trong giây lát chợt nghĩ đến chính mình vừa rồi hình như còn như vậy ngồi trong lòng người nọ, như vậy ghé vào ngực người nọ, hơn nữa… Toàn bộ hồng ngân trên cơ thể đều do người nọ lưu lại, nhất là trên quả thực dựng thẳng dính đầy nước kia, tựa hồ còn bị người nọ ngậm qua…

Ngậm qua…

Chỉ trong một giây ngắn ngủi hồi tưởng Tề Xảo ngượng chín cả người, đỉnh đầu tựa hồ còn có khói nhẹ tỏa ra. Khép vạt áo lại, hai tay giữ chặt, chạy vào buồng trong. Về phần tâm tình của y hiện giờ, có lẽ vô thố chỉ muốn cầu nguyện thế giới hủy diệt đi…

Về phần đầu sỏ gây tội Trần Thần, anh đang an vị trên ghế, một bên hí hửng nghĩ đến thân thể trần trụi của người nào đó, một bên cố gắng áp chế khát vọng trong cơ thể. Mà mọi người trong lòng cũng biết rõ, lều nhỏ một khi đã dựng thì khó mà dỡ xuống được.

Trần Thần u rầu rĩ, anh đau khổ quá~~~

Tác giả thân mẹ nghĩ: Ngươi xứng đáng!

Qua nửa ngày, Trần Thần rốt cuộc thanh tỉnh lại từ trong ảo tưởng đặc sắc vô tận. Lại qua nửa ngày, cái lều nhỏ dựng đứng lúc này cũng xẹp xuống rồi, nhưng vẫn chưa thấy thân ảnh Tề Xảo trở lại. Trần Thần nhướng mày, quyết định đi xem.

Nhẹ chân nhẹ tay bước vào buồng trong, thấy Tề Xảo đang đứng cạnh giá sách xem gì đó, mà trên đỉnh đầu còn có một cột khói khả nghi bốc lên. Trần Thần tự thấy mình cần phải quan tâm một chút, sau đó nhẹ nhàng không tiếng động đi tới sau lưng Tề Xảo, lợi dụng ưu thế chiều cao, từ phía trên ngó xuống…

Ban đầu Tề Xảo mặc lại y phục tử tế, rối rắm ngượng ngùng nửa ngày tới bên cạnh giá sách tìm quyển sổ tay mà cha khi trước đưa cho y. Lục lọi một lúc, phát hiện quyển sổ tay nằm trong một góc khuất ít ai chú ý. Rút ra, Tề Xảo hiếu kì mở một trang…

Bùm~~~~~

Tề Xảo cảm thấy đại não trống rỗng, máu toàn thân nhanh chóng lưu động, sắc mặt biến đổi sinh động cực kì. Y hiện tại chỉ biết ngây ngốc nhìn hai người trong tranh hôn môi, gặm cắn… Tiến vào…

Nơi đó… Nơi đó… Sao có thể a!!

Tề Xảo đã kinh hoảng tới mức không biết nên làm cái gì bây giờ!

Trần Thần từ phía trên nhìn xuống hình vẽ giống như in màu kia, trong lòng cảm thán, tuy không theo kịp tranh bốn khung (-koman) thời hiện đại, nhưng phải công nhận hình vẽ tinh giản màu sắc rực rõ này thật sự rất sinh động! Chậc, vẽ tỉ mỉ thiệt nha!

Nhãn thần nâng lên, thấy hai mắt Tề Xảo mở lớn, vẻ mặt đúng kiểu như nhìn thấy ET, hai má hồng hồng còn tỏa ra nhiệt khí, Trần Thần không khỏi nổi lên chút tâm tư xấu xa.

Đầu ghé sát vào bên cạnh mặt Tề Xảo, môi dán lên cái lỗ tai hồng hồng, nhẹ giọng hỏi: “Nếu đã xem chăm chú đến vậy, không bằng chúng ta cũng thử xem đi?!”

Bên tai bị nhiệt khí cùng tiếng nói làm giật mình, Tề Xảo bị dọa, tim suýt nữa vọt ra ngoài, sau đấy hậu tri hậu giác ý thức được mình đang xem cái gì…

Hẳn là vật cực tất phản, Tề Xảo vốn dĩ da mặt mỏng lần này bị hù sợ tới mức làm rớt cả sách, một phen đẩy Trần Thần ra, chạy trốn…

Trần Thần buồn cười sờ sờ mũi, nhìn tiểu nam nhân nhà mình chạy trối chết, bật cười.

“Ha ha ha, A Xảo ngốc! Sao lại đáng yêu thế cơ chứ!”

Trần Thần tủm tà tủm tỉm không đuổi theo, cúi người nhặt quyển sổ tay trên mặt đất, ngồi xuống ghế bên chăm chú đọc.

Tề Xảo chạy thẳng một đường tới trước cửa phòng cha, đứng đó thở phì phò, đại não một lần nữa khởi động thầm hối hận vì hành vi xấu hổ và giận dữ của mình.

Thật là! Chạy cái gì chứ! Còn chạy tới tận cửa phòng cha! Mình căn bản không nên bỏ chạy a! Nhưng là, không chạy thì làm gì? Bồi Trần Thần đọc sách?

A a a a a, tuyệt đối không cần! o(>﹏

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio