Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ hôm Tề Xảo lên núi cầu nguyện, những ngày tiếp theo, Trần Thần đối với sinh hoạt vợ chồng dị thường tích cực, giống như được lên dây cót! Mỗi ngày làm việc tinh thần sáng láng! Khu nhà vốn mùa thu mới có khả năng khởi công, Trần Thần như động kinh cố sức đẩy nhanh tiến độ, mùa hạ còn chưa chấm dứt đã bắt đầu.
Tề Xảo nằm liệt trên giường cả ngày không dậy nổi, sau khi biết tin thì cứ thế chạy tới công trường. Một bên trộm xoa thắt lưng, một bên quan sát thi công. Trần Thần lo lắng, quẳng mọi việc trong tay sang cho Kiều Vân Thâm, còn bản thân cũng chạy tới công trường, ngày ngày theo dõi.
Kiều Vân Thâm bận rộn đến đầu váng mắt hoa, nhìn Trần Thần cùng phu lang mỗi ngày nhàn tản, tức đến mức mặt mày đen sì y như Bao Công truy sát hung thủ! Chỉ khổ cho những chưởng quỹ dưới trướng hắn, khúm núm như thỏ, thiếu điều nhón chân mà bước đi. Cuối cùng mọi người chịu đựng không nổi lén lút tới tìm Kiều quản gia cáo trạng, khóc lóc cầu cứu.
Kiều quản gia bất đắc dĩ, chỉ có thể mặt vô cảm chạy đến công trường tóm Trần Thần trở về, ném trước mặt nhóm chưởng quỹ, phủi phủi tay, lưu loát tiêu sái.
Nhìn nhóm chưỡng quỹ đã một bó tuổi nước mắt giàn giụa, Trần Thần sâu sắc cảm thấy mình quá tùy hứng. Thành khẩn nhận lỗi, cam đoan nhất định sẽ đến cửa hàng đúng giờ, rồi mới tiễn bước bọn họ.
Trần Thần vừa mới thả lỏng lại phải nghênh đón Kiều Vân Thâm. Kiều Vân Thâm chẳng nói chẳng rằng, sắc mặt lạnh te mắt mở trừng trừng, cuối cùng Trần Thần chịu không nổi, nghiêm túc kiểm điểm bản thân, thề tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai. Sau đó Kiều Vân Thâm — Kiều đại quản sự mới chịu buông tha anh, phẩy ống tay áo, không cầm theo bất cứ sổ sách nào rời đi. Trần Thần ở lại đối mặt với chồng sổ sách chất cao như núi, lệ rơi đầy mặt.
Buổi tối Tề Xảo trở về, thấy hai mắt phu quân nhà mình chằng chịt tơ máu, cả cơm cũng chẳng thèm ăn đang ngồi đọc sổ sách, đau lòng không thôi, lúc thì hầm cháo lúc thì bồi bên cạnh, xứng danh vợ hiền.
Trần Thần thương Tề Xảo, không muốn y làm việc lặt vặt hay lo chuyện công trường, để y được nghỉ ngơi ở nhà thật tốt. Nhưng Tề Xảo trước nay luôn nhu thuận lần này lại kiên định cự tuyệt anh.
“Đây là nhà riêng của chúng ta, ta muốn tận mắt chứng kiến nó hình thành!”
Đối mặt với chấp nhất của Tề Xảo, Trần Thần chỉ có thể thở dài mà đáp ứng. Căn dặn Chi Hương và Quế Hương kĩ càng, còn phân công hai tiểu tư đi theo mới yên tâm. Sau đó Trần Thần toàn tâm vùi đầu giải quyết công vụ của nhà hàng, thủy tinh, gạch men sứ và cửa hàng. Anh cố gắng làm sớm xong sớm chấm dứt hết mọi việc để nhanh chóng giúp đỡ Tề Xảo.
Bận rộn đến khi vào thu, nhà hàng hải sản chuyển sang giai đoạn trang hoàng cuối cùng. Để tránh xảy ra sự cố, Trần Thần cả ngày chôn người ở đây, ăn ngủ tại chỗ. Ngày mười tháng tám âm lịch, nhà hàng chính thức khai trương. Ngày hôm đó, tính cả Huyện lão gia đến đây cũng phải hơn trăm người.
Sáng sớm sương mù vẫn chưa tan hẳn, trước cửa nhà hàng hải sản Vọng Hải Lâu đã đông nghìn nghịt người tụ tập đứng chờ, sau một trận pháo nổ giòn tan cùng tiếng chiêng trống của màn múa lân, Vọng Hải Lâu chính thức khai trương!
Toàn thể Tề gia xuất động, người đứng trước cửa người ở đại sảnh tiếp đón khách nhân. Mà Huyện thái gia có thân phận địa vị cao nhất tự nhiên đứng hàng đầu, cũng hân hạnh trở thành người đầu tiên bước vào.
Đứng trước cửa nhìn bên trong chỗ nào chỗ nấy đều sáng lấp lánh, vị lão thám hoa đã từng diện kiến thánh thượng không khỏi khiếp đảm.
Mau nhìn mặt đất kìa, không những sáng bóng mà còn có hoa văn! Ông đời này chưa từng thấy qua! Ngươi nhìn vách tường kìa, bóng loáng chói mắt! Ngay cả nóc nhà cũng trang trí họa tiết! Bàn ghế đều là hàng cao cấp! Tuy chưa lên lầu, nhưng chỉ mới nhìn toàn cảnh lầu một đã khiến ông tâm can run rẩy! Một bữa ở đây đáng giá bao nhiêu ngân lượng vậy! Bổng lộc của ông đủ để trả sao? Chính phu đi theo phía sau ông cũng nhìn ra, liên tục nháy mắt với ông.
Ngày hôm qua Tề lão gia tử đến đây, lúc đầu thấy nơi này cũng có chung ý nghĩ với Huyện thái gia, đồng cảm thay ông giải vây.
“Ha ha ha ha, Huyện lão gia, ngài là quan phụ mẫu bản thành, tới nơi này dùng bữa là vinh hạnh của chúng ta! Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương tửu lâu, tất cả món ăn chỉ tính nửa giá!”
“A? Ngài không sợ lỗ vốn sao?” Huyện thái gia yên tâm bắt đầu trêu ghẹo Tề lão gia tử.
Tề lão gia tử giả bộ thở dài, “Đành chịu thôi! Ngài nhìn cách trang hoàng đi! Tốn biết bao ngân lượng! Hôm nay mà không giảm giá thì sao thu hút được khách nhân! Ai… Đứa nhỏ Trần Thần này không làm trụ cột gia đình không biết củi gạo đắt!”
Huyện thái gia quét mắt nhìn Trần Thần, lại quay đầu cười ha ha an ủi Tề lão gia tử, ngoài miệng thì người trẻ tuổi dám nói dám làm là tốt, trong lòng thì vui sướng khi người gặp họa. Muốn kén rể à! Kén bại gia tử thì có! Trước kia nghe nói là một nam nhân có bản lĩnh! Giờ xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt! Nhưng những ghen tị và thầm hận trong lòng cũng không giảm bớt.
Trò chuyện đôi câu, Trần Thần mời Huyện thái gia tiến vào, bên ngoài còn nhiều người đang chờ lắm. Huyện thái gia cười ha ha liếc nhìn đám người phía sau mình, kiêu ngạo nâng chân lên… Chợt khựng lại.
Ông âm thầm nuốt nước miếng. Mặt đất sáng loáng bóng lưỡng này dẫm lên sẽ không nứt chứ? Dù có không nứt thì…. Có sợ ngã sấp mặt không đây?
“Huyện thái gia, làm sao vậy?” Tề lão gia tử đã bước một chân vào nghi hoặc hỏi Huyện thái gia.
Huyện thái gia dùng khóe mắt nhìn chằm chằm vào cái chân đó, cố gắng ra vẻ tự nhiên, “Ha ha… Không có gì!” Sau đó cố gắng đặt chân lên sàn… Hô! Không nứt cũng chẳng trượt chân! Tiếp tục!
Huyện thái gia âm thầm khích lệ bản thân, tim gan lộn ngược mà mặt ngoài vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, bước từng bước nhìn như vững chắc, nhưng thực chất toàn là nhón chân mà đi. Dáng vẻ lần này tuyệt đối có thể so với năm đó diện kiến thánh thượng!
Không thể không nói, Huyện thái gia không hổ là Huyện thái gia, dù trong lòng có thấp thỏm thế nào, dáng vẻ bên ngoài vẫn giữ nguyên trầm ổn. Đám người vào sau mới là chân chính nhón tứng bước vào! Đoàn người từ trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, kể cả hán tử cao lớn thô kệch, đều bước đi không phát ra tí tiếng động nào. Vài người định lực kém, xách tà áo rón ra rón ren, người không biết còn tưởng là trộm!
Không đề cập tới nhóm người khôi hài phía sau, Huyện thái gia đi tuốt đằng trước cùng phu lang và con được Tề lão gia tử đưa lên nhã gian lầu ba. Ngồi trên ghế bọc đệm, dựa lên lưng ghế cũng được bọc đệm êm êm mềm mềm, Huyện thái gia âm thầm thở phào. Cuối cùng cũng an toàn! May mắn không làm nứt sàn! May mắn không ngã sấp mặt!
——Tiểu nhân trong lòng Huyện thái gia chân thành cảm tạ trời xanh! May mắn không bị xấu mặt a!!!
Tề lão gia tử không biết tiếng lòng của Huyện thái gia, vui vẻ cầm mấy quyển thực đơn phân phát cho từng người, sau đó khoái trá tự mình chọn món.
Huyện thái gia lần đầu tiên nhìn thấy thực đơn, khóe mắt liếc Tề lão gia tử, thấy Tề lão gia tử lật như lật sách, ông cũng bắt chước học theo.
Ô!
Huyện thái gia vẫn luôn giả bộ bình tĩnh, lúc này không khỏi kinh ngạc mở lớn hai mắt!
Trang đầu tiên của thực đơn vẽ món ăn chiêu bài của tửu lâu —— Thật sự là vẽ sao! Rau xanh, hải sản, chén đĩa, hệt như được in lên vậy, nhìn thôi đã chảy nước miếng.
“Đây là…” Chỉ vào hình vẽ món ăn trên thực đơn, Huyện thái gia khó xử nhìn Tề lão gia tử.
“Ha ha ha, đây là thực đơn, bên trong là hình vẽ món ăn do tửu lâu làm. Bên cạnh là tên món ăn, giá cả… Hình quả ớt nhỏ này là chỉ độ cay của món. Ớt càng nhiều thì món đó càng cay, không có ớt thì không cay…” Nhìn hai đứa trẻ ánh mắt chờ mong nhìn mình, Tề lão gia tử hí hửng nói tiếp, “Ngoài ra, các trang sau còn vẽ món chính, rau trộn, canh, điểm tâm và các món ngào đường. A, bản tửu lâu còn có rất nhiều loại nước trái cây đặc biệt… Cực kì thích hợp cho trẻ nhỏ.”
()Nguyên văn là bạt ti (拔 丝), nghĩa là kéo sợi/nhả tơ. Nước đường sau khi nấu có thể kéo thành những sợi đường mỏng như sợi tơ bám bên ngoài đồ ăn. Mình tìm thì nó giống như kiểu mình làm mấy món ngào đường ấy, nước đường sệt sệt nâu nâu.
Hai đứa trẻ đã lật đến trang đó từ lâu, nghe thấy hai mắt liền phát sáng, sau đó đồng thời dời tầm mắt, nhất tề chăm chăm nhìn Huyện thái gia tràn đầy mong chờ.
Cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của nhi tử nhà mình, Huyện thái gia sáng suốt mở miệng: “Thích cái gì liền gọi đi!”
“Cám ơn phụ thân!!”
“Cái này, con muốn nước dưa hấu…”
“Con muốn… A? Đây là nước gì?”
“Đệ ngốc quá! Bên cạnh có viết tên này! Nước! Rau? Củ?”
“Ca ca, nước rau củ là cái gì?”
“Là… Là… Ngốc chết! Đương nhiên là nước rau củ rồi!”
“Thế quả rau là…”
“Thôi thôi! Đệ mau gọi đi! Bớt dài dòng!”
“Được rồi… Vậy đệ gọi nước rau củ!”
“Con còn muốn…”
“Con muốn…”
…
Hai đứa trẻ hưng phấn gọi món này món kia, hoàn toàn bị hình vẽ trên thực đơn hấp dẫn, mặc kệ giá của chúng! Phụ thân nhìn dáng vẻ hào hứng của hai đứa mà ê răng!
——Tiểu tử thối, gọi vừa vừa thôi chứ! Lão tử nhà ngươi không nhiều bạc đến thế đâu!
“Ha ha ha, trẻ nhỏ thật đáng yêu!”
“A… Ha ha… Đáng yêu, rất đáng yêu…” Huyện thái gia lại cảm thấy đau răng.
“Ha ha ha ha, Huyện lão gia, ngài đừng khách khí, muốn ăn gì cứ gọi! Hôm nay lão già này tiếp khách, ắt sẽ để ngài ăn tận hứng!”
“A… A… Tận hứng, tận hứng…” Có thể không tận hứng à! Bạc đều đội nón ra đi hết!
Sờ sờ hà bao căng phồng, Huyện thái gia trong lòng máu chảy đầm đìa! Hôm nay đành phải để ngươi lại rồi! Lão gia ta không bảo vệ được ngươi rồi!
Bỏ qua chuyện ở nhã gian, nhóm Trần Thần đứng dưới lầu, từ lúc mở cửa tiếp đón khách nhân hết lượt này tới lượt khác. Lát sau dù là nhóm tiểu nhị đông đúc hay là nhóm Trần Thần, tất cả đều biến thành chân chạy vặt.
“Ai… Tiểu nhị, cái này, đây, thực đơn là gì?”
“Hiểu rồi! Hình vẽ này thật giống đồ ăn! Nhìn liền chảy nước miếng! Vẽ kiểu gì giống thật vậy?”
“Cây ớt này nghĩa là gì?”
“Nước… Quả… Là cái gì?”
“…”
…
Đủ loại câu hỏi, dưới lầu một nơi này hỏi một câu lát sau nơi kia hỏi một câu, đám người không chỉ phải giải đáp thắc mắc còn phải phụ trách bưng bê đồ ăn. Cuối cùng còn liên lụy Tề cha và Tề Xảo phải ra ngoài quầy làm đỡ việc của tiểu nhị. Đám người bận bịu chân không chạm đất, duy độc Tề lão gia tử trốn ở nhã gian lầu ba coi như yên bình.
Thật vất vả mới xong việc, sau khi tiễn lượt khách nhân cuối cùng thì bầu trời cũng tối đen, đám người ngồi trong đại sảnh, mệt mỏi nằm đè lên nhau, lười động. Phụ tử Kiều quản gia dù mặt than cũng mệt xụi lơ ngồi trên ghế, nửa ngày không động đậy.
“Ai u~ Cái thắt lưng già cỗi của ta! Bao nhiêu năm rồi ta cũng chưa từng mệt đến vậy!” Tề cha nằm bẹp trên ghế, một tay xoa thắt lưng, rên hừ hừ.
“… Cha, trời không còn sớm, cha mau về nghì ngơi đi!” Thắt lưng Tề Xảo cũng không đứng thẳng được, miễn cưỡng đi đến trước mặt Tề cha, muốn đỡ ông dậy.
Trần Thần sau khi tiễn khách xong trở về, nhìn thấy dáng vẻ Tề Xảo miễn cưỡng liền sải bước chạy tới.
“Sao không tranh thủ nghỉ ngơi đi! Hôm nay ngươi làm việc mệt muốn chết rồi còn!” Nói xong, bàn tay đã đỡ lấy cánh tay và bả vai Tề Xảo.
“Ta không sao. Ta thấy cha mệt quá, muốn đỡ cha về sớm nghỉ ngơi.”
Trần Thần quay đầu mới phát hiện Tề cha, lo lắng nhìn ông, “Cha có ổn không? Nếu không để con gọi tiểu tư đưa người về?”
Nhìn Trần Thần lo lắng cho Tề Xảo, rồi nghĩ đến lão nhân nhà mình sung sướng nhàn hạ trên lầu, Tề cha ghen tị.
“Hừ! Hai đứa trong mắt còn có lão đầu này sao! Ai ô~”
“Cha…”
“Sao thế? Ở đây có chuyện gì sao?” Tề lão gia tử cả ngày nhàn nhã tiếp khách ở nhã gian thong dong xuống lầu, thấy mọi người nằm xụi lơ trên đất, không khỏi tò mò hỏi.
Lão không hỏi thì không sao, vừa mở miệng liền làm cho mọi người nộ khí xung thiên! Nhất là Tề cha vừa mới lên cơn ghen tức.
Được lắm! Ta đây mệt sống mệt chết một ngày! Ngươi ngược lại trốn êm ru! Nhìn cái vẻ thoải mái của ngươi đi!
Càng nghĩ càng bực, Tề cha trực tiếp phi lên, cũng không thèm quan tâm thắt lưng già cỗi của mình, vọt tới trước mặt Tề lão gia tử. Trong một góc mọi người nhìn không thấy, hung hăng cấu véo cái hông đầy thịt của Tề lão gia tử.
Tề lão gia tử rùng mình, từ đầu đến chân run rẩy vì đau, nhưng phải cố nhịn không dám kêu rên tiếng nào nhìn Tề cha.
“Cha sấp nhỏ…. Làm sao vậy?” Đau quá đi!! Nội tâm + ánh mắt thì: /(ㄒoㄒ)/~~
“Lão già…” Tề cha cười hiền lành, nhưng lực tay càng lúc càng lớn, “Hôm nay mệt không?”
“Không…” Au au au ~~~~%>__