Từ hôm ấy đến nay đã hơn tuần Mộc Nhã đi biệt tăm không về nhà, Tống Dương cũng đã nguôi ngoai dần nhưng anh chẳng thèm để ý đến cô dù một chút.
Hôm nay vẫn như thế, anh tan làm về nhà, đứng trong bếp nấu ăn một chút mà đã đến tối.
Vừa bày biện đồ ăn đặt lên bàn, chưa kịp ngồi xuống ghế anh đã nhận được cuộc gọi đến từ Mộc Nhã
- Chuyện gì? Tôi không quan tâm đến việc cô có ở nhà hay không đâu
- Chào anh, em là Ái Vân bạn của Mộc Nhã
- À có chuyện gì sao?
- Anh đến quán bar Night gấp có được không? Mộc Nhã sắp bị người ta đánh rồi
Vừa nghe thấy Tống Dương ngay lập tức vứt điện thoại lên bàn rồi cầm chìa khoá xe chạy vội đi
- ---------
Mặt khác, tại quán bar.
Mộc Nhã đã ngà ngà say đang cố gắng "đấu võ mồm" với vài thanh niên to con sau khi vô tình làm ngã cả bàn rượu của họ, Ái Vân thì rụt rè cản cô lại nhưng không đủ sức
- Thằng ranh con này mày có biết tao là Lý Mộc Nhã tiểu thư nhà họ Lý lừng danh không?
- Mày phá cả không khí vui vẻ của bọn tao rồi còn lớn tiếng à?
- Nít ranh hỉ nước bọt còn chưa sạch
- Gì cơ? Hahaha tụi bây nghe con nhỏ đần độn này nói không
Mộc Nhã vẫn sung sức vung tay đấm vào không khí khiêu khích, Ái Vân bị đám thanh niên cười vào mặt cho đến nhục nhã mà nói nhỏ vào tai cô tiểu thư
- Là "hỉ mũi chưa sạch" mới đúng
- Hả gì? Mày nói gì cơ bạn yêu?
Trong chốc lát, Ái Vân đập trán thở dài lắc đầu ngao ngán với Mộc Nhã thì cô nàng họ Lý đã nhanh tay lao tới đấm vào bụng thanh niên kia một cú.
Đây như là ngòi kích nổ cho trận chiến của cả hai.
Mộc Nhã bị tên kia nắm cổ tay lôi mạnh ra con hẻm nhỏ cạnh quán bar.
Hắn bẻ tay bẻ cổ kêu răng rắc rồi chuẩn bị lao vào đánh cô
- Hôm nay tao sẽ cho mày không còn là Lý Mộc Nhã nữa luôn
Đồng bọn xung quanh thì hò hét cổ vũ inh ỏi, Mộc Nhã vì say nên chưa hiểu được tình thế lúc này, mặt cô vẫn hếch lên đầy khiêu chiến, Ái Vân thì hoảng sợ đến nỗi ngồi gục xuống mà ôm đầu bịt tai
- Đây là cú đấm đầu tiên của tao!
Tên thanh niên kia vung tay về hướng cô nhưng bất chợt bị cản lại bởi Tống Dương, anh vừa đến kịp lúc Mộc Nhã lâm nguy
- Gì đây? Mày là thằng nào? Định làm anh hùng cứu nhỏ điên hả?
- Tao là chồng cô ấy.
Mày mà động tay dù chỉ với lực nhỏ nhất vào người Mộc Nhã, tao sẽ gọi công an bắt mày đấy!
- Chà chà, hùng hổ quá vậy? Được thôi, vậy tao sẽ đánh mày thay cho nó
Tống Dương bị bọn đàn em giữ chặt tay chân, hắn liền lao vào đấm đá vào mặt, bụng của anh.
Mộc Nhã chuếnh choáng đứng dựa lưng vào tường, uể oải nói
- Gì vậy? Đánh lộn hả? Ai bị đánh kìa...!
- Là anh Tống Dương đang chịu trận thay cho mày đó, tỉnh táo lên con nhỏ này!
Ái Vân vội chạy lại đỡ cô, cô nghe xong liền có chút tỉnh táo, mắt nhíu lại nhìn cho rõ cảnh tượng trước mặt.
bg-ssp-{height:px}
Tống Dương bị chúng đánh liên tục vào người, anh chỉ biết nằm yên chịu trận
- Cái lũ điên này đang làm gì vậy hả? Ngừng đánh lại mau!
Mộc Nhã gào lên trong vòng tay của Ái Vân, cô vùng vẫy muốn chạy đến đó đánh trả lại nhưng bị Ái Vân ngăn cản.
Vừa kịp lúc, hai ba người vệ sĩ mặc áo đen xuất hiện can ngăn rồi đánh trả từng tên một.
Ái Vân tức giận la mắng
- Tại sao bây giờ mới đến hả?
- Dạ xin lỗi cô chủ
- ---------
Mộc Nhã và Tống Dương cùng nhau về nhà.
Cả hai ngồi trên ghế sofa, cô đang ân cần, dịu dàng lau sạch và băng bó cho vài vết thương trầy xước trên mặt anh.
- Đến đó làm gì để rồi bị đánh thế này?
- Hình như tôi vẫn chưa được nghe hai tiếng "cảm ơn"
- Xì...!Còn tôi vẫn chưa được nghe "xin lỗi" từ anh đây
Cô tức tối đóng sầm hộp y tế lại, mặt tỏ rõ vẻ hờn dỗi.
Tống Dương ngồi cạnh vẫn kiên quyết trách móc cô
- Cô phá hợp đồng của tôi mà còn muốn tôi xin lỗi nữa à?
- Hợp tác gì với mấy người khiếm nhã như thế chứ?
- Ông ta là đại diện của công ty lớn, nếu thành công thì CIT sẽ được đầu tư rất nhiều, đúng là lẽ ra không nên mời cô đến đó
- Ngay từ đầu tôi đã bảo không đi rồi còn gì? Chính anh là...!
Reng reng
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc chiến của hai người, Mộc Nhã nhìn tên hiển thị trên màn hình liền hồi hộp, lo lắng không thôi.
Là phu nhân Vương mẹ chồng của cô
- Dạ con nghe...mẹ?
- Ừ con dâu, mẹ gọi trễ thế này có phiền vợ chồng con không?
- Dạ không ạ..
Mộc Nhã run run hướng ánh mắt cầu cứu Tống Dương, nhưng anh bình thản mở loa ngoài lên cho cả hai cùng nghe
- Mẹ muốn hỏi là tại sao cưới đã lâu mà không thấy hai đứa đi tuần trăng mật vậy?
- Dạ? Là...!Là do...!Anh Tống Dương bận quá mẹ ạ, với cả tụi con thấy nó cũng không cần thiết lắm..
- Sao lại không cần thiết, chúng con không đi nên báo chí truyền thông tung tin bậy ầm hết cả lên
- Báo chí tung tin ạ?
Vừa nghe thấy, Tống Dương ngay lập tức mở tivi xem tin tức.