Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

chương 271: đàn sói

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong khi ở nhà Cổ Dục thì mọi người ăn uống vui vẻ thì phía bên kia của trường âm nhạc, cũng nghênh đón một người đàn chị đã tốt nghiệp nhiều năm.

Đàn chị này không phải là ai khác mà chính là Lương Tuyết, người mà đã tới nhà Cổ Dục để xin ca khúc.

Sau khi Lương Tuyết từ chỗ của Cổ Dục trở về, cô dành một ngày để nghỉ ngơi. Sau đó, mất không ít thời gian để sửa lại bài hát “Hồng Chiêu Nguyện” mà Cổ Dục đã đưa cho cô.

Đương nhiên trong lúc vừa sửa lại bài hát cô cũng vừa giúp Cổ Dục xin bản quyền bài hát trực tuyến và cả bản quyền bài hát về nông thôn mà Cổ Dục cũng đã cho cô.. Đối với cô những điều này cũng chỉ là việc nhỏ, là điều mà cô phải làm. Dù sao, Cổ Dục cũng không có lấy tiền từ bài hát đã đưa cho cô.

Sau khi xong hết mọi việc, cô cũng đã thu âm một bản demo. Hôm nay, cô đến học viện âm nhạc tìm giáo viên của mình để nghe một chút ý kiến về bài hát này.

Trước khi tới cô đã gọi điện thoại, bây giờ cô chỉ cần trực tiếp đến phòng làm việc là được. Nhưng cũng vì cô đến mới khiến cho học viện âm nhạc có chút náo loạn.

Dù sao thì Lương Tuyết cũng là một huyền thoại ở đây. Cô có ngoại hình cao, dáng người rất chuẩn lại còn là sinh viên khoa nhạc và được chọn vào đội tuyển quốc gia. Dù cho xinh đẹp hay tài năng, thì cô cũng là sự lựa chọn tốt nhất.

Mặc dù hiện tại cô đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng tin đồn về cô vẫn luôn lưu truyền ở trong trường học. Vì vậy, tin tức cô đến trường hôm nay lan truyền ra ngoài khiến không ít nhóm em trai, em gái fan của cô đều tụ tập trong trường học để ngắm nhìn nữ thần trong lòng họ.

Nếu như là bình thường mà đến thì cô cũng không ngại cùng các đàn em trò chuyện một lát. Nhưng hôm nay cô không thể trò chuyện được, vì cô còn có chuyện phải làm.

Đi nhanh về phía toà nhà dạy học, cô đi về văn phòng giáo viên của mình. Khi cô vừa bước vào mới phát hiện trong văn phòng ngoài giáo viên của cô ra còn có mấy người nữa. Những người này cũng là giáo viên của trường, rõ ràng là họ nghe nói Lương Tuyết vừa tạo ra một bài hát không tệ, cho nên đều tới đây để chuẩn bị nghe một chút.

“Tiểu Tuyết đến rồi, nhanh bắt đầu đi.” Thấy Lương Tuyết đẩy cửa đi vào, lúc này giáo viên của cô cũng cười nói.

“Được.” Nhìn những đôi mắt háo hức của những người này, Lương Tuyết cũng hít sâu một hơi. Cô đối với bài hát của Cổ Dục tương đối có lòng tin. Đi tới trước máy tính, cô lấy usb c ắm vào sau đó tiếng nhạc bản demo mà cô đã thu âm cũng vang lên.

Mà các giáo viên vốn còn có chút hưng phấn cũng rất nhanh đã bị cuốn theo vào trong tiếng nhạc, đến khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc. Lương Tuyết cũng dừng lại, có chút khẩn trương nhìn về phía những vị giáo viên.

Mà những giáo viên này liếc nhau một cái rồi cùng thở phào một hơi.

“Tiểu Tuyết! Bài hát này là một tác phẩm tuyệt vời.” Nhìn Lương Tuyết, lúc này giáo viên của cô mở miệng nói trước.

“Đúng vậy! Bất kể là lời bài hát hay nhạc đều là một tác phẩm hay, tuy không phải là đỉnh nhất nhưng rất hiếm. Bài hát này đặc biệt phù hợp với em, giống như là được viết riêng cho em.” Lúc này, một giáo viên khác cũng khen ngợi nói.

“Nhìn vào lời bài hát hẳn là câu chuyện về Vương Chiêu Quân. Bài hát này sự hoàn chỉnh rất cao, chỉ là phối nhạc còn kém một chút thú vị, còn cần phải làm cho tốt phần phối nhạc. Tiểu Tuyết, nếu không phối lại sẽ rất khó để trở nên phổ biến.” Lúc này, một vị giáo viên già chuyên môn dạy soạn nhạc cũng không khỏi cười nói.

Nghe những vị giáo viên này nhận xét, trong lòng Lương Tuyết cũng vô cùng hưng phấn. Về phần soạn nhạc, cô cũng đã suy nghĩ xong. Một chuyện không thể kiếm hai chủ, xem ra cô phải đi tìm Cổ Dục một chuyến nữa rồi.

Nhưng mà lúc này người nhớ Cổ Dục cũng không phải chỉ có một mình cô.

Thực ra, hiện tại người nhớ Cổ Dục cũng tính là ít.

Tỉ như Tống Mính, gần đây cô thường xuyên nhớ tới Cổ Dục. Mặc dù cái này cũng có liên quan đến việc cụ Tống thường xuyên rủ rỉ bên tai cô về Cổ Dục, nhưng trong mắt cô thì trên người Cổ Dục giống như có một lớp sương mù. Mỗi khi cô cảm thấy chính mình hiểu rõ Cổ Dục thì hắn lại thể hiện ra một chút năng lực mới, để cho cô phải nhận thức lại.

Khi cô cho rằng hắn bán cá thì hắn lại trồng trà, khi cô cho rằng hắn biết trồng trà thì hắn lại biết làm cơm. Khi cô cho rằng hắn biết làm cơm thì hắn sẽ biết ngâm rượu. Lúc cho rằng hắn sẽ ngâm rượu thì hắn còn hiểu cả y thuật. Thật sự, không biết hắn còn giấu cái gì bên trong nữa không...

Một người đàn ông như vậy, thật sự rất hấp dẫn.

Ngoại trừ Tống Mính, cùng Cổ Dục có một chút duyên phận là Tiết Thanh Huyến gần đây cũng thường nghĩ về Cổ Dục. Bởi vì cô ấy cũng cảm thấy sự kì diệu của Cổ Dục.

Cổ Dục đã cho ông của cô một bình rượu, cô đã làm xét nghiệm. Thành phần hoá học bên trong rượu thật sự rất tuyệt vời, kết quả thu được sau khi xét nghiệm chính là rượu này rất tốt cho thân thể con người.

Nếu thân thể suy nhược, uống rượu này để bồi bổ sinh lực. Nếu thân thể khỏe mạnh uống rượu này sẽ có tác dụng an thần. Đàn ông uống rượu này bổ thận tráng dương, phụ nữ uống rượu này bồi bổ âm dương trong cơ thể.

Nếu như muốn phúc chế làm ra loại rượu này, đúng là làm không được.

Đúng vậy, bây giờ khoa học tiên tiến như vậy mà còn chưa làm được việc này, chỉ riêng điểm này đã khiến cho Tiết Thanh Huyến không khỏi không phục. Khoảng thời gian gần đây, thân thể của ông cô đúng là càng ngày càng tốt.

Sau khi trở về từ thôn Cổ gia, Tiết Thanh Huyến đã dẫn ông đi khám sức khoẻ một lần. Kết quả kiểm tra thấy tràn dịch trong gan về cơ bản đã biến mất, vị trí xơ cứng ban đầu cũng nhỏ đi rất nhiều. Chức năng phổi trực tiếp tăng lên từ 5% đến 20% và vẫn đang được hồi phục. Thật sự rất thần kỳ, nhưng những điều thần kỳ này cũng là dựa vào Cổ Dục.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio