“Đây là cha mẹ tôi.”
Sau khi giới thiệu xong mọi người với cha mẹ, đương nhiên Cổ Dục cũng muốn giới thiệu cha mẹ mình với mọi người.
Nghe Cổ Dục nói xong, ở bên này mọi người cũng có chút ngại ngùng lên tiếng đáp lại.
Giống như Lâm Lôi, Lý Vân Vân thì gọi là chú, dì. Còn Phùng Thư Nhân, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi gọi là ông và bà. Điều này làm cho sắc mặt của mẹ Cổ Dục có chút kỳ quái, bà cảm thấy như mình đột nhiên già đi thêm mấy tuổi.
Phải biết rằng ở chỗ bà sống cũng có những người độ tuổi như Cổ Dục mới kết hôn, thế nhưng thực sự sinh con cũng không có nhiều. Nhưng mà vừa mới đến đây thì đã trở thành ông và bà, khoảng cách này thật là có một chút lớn.
“Chú em An Bình, đã thật nhiều năm không gặp rồi.” Nhìn cha Cổ Dục, ông của Cổ Tú Tú cũng cười nói.
“Đúng vậy, anh trai.” Sau lời giới thiệu của Cổ Dục, cha của Cổ Dục cũng đã nhớ ra Cổ Quốc Khánh là ai, dù sao bọn họ cũng là đồng trang lứa. Mặc dù Cổ Quốc Khánh so với ông lớn hơn không ít, nhưng lúc nhỏ đã gặp nên rất nhanh là đã nhớ ra. Sau đó, ông và Cổ Quốc Khánh nhắc lại chuyện ngày xưa.
Nhưng nói chưa được hai câu, Cổ Dục đã cầm hành lý của bọn họ đi lên phòng trên lầu.
Khi bọn họ nhìn thấy căn phòng của Cổ Dục, nói thật bọn họ cũng coi như là yên tâm.
Giống như phần lớn cha mẹ tưởng tượng. Họ cho rằng con mình đi ra ngoài phải chịu đựng gian khổ, nơi ở thì tồi tàn, môi trường xung quanh thì dơ bẩn, đồ vật cũng rất ít ỏi.
Sau khi bọn họ thấy căn phòng của Cổ Dục, lập tức họ thấy mình đã nghĩ nhiều rồi. Cổ Dục bây giờ có tiền, hắn làm sao có thể ngược đãi bản thân được cơ chứ.
Bên cạnh việc cảm thấy yên tâm thì trong lòng họ cũng còn một chút cảm thấy chưa ổn, đây là một sự bất an trong lòng.
Nhưng sự bất an này bọn họ sớm đã thành thói quen, dù sao Cổ Dục cũng là người sống tự lập.
Sau khi đem đồ vật cất kỹ, Cổ Dục muốn đi chuẩn bị cơm trưa. Ban đầu, mẹ Cổ Dục còn muốn giúp đỡ nhưng lại bị Cổ Dục đuổi ra ngoài. Nói đùa gì đây, cha mẹ hắn tới làm sao có thể để cho bọn họ nấu cơm, chắc chắn đầu bếp này phải là hắn tới làm rồi.
Mà Lý Vân Vân và Lâm Lôi lập tức ở bên cạnh làm trợ thủ cho hắn.
Trước đó, Lý Vân Vân đã pha nước cho cha Cổ Dục, cha Cổ Dục có thể không nếm ra vị gì. Thế nhưng ông có thể cảm nhận đây là một thứ rất dễ uống.
Tiếp đó, Cổ An Bình cùng Cổ Quốc Khánh ngồi uống trà nói chuyện phiếm. Mà mẹ Cổ Dục sau khi trải qua cảm giác có chút xa lạ lúc đầu thì lúc này đã đi theo Cổ Tú Tú đi ra khu vườn phía sau, cô bé muốn dẫn bà tham quan nơi này.
Vừa đến sân sau, mẹ Cổ Dục cũng đã cảm thấy đứa con trai này của mình thật sự không phải ở bên ngoài chịu khổ. Bởi vì nơi này không giống như ấn tượng của bà về một vườn rau nhỏ ở nông thôn, mà nơi này nhìn giống như một nơi để nghỉ mát thư giãn. Nơi này có vườn rau, có vườn trái cây, có cây trà, có đình nghỉ mát.
Sau đó bà đi xem Bạo Quân, con lợn rừng này to hơn 300kg này thật sự nhìn rất doạ người, còn có con đại bàng vàng Vua Bầu Trời đang đậu trên cành cây xoan hôi, cảm giác nó thật là rất khí phách.
Còn có năm con gà hắc phong trong vườn rau đang chạy tới chạy lui, rồi chim đa đa, ngỗng lớn, đúng là rất thú vị. Nhất là khi bà nếm thử cherry nhà Cổ Dục, đôi mắt rất nhanh trợn to lên như muốn lòi ra ngoài, thứ trái cây này thật sự là quá ngon.
Sau đó bà lại đến ngư trường, bên trong ngư trường không còn bao nhiêu cá bởi vì hôm qua đã kéo lên hết, nhưng mà bên trong vẫn còn sót lại một ít. Số ít này là do sáng hôm qua và hôm nay Cổ Dục mới câu được.
Những con cá này dĩ nhiên là có tác dụng, không chỉ có nhóm Cổ Dục muốn ăn, mà Vua Bầu Trời cũng muốn ăn.
Đồng thời hôm nay hắn để cha mẹ của hắn đến, thực ra cũng là chuẩn bị “thẳng thắn” nói một chút.
Đương nhiên là liên quan tới chuyện cái giếng biến dị thì hắn sẽ không nói. Không phải hắn không tin tưởng cha mẹ mình, mà là có một số việc biết quá nhiều đối với bọn họ không có ích lợi gì.
Hắn định chuẩn bị nói cho cha mẹ biết, hắn không chỉ thu hoạch đặc sản trên rừng, mà còn thu hoạch cả cá nữa.
Đối với những con cá này làm thế nào để câu được, thực ra rất dễ giải thích....
Còn nhớ Cổ Nhạc trước đây không? Cái tên đầu đường xó chợ kia không phải cũng cho hắn một cái lí do sao?
Hắn chỉ cần nói chính mình nhập khẩu từ Nga về, cha mẹ Cổ Dục cũng không phải là học giả hay giáo sư các loại. Bọn họ đối với những đồ vật này cũng không hiểu rõ, chỉ cần Cổ Dục nói giống như thật thì bọn họ sẽ tin tưởng.
Đúng lúc cha mẹ Cổ Dục đều hết sức tò mò với những thứ ở đây thì Cổ Dục nhà bọn họ cũng đã làm xong bữa cơm trưa tết Đoan Ngọ.
Sau khi tất cả mọi người đều ngồi vào vị trí, nhóm hỗ trợ của Cổ Dục cũng bắt đầu dọn đồ ăn lên bàn. Hôm nay có không ít người nên Cổ Dục làm đồ ăn nhiều hơn.
Dù sao cha mẹ của hắn tới, Cổ Dục làm gì cũng phải trổ ra hết tài năng mới được.
Trên bàn lúc này có rất nhiều món, Cổ Dục đã nấu tổng cộng hai mươi món ăn.
Hai món tôm sú, một món làm tôm phù dung, một món làm tôm hấp tỏi.
Một con tôm hùm Úc hấp, một con cua hoàng đế và hai con bào ngư lớn. Một con hấp, con còn lại cắt thành lát mỏng xào với ớt.
Như vậy là được sáu món, sau đó hắn đặc biệt làm món súp cá đù vàng, món này cha mẹ hắn chưa có ăn qua bao giờ. Tiếp đó, hầm nghêu tuyết với đu đủ, tôm hùm chua cay, ốc biển xào cay.
Riêng hải sản đã có mười món, còn mười món tiếp theo là ở trên bờ.