Người già ấy à, nhất là phụ nữ độ tuổi này, đối với khăn lụa có một loại giống như mê dược đầy yêu thích, chụp ảnh cũng đều phải dùng hết đủ loại khăn lụa đầy màu sắc.
Không thì là đưa qua đỉnh đầu, giả vờ giống như đang có gió, không thì lại quấn quanh cổ, sau đó làm kiểu tay lan hoa chỉ hướng về phía chân trời......
Tư thế như vậy Cổ Dục nhìn nhìn thế nào cũng thấy mệt, nhưng mà các cô lại làm không biết mệt.
Cổ Dục đã sớm dạy cho Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi cách chụp ảnh, trong lúc nhất thời hai đứa cũng chơi rất vui vẻ cùng với mẹ của Cổ Dục.
Mà Cổ Dục, Phùng Thư Nhân cùng cha Cổ Dục thì ngồi tại chỗ câu cá.
Cha Cổ Dục lúc trước cũng hay đi câu cá, thế nhưng đó đều là đi cùng đồng nghiệp đến khu trang trại chơi, câu cá ở trong ao rồi tính tiền theo cân.
Bây giờ câu cá ở trong sông, ông thật sự câu không được, ngay cả phao câu cũng không điều chỉnh tốt.
Ngay từ đầu ông còn rất quật cường, cho là mình sẽ không cần đến sự giúp đỡ của Cổ Dục cùng Phùng Thư Nhân. Thế nhưng nhìn Cổ Dục cùng Phùng Thư Nhân liên tiếp câu lên cá, ông cũng có chút gấp, cho nên đã lặng lẽ kéo Cổ Dục đến bên cạnh. Cổ Dục giúp ông điều chỉnh tốt phao, hơn nữa còn nói cho ông khi nào cá bắt đầu ăn mồi thì thích hợp để kéo câu.
Mặc dù số lượng cá so với Cổ Dục cùng Phùng Thư Nhân câu ít hơn. Nhưng chung quy là vẫn có, chừng này cũng đủ làm ông vui vẻ rồi. Sau khi kết thúc một buổi chiều dã ngoại câu cá, xách theo một thùng cá thu hoạch được, mọi người cùng vui vẻ trở về. Cổ Dục cố ý cho Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân gọi điện thoại, gọi hai người tới ăn cơm chiều. Đối với điều này hai người tự nhiên cũng sẽ không có ý kiến gì, cả Cổ Quốc Khánh cũng đi theo.
Vẫn là đám người ngày hôm qua, vẫn là một bàn đầy đồ ăn, thế nhưng số lượng từ hai mươi món biến thành mười hai món, dù vậy đồ ăn thì vẫn nhiều như thế.
Nâng ly cạn chén, cha Cổ Dục uống tương đối vui vẻ, nhất là một bên vừa uống rượu, một bên ăn cá nướng mà mình câu được lúc chiều, tư vị kia cực kỳ hài lòng.
Tối hôm nay mặt trăng là một vòng khuyết, nhưng người một nhà nhà Cổ Dục tâm tình lại thật sự rất vui vẻ.
Trong nháy mắt lại là một ngày trôi qua, ngày thứ ba, Cổ Dục lại dẫn cha mẹ của hắn đi trên núi chơi. Đương nhiên là không có khả năng vào trong núi sâu, bọn họ chỉ là dạo chơi bên ngoài dãy núi, thuận tiện còn hái cho cha mẹ hắn một chút dược liệu hoang dại, sau đó hái được một chút việt quất dại.
Đương nhiên, lúc bọn họ đi chơi thì cũng dẫn theo Vua Núi cùng đi ra ngoài, lúc này nó đang chui vào một bụi cỏ. Khi nó trở ra, trong miệng đã ngậm một con thỏ.
“Ai nha! Tiểu Dục, con chó này của con rất được đó nha, vậy mà còn biết đi săn.” Ánh mắt của cha Cổ Dục sáng lên khi nhìn thấy Núi Vương, tiếp đó thì hưng phấn nói.
“Đúng vậy! Bằng không vì sao kêu nó là Núi Vương cơ chứ, nó là vua của ngọn núi này đó. Buổi tối hôm nay chúng ta có thể ăn thịt thỏ rồi.” Cổ Dục nghe được cha mình nói xong cũng cười đáp.
“Con thỏ kia cũng không hẳn là ăn ngon, thực ra mẹ vẫn thích ăn mấy con cá trong nhà hơn, cá đó quả thật ăn rất ngon.” Sau khi nghe Cổ Dục nói như vậy mẹ hắn lập tức cau mày nói.
Nghe bà nói như vậy, cha Cổ Dục cũng phải gật đầu một cái, đồng ý lời nói của bà.
Cha Cổ Dục lúc còn trẻ đã từng đi lính, các ông thời đó tham gia quân ngũ là một chuyện rất vinh quang. Đương nhiên, thực ra cha Cổ Dục tham gia quân ngũ chủ yếu chính là vì chuyện chính quyền sẽ an bài công việc cho họ sau khi xuất ngũ, nhưng mà cũng đúng là đã đi lính qua mấy năm.
Lúc đó thỏ nhiều, lúc bọn ông đi lính không ít lần bắt được con vật này.
Thịt thỏ đúng là cũng không ngon lắm, vì thịt nó rất nhạt không có vị gì, thường được mang đi hầm cùng rất nhiều gia vị. Mà thỏ hoang này bản thân nó còn mang theo rất đậm mùi vị của đất, nếu hầm chung với canh gà thì mùi đất sẽ lấn át mùi gà. Còn nếu như đem hầm chung với dê thì ngoại trừ vị thịt dê thì nó còn mang theo mùi đất nữa.
Nếu mà nướng hay xông khói thì cái vị đất còn nặng hơn, đúng thật là rất khó ăn.
Ăn cái này thực ra cũng chỉ vì nó có chút mới mẻ, hương vị thì quả thật không ngon.
“Ha ha ha ha, đó là do hai người chưa từng ăn món thịt thỏ nào ngon, tối nay xem con trai hai người trổ tài, bảo đảm đem luôn đầu lưỡi nuốt xuống.” Nhìn dáng vẻ không tin của cha mẹ mình, Cổ Dục cũng cười nói.
Đúng vậy, trên thế giới này không có nguyên liệu nào không thể ăn, vậy thì nhìn con trai có thể làm được hay không.
Buổi trưa Cổ Dục cùng cha mẹ chỉ ăn vài thứ được hái trong rừng, buổi chiều họ nhanh chóng trở về nhà để chuẩn bị cơm tối.
Tối nay sẽ không có người tới ăn chực nữa, hôm nay chỉ có Cổ Dục cùng cha mẹ, một nhà ba người mà thôi.
Cổ Dục rất chuyên tâm chế biến con thỏ kia, thỏ này rõ ràng là do Vua Núi đã rất tỉ mỉ chọn lựa, rất béo mập. Bởi vì sống trong hoang dã nên rất có thể con thỏ sẽ bị nhiễm ký sinh trùng, cho nên đầu thỏ sẽ được chặt bỏ, sau đó mới sơ chế đến thịt. Cổ Dục quyết định làm hai món với chỗ thịt thỏ còn lại.
Một món là thịt thỏ rim, một món là lẩu thỏ. Cách làm này Cổ Dục đã từng ăn qua ở cửa hàng Ba Hàng Thỏ, thật sự ăn rất ngon. Cho nên hôm nay mới tham khảo mà làm theo.
Nói đến thịt thỏ thì phải nói đến vùng Xuyên Thục, nơi đây xem thỏ là thiên địch, không có một con thỏ nào có thể sống sót rời khỏi nơi đây. Nhưng đúng là cách chế biến thỏ ở Xuyên Thục quả thật là đỉnh cấp.
Hương vị tê cay cùng mùi thơm thịt thỏ đất thật sự ngon. Buổi tối hôm nay xém chút đã để cha mẹ Cổ Dục nuốt đầu lưỡi vào trong rồi.
Đương nhiên, ngoại trừ con thỏ,những món khác cũng đều là mỹ vị cả!