“Ách, ai biết được.” Thật thà à, trong ấn tượng của Cổ Dục đây cũng không phải là từ gì tốt đẹp, bình thường cái từ này đều liên quan đến các danh từ ôm xô, đổ vỏ, thảo mai… Cổ Dục cũng không hy vọng bản thân được người khác gọi là người tốt hay người thật thà.
“Ha ha, anh vui tính thật! Phục vụ, một ly Whisky.” Nhìn thấy dáng vẻ của Cổ Dục, cô gái này cười một cái. Sau đó búng tay gọi phục vụ cho một ly Whisky, rồi cố ý nâng ly lên cụng vào ly của Cổ Dục.
“Cụng ly nào.”
“À! Con gái ở bên ngoài bớt uống rượu một chút vẫn tốt hơn.” Nghĩ ngợi một chút, Cổ Dục vẫn nâng ly uống một ngụm. Nhưng thấy người đẹp này thế mà lại uống một phát hết nửa ly Whisky, hắn không khỏi âm thầm cắn lưỡi, khuyên một câu.
“Ặc! Anh chưa nghe nói câu, con gái không say, con trai không có cơ hội sao?” Cô gái uống hết ly rượu kia xong, vừa lắc cái ly, vừa cười ha hả nói.
“Ít nhất tôi không muốn cơ hội này cho lắm.” Cổ Dục lúng túng nhếch mép, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ha ha, thú vị! Phục vụ thêm một ly nữa!” Thấy Cổ Dục như thế, người đẹp cười càng tươi hơn, sau đó giơ tay gọi phục vụ.
"Được lắm! Chú em cũng thật giỏi, chúng tôi mới đi đánh bi-a có một chút thôi, vậy mà chú đã câu được một cô nàng xinh đẹp rồi."
"Cô nàng người nước ngoài này cực phẩm như vậy không phải dịp nào cũng bắt gặp đâu, chú xác định không dẫn theo cô gái đó chứ?"
"Đi thôi…" Nhìn thấy dáng vẻ không đứng đắn của Khổng Hạo Văn và Trịnh Hưng, Cổ Dục cho bọn họ ánh mắt khinh bỉ xong sau đó liền trực tiếp rời khỏi quán bar.
Mà lúc Cổ Dục rời khỏi quán bar không hề chú ý rằng cô gái kia vẫn luôn mỉm cười nhìn Cổ Dục.
"Bà chủ! Cô quen biết chàng trai kia sao?" Sau khi bọn người Cổ Dục đã đi hết, lúc này người phục vụ lấy ra một ly rượu đưa cho cô gái rồi tò mò hỏi.
"Không phải là vừa mới quen biết lúc nãy hay sao?" Nhận lấy ly rượu, cô gái cười khẽ một cái rồi nhìn vào điện thoại. Lúc này trên màn hình điện thoại của cô đang dừng lại ở một bài đăng trên trang cá nhân của một người bạn. Bài đăng có kèm theo 9 tấm ảnh, mà người trong tấm ảnh ở giữa chính là Triệu Hàn, cô ấy đang tạo dáng vô cùng vui vẻ, mà ở phía sau cô chính là gương mặt tươi cười của Cổ Dục…
Về tới khách sạn, Cổ Dục mặc kệ Khổng Hạo Văn với Trịnh Hưng. Hắn đi thẳng về phòng ngủ sau đó nghịch điện thoại, xem tivi một chút rồi đi tắm, tiếp đó hắn rất nhanh ngủ thiếp đi. Mà Khổng Hạo Văn với Trịnh Hưng hẳn là trốn ra ngoài đi chơi rồi.
Nếu không phải vì Cổ Dục ở đó thì quán bar nhàm chán như vậy, còn lâu bọn họ mới đi.
Trong nháy mắt đã đến ngày hôm sau, sáng sớm Cổ Dục chợt nhận ra, chính là hắn dậy quá sớm rồi.
Hắn đã hình thành thói quen mỗi ngày dậy lúc ba giờ, coi như hôm qua có uống thêm rượu, thêm nữa hắn còn ngủ trễ như vậy, cho nên sáng nay cũng phải hơn 6 giờ hắn mới dậy. Nhìn xem cảnh náo nhiệt của thành phố ở bên ngoài, hắn cũng không muốn ngây người ở trong phòng nữa mà đứng dậy đi xuống lầu. Gần khách sạn của bọn họ có một cái chợ nhỏ bán đồ ăn sáng, hắn đi sang đó tìm chút đồ ăn để lót bụng.
Không thể không nói, người Trung Quốc đối với ẩm thực rất để tâm. Đơn giản như là đồ ăn sáng thôi mà cũng có rất nhiều loại. Cổ Dục vừa đi vừa nhìn thoáng qua các cửa hàng vẹn đường, đếm sơ sơ đã có hơn khoảng mười mấy loại món ăn cho bữa sáng.
Trong đó cũng có món Cổ Dục yêu thích là bánh quẩy với sữa đậu nành. Ngoài ra còn có bánh trái cây chiên, bánh crepe, bánh trứng, bánh bao, cháo, bánh nướng, tào phớ, mì sợi, mì hoành thánh, bánh nhân thịt, bánh nhân hẹ,... Món ăn sáng nào cũng có.
Sữa đậu nành với bánh quẩy thì làm rất dễ, Cổ Dục có thể tự chiên bánh quẩy ở nhà. Nhà hắn không phải là không có sữa đậu nành, chỉ cần hắn ngâm đậu sớm rồi làm một chút cũng được.
Món nào cũng có thể làm nhưng mà món tào phớ thì lại rất phiền phức.
Tào phớ của Đông Bắc là dùng đậu hủ non để làm, rồi sau đó dùng hoa kim châm vàng, mộc nhĩ các loại làm thành nước sốt có vị mặn rồi rưới lên. Chưa nói tới hương vị mặn ngọt của nó, chỉ việc làm tào phớ đã rất phức tạp rồi.
Thôn Cổ gia cũng có người làm tàu hủ bán, nhưng mà bọn họ không có bán tào phớ, cho nên Cổ Dục đã lâu rồi chưa ăn lại món này.
Cổ Dục mua một bát tào phớ thêm bốn cái bánh nướng, tiếp đó ngồi bên đường thích thú thưởng thức bữa ăn rồi sau đó quay về xem tivi.
Mãi cho đến hơn chín giờ, Khổng Hạo Văn mới mệt mỏi đi tìm hắn. Xem dáng đi vừa đi vừa đỡ hông thêm hai bên mắt bị thâm đen là hắn biết tối hôm qua tên này có chút lao lực quá độ rồi.
Mặc dù Khổng Hạo Văn có lao lực quá độ đi chăng nữa nhưng vẫn còn chuyện cần hắn ta phải làm.
Mười giờ, Trịnh Hưng lái xe tới đón Cổ Dục và Khổng Hạo Văn đi đến trụ sở hải quan.
Khi Trịnh Hưng dẫn bọn hắn vào sảnh lớn, những thứ trước mắt làm cho Cổ Dục vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì lúc này những thứ trước mắt bọn hắn có đến mấy hàng xe, có lẽ cũng có trên trăm chiếc SUV.
Hơn nữa chiếc nào cũng là loại xe mà một khi đi trên đường, tỉ lệ được người ta vây xem rất cao.
Không thể không nói những ông chủ khai thác than đá kia rất coi trọng mặt mũi đó nha.
Mấy cái xe này không có cái nào là không hơn một triệu tệ.
Đầu tiên, đập vào mắt hắn là mấy chiếc Cullinan.
Chỉ nói Cullinan thì có thể mọi người không biết nhưng mà nói nhãn hiệu xe này thì có lẽ mọi người đều biết. Đó chính là hãng Rolls Royce, bọn họ chính là nhà sản xuất loại xe thể thao Cullinan này.
Xe này ở trong nước có giá là 6,1 triệu tệ. Đối với mấy người có tài sản hơn trăm triệu tệ thì tiêu số tiền này mặc dù không đau lòng cho lắm, thế nhưng không khỏi có chút nhói nhói nhẹ.
Nhưng mọi người biết xe này bán ở nước Mỹ có giá là bao nhiêu không?
Giá là 325.000 đô la Mỹ.
Nếu mà đổi sang nhân dân tệ thì chỉ có khoảng 2,3 triệu tệ.
Tại Mỹ có giá 2,3 triệu còn ở trong nước có giá là 6,1 triệu, cách nhau tận 3,8 triệu. Đây chính là lý do mà một số người lại nguyện ý mua mấy cái xe buôn lậu như thế này.
Thay vì mua một chiếc xe hợp pháp, họ chỉ cần bỏ ra thêm một chút tiền là có thể mua tận ba chiếc như vậy. Sự chênh lệch này lớn một cách bất thường.