*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đây ông không tin có thiên tài, chỉ tin tưởng có thiên phú, thiên phú có thể khiến một người đi trên một con đường phát triển thật nhanh. Nhưng bây giờ ông không thể không tin là có thiên tài, một số người sinh ra thì đã biết.
Bằng không ông không thể lý giải Cổ Dục là như thế nào làm được.
Khi nghe được lời nói của ông, mấy người ở trong nhà đột nhiên yên tĩnh lại. Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân đều kinh ngạc, các cô nghĩ mãi mà không rõ, Cổ Dục chỉ viết có mấy chữ như vậy mà có thể đáng giá 500 ngàn tệ.
Nếu tiền dễ kiếm như vậy thì còn đi học làm gì nữa, tìm công việc làm gì chứ? Ở trong nhà viết chữ cả ngày là được rồi, không phải sao?
Mà lúc này ánh mắt Tống Mính lại có cảm giác rất phức tạp, cô cảm thấy ông của mình cũng có cảm giác giống như cô. Ông của cô thường xuyên nói tốt cho hắn trước mặt mình, cô còn cảm thấy là ông mình cố ý hợp tác cho mình và Cổ Dục cho nên mới nói tốt như vậy, vốn dĩ cô còn chưa đưa ra quyết định…
Dù sao nếu để Cổ Dục theo đuổi cô, vậy thì cô nguyện ý cho Cổ Dục có cơ hội. Nếu như muốn cô chủ động theo đuổi Cổ Dục, lòng kiêu ngạo của một công chúa nhỏ như cô sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Nhưng mà lúc này, cô công chủ đó có một chút dấu hiệu muốn thỏa hiệp rồi…
Sáu chữ kia, Cổ Dục cuối cùng cũng không có bán, đương nhiên cả hoa hắn cũng sẽ không bán.
Thứ nhất là bởi vì Cổ Dục căn bản không thiếu tiền, hắn không nhất thiết phải bán. Thứ hai là bởi vì cái chữ kia là cố ý viết cho hoa, ngoại trừ chữ ra thì trang giấy và mực nước, thực sự là vẫn chưa đủ trình độ để đem ra bán cho người khác.
Con người Cổ Dục mặc dù ưa thích tiền, nhưng cái chuyện lừa gạt người khác hắn sẽ không bao giờ muốn làm. Đồ mà hắn muốn bán, đương nhiên phải khiến cho đối phương cảm thấy đáng giá thì mới được.
Cho nên chữ, hắn sẽ không bán. Mà hoa thì hắn vẫn còn phải trông cậy vào việc nhân giống nữa. Một gốc hoa thì bán được bao nhiêu chứ? Chỉ cần vẫn còn nước giếng, hắn tự tin mỗi một gốc hoa cũng có thể biến dị, càng ngày càng biến tốt lên. Đến lúc đó mấy trăm, thậm chí mấy ngàn chậu, đó mới gọi là kiếm tiền.
Do đó, lúc này Tống Mính đang giúp hắn đăng ký tên hai bồn hoa này. Đợi sau khi kết thúc, hắn sẽ đặt chúng ở trong phòng của mình. Dù sao thì giá trị của bọn chúng quả thật rất lớn, nếu cứ đặt ở đây như vậy, tiền tài động nhân tâm, không chừng thực sự sẽ có người bí quá hóa liều.
Dĩ nhiên hắn không lo hai người Lâm Lôi và Lý Vân Vân, bởi nếu hai người bọn họ thật sự nhắm đến tiền thì ngay ngày hôm qua, Lý Vân Vân sẽ chẳng nói với Cổ Dục như vậy. Nếu không thì lúc đó cô ấy có lẽ đã trực tiếp nhân thể hợp nhất cùng Cổ Dục… Đến lúc đó cô ấy không phải sẽ chiếm được nhiều chỗ lợi hơn sao.
Nhưng mà cô ấy không hề làm như vậy, do đó có thể nhìn ra được, cô ấy không phải là loại người như vậy.
Sau khi xử lý chuyện hoa cỏ xong, lúc này cũng đến giữa trưa, cụ Tống cùng Tống Mính tự nhiên muốn ở lại nhà Cổ Dục ăn chực bữa cơm. Trong thâm tâm bọn họ mong chờ nhất chính là thời điểm này.
Bữa trưa Cổ Dục cũng chẳng cố ý nấu nhiều thứ làm gì, nhưng mà bữa ăn thường ngày cũng có thể tính như là một bữa tiệc. Cụ Tống cùng Tống Mính ăn một bàn thật vui vẻ.
Đang lúc bữa cơm diễn ra được một nửa, Tống Mính đột nhiên có chuyện đột xuất, phải rời đi gấp. Thế là cô vội vàng lôi kéo cụ Tống cùng đi với mình. Nhưng đối với một bàn mỹ vị trước mặt này, ông cụ Tống thực sự là lưu luyến không nỡ rời đi.
“A đúng rồi! Hai người nán lại một chút đã.” Cổ Dục vui vẻ nhếch miệng cười khi nhìn thấy dáng vẻ lưu luyến không rời của ông cụ Tống. Nói xong hắn bèn chạy lên lầu, đến lúc hắn xuống trong tay đã xuất hiện thêm hai bao lá trà, đây là hắn mới vừa từ trong không gian thu hoạch được.
Ở trong không gian của Cổ Dục, thời gian so với bên ngoài nhanh gấp 30 lần. Những cây trà từ lúc gieo xuống đến bây giờ đã qua 20 ngày, 20 ngày thì tương đương với 600 ngày bên ngoài, cũng gần khoảng hai năm. Những cây trà kia không những có thể sống lâu, lá trà cũng có thể yên tâm mà hái..
Nhưng hiện tại không phải thời điểm thu hoạch chính, cho nên lá trà cũng không phải đặc biệt nhiều. Mà cho dù có vậy đi chăng nữa, một cây trà cũng chỉ có thể thu hoạch được nửa cân lá trà tươi, hơn 500 cây mới thu được 125kg lá trà. Dựa theo tỷ lệ rang trà 5 được 1, số lượng trà này sau khi rang xong còn lại khoảng 25kg.
Khi Cổ Dục đem một bao hồng trà, một bao trà xanh đặt trước mặt cụ Tống, ngay lập tức cụ Tống cùng Tống Mính có chút sửng sốt. Bọn họ đương nhiên biết đến những lá trà này, chuyện hợp tác giữa hai bên cũng là từ những lá trà này mà ra. Chẳng qua hiện tại thứ khiến bọn họ đang có chút đắn đo chính là ở số lượng trà mà Cổ Dục mang ra. Tuổi tác của ông cụ Tống thì ai ở đây cũng rõ hết rồi, chỉ riêng lá trà, nếu không phải là loại xếp nhất nhì thì sẽ không nhận rang. Cổ Dục lần này cầm đến tận hai bao lớn như vậy, thật sự là quá nhiều rồi.
Tống Mính có chút lo lắng cho thân thể của cụ Tống. Bởi cô biết, cụ Tống sẽ không cự tuyệt Cổ Dục, dù sao Cổ Dục đối với cụ Tống cũng rất lễ phép, thường xuyên quan tâm, lo lắng đến ông. Nhưng nếu vì chuyện lá trà mà làm cho ông cụ Tống mệt nhọc, vậy cô lại không đành lòng.