*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe Phùng Thư Nhân kể lại, Triệu Hàn ở bên cạnh không khỏi hô to kêu nhỏ, mà vẻ mặt của Lương Tuyết cũng khiếp sợ nhìn về phía Cổ Dục.
Vốn cô cho rằng Cổ Dục mà mình đã hiểu về Cổ Dục rồi, dù sao đối với cô thì Cổ Dục cũng đã quá thần. Nhưng bây giờ, có lẽ đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.
“Được rồi! Đừng nghe cô bé thổi phòng, nào có thần kỳ như vậy chứ. Đi vào nhà rồi nói chuyện, tôi muốn nghe cô nói một chút.” Nhìn dáng vẻ Phùng Thư Nhân càng nói càng hưng phấn, Cổ Dục không khỏi mỉm cười đặt lên đầu Phùng Thư Nhân xoa xoa. Tiếp đó thì nói với Lương Tuyết cùng Triệu Hàn, sau đó dẫn theo hai người đi vào trong nhà, bọn họ sẽ ở đây chém gió một lúc, đợi một hồi rồi cùng nhau ăn cơm trưa.
Nhà Cổ Dục trước giờ không có lưu khách lại, bởi vì như vậy sẽ làm chậm trễ việc câu cá của hắn. Mà buổi trưa lúc ăn cơm, có lẽ sẽ lại cùng Triệu Hàn uống rượu, buổi chiều e là cũng không có thời gian. Cho nên chỉ có thể nhân lúc này làm chuyện chính sự cho xong rồi lại tính tiếp…
“Ồ, bài hát này…” Cổ Dục đang ngồi trong phòng khách nhìn Lương Tuyết phát bản demo thì trầm tư một chút sau đó nhỏ giọng nói.
“Bài hát này quả thực không giống phong cách trong nước, mặc dù ca từ thì giống nhưng phong cách âm nhạc lại vận dụng cách làm của phương Tây. Bài hát này được xem như một ca khúc kết hợp giữa phong cách R&B của Trung Quốc với một vài phong cách phương Tây, cả hai phong cách đều cùng tồn tại trong một bài hát. Chính vì vậy, ban đầu tôi đã dùng ghita để làm nhạc đệm cho nó.”
Cổ Dục sờ cằm của mình suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói.
Phong cách âm nhạc giữa nhạc Trung Quốc và nhạc phương Tây hoàn toàn không giống nhau. nhạc Trung Quốc chủ yếu là tự thuật, âm nhạc nhẹ nhàng, thư giãn, giống như một bức tranh sơn thủy. Nó không chú trọng hiện thực mà ngược lại nó chú trọng về ý tưởng hơn.
Bài hát như vậy khi nghe sẽ cảm thấy đặc biệt thoải mái, giống như dạng nhạc kinh kịch. Giai điệu của nó nếu là người biết nghe sẽ cảm thấy hay vô cùng, sẽ nghe đi nghe lại nhiều lần. Ca từ giống như là ẩn chứa rất nhiều điều bên trong, khiến cho người nghe cảm thấy rất nhiều ẩn ý trong đó.
Nhưng có một vấn đề chính là nó không nói rõ sự việc một cách thẳng thắn.
Mà nhạc phương Tây thì khác, trực bộc lộ một cách thẳng thắn.
Giận dữ thì sẽ mắng, vui sướng thì sẽ cười, đau khổ thì sẽ khóc. Còn nhạc Trung Quốc lại chú trọng việc thể hiện cảm xúc một cách uyển chuyển, véo von, nó sẽ không trực tiếp nói ra tâm sự trong lòng đối phương.
Nói thẳng ra thì nhạc Trung Quốc hơi khó hiểu và chưa đủ thẳng thắn.
Một số ca khúc nổi tiếng thuộc dòng nhạc này từ trước đến nay như ‘Chia tay’, ‘Trên sông Tùng Hoa’, ‘Bài ca bốn mùa’... đều là những ca khúc chậm rãi, tự thuật, giai điệu êm tai lại có chút cởi mở. Cổ Dục đưa cho Lương Tuyết bài hát ‘Hồng Chiêu Nguyện’, đây là bài hát được sáng tác vào thời điểm nhà nước mới vừa được thành lập.
Không biết có phải do bài hát có quá nhiều từ ngữ cổ đại hay không, cho nên ca khúc có một chút giống với nhạc Trung Quốc. Mặc dù nghe rất lôi cuốn nhưng không kém sự mới lạ.
Cổ Dục cảm giác tình cảm của nàng Chiêu Quân trong bài hát này dành cho đất nước đều không thua kém bất kì một đấng nam nhi nào. Còn bản demo của Lương Tuyết nghe như một nỗi ai oán, không muốn rời xa quê hương, cảm giác Chiêu Quân mùa xuân thì đau khổ còn mùa thu thì bi thương. Bài hát hoàn toàn đi chệch hướng.
“Hả?! Tôi làm sai rồi sao?” Nghe được lời nhận xét của Cổ Dục, Lương Tuyết gãi đầu một cái sau đó nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy! Toàn bộ đều sai! Cô có mang theo phần mềm soạn nhạc chứ!” Nhìn ánh mắt của cô, Cổ Dục khẽ gật đầu một cái, thay cho lời nói đúng là toàn bộ đều viết sai.
“Có, tôi có mang, để tôi đi lấy.” Nhìn Cổ Dục hỏi phần mềm soạn nhạc, Lương Tuyết lập tức đứng lên rồi đi đến xe của mình lấy laptop xuống, sau đó cô đưa nó cho Cổ Dục. Cổ Dục làm quen với phần mềm một chút, rất nhanh hắn đã có thể nắm giữ phần mềm này.
Dù sao Cổ Dục cũng là một tay ghita siêu cấp, kỹ năng ca hát cũng là siêu cấp, kỹ thuật hacker cũng siêu cấp không kém. Tất cả kỹ năng kết hợp lại thì việc xử lý cái phần mềm soạn nhạc này đối với hắn không có gì là khó khăn cả.
Rất nhanh hắn đã dựa theo suy nghĩ trong đầu mình viết lại bài hát một cách hoàn chỉnh. Phải biết rằng Lương Tuyết viết nhạc đệm bài này phải mất hơn một tuần còn phải nhờ tới giáo sư âm nhạc ở học viện chỉnh lý để bài hát có thể hoàn chỉnh được như thế.
Nhưng trong tay Cổ Dục chỉ mất mười lăm phút, đại khái sau khi nghe năm lần, hắn cũng đã biên soạn lại xong. Sau đó dựa theo cách hát tươi sáng mà Cổ Dục dạy, Lương Tuyết rất nhanh hát lại một lần. Mà lần này hát xong, cho dù là người không hiểu âm nhạc như Phùng Thư Nhân cũng đã hiểu, hát lần thứ hai lại muốn tốt hơn lần trước.
Đương nhiên ở đây chúng ta không nói ai hay ai dở, mà bài hát này chỉ thích hợp với cách viết như thế, nó hoàn toàn không thích hợp với kiểu âm nhạc Trung Quốc.
“Rất tốt!” Nghe Lương Tuyết hát xong bài này thì Cổ Dục cũng mỉm cười vẫy tay một cái, coi như đã giải quyết xong!