Chương 382: Chỉ có con nít mới lựa chọn, người lớn dĩ nhiên là chọn hết
“Lý Vân Vân, cô phải biết cô không có một mình, cô còn có Lưu Phi Phi, cô không thể chỉ nghĩ đến bản thân mình được .”
“Nhưng mà Cổ Dục cũng rất thích Lưu Phi Phi, nếu cô ở cạnh hắn, Lưu Phi Phi nhất định sẽ được chăm sóc tốt hơn.”
Ngay khi cô muốn củng cố suy nghĩ trong lòng, một giọng nói khác lại cất lên, tự mình phủ nhận những gì Lý Vân Vân vừa nghĩ.
“Không được! Tôi không xứng với chú ấy. Dù sao thì tôi cũng đã kết hôn rồi.” Nhìn thấy phòng tuyến bên trong của mình đang dần sụp đổ, Lý Vân Vân lại tự nhủ.
“Kết hôn rồi thì làm sao chứ? Cô lại không có đăng ký kết hôn, cũng chưa từng quan hệ vợ chồng. Nếu Cổ Dục thực sự quan tâm điều đó, cô cũng có thể không cần kết hôn với hắn. Đã là nữ nhân của hắn, còn phải để ý một tờ giấy kia sao?” Nhưng vừa dứt lời, một giọng nói khác trong lòng cô lại lên tiếng phản bác.
“Không, không, không, tôi… tôi không thể làm điều này, tôi… tôi muốn từ chức. . .” Lý Vân Vân run rẩy nói, nhìn phòng tuyến bên trong đang dần tan rã.
“Từ chức? Cô bằng lòng sao? Nghĩ đến Cổ Dục một chút, cô đi đâu tìm được một người đàn ông tốt như vậy? Cô quên rồi ư, mấy ngày nay hắn đi vắng, không phải có người nào đó mất ăn, mất ngủ vì hắn sao?”
“Ngậm miệng . . .” Nghe giọng nói khác trong lòng không ngừng lên tiếng phản bác, Lý Vân Vân có chút choáng váng bởi âm thanh này. Lúc này, cửa phòng vệ sinh cũng bị đẩy ra. Sau đó, Cổ Dục tò mò nhìn vào bên trong, nhìn gương mặt Cổ Dục phản chiếu qua gương, Lý Vân Vân lập tức quay lại.
“Ặc! Cô có sao không?” Nhìn vẻ mặt của Lý Vân Vân, Cổ Dục có chút nghi ngờ hỏi. Bữa cơm này ngon như vậy, tại sao mới ăn có một nửa ba cô gái mặt đỏ bừng bỏ chạy như vậy chứ? Có chuyện gì sao? Ăn nhầm thứ gì à?
“Cổ Dục. . . . “ Nhìn Cổ Dục đang đứng ở cửa lo lắng nhìn cô, Lý Vân Vân đột nhiên không tự chủ được, xoay người đi đến bên cạnh Cổ Dục, sau đó chui vào ngực hắn vòng tay ôm ngang hông của Cổ Dục.
Cảm nhận được động tác của Lý Vân Vân, Cổ Dục sững sờ, cái gì vậy trời?
Hắn thực sự không biết rằng tất cả là do kỹ năng nâng cao vị giác của hắn. Bởi vì kỹ năng không ảnh hưởng nhiều đến hắn, cho nên hắn chỉ cảm thấy ăn ngon mà thôi. Dù sao hắn cũng không có bệnh tâm thần, không thể tự thích chính mình được, do đó hắn không có cảm giác gì khác lạ.
Nhưng mà ba cô gái này thì khác, sau khi ăn đồ ăn Cổ Dục làm, thì vị giác bị ảnh hưởng bởi kỹ năng nâng cao vị giác, cho nên đã không thể khống chế được bản thân.
Nếu như lúc này Cổ Dục là một người có kinh nghiệm, hắn có thể trực tiếp bế Lý Vân Vân trở về phòng, Lý Vân Vân có lẽ sẽ không phản kháng chút nào, hơn nữa có thể còn phối hợp với hắn hết sức.
Nhưng vấn đề là Cổ Dục không phải là người như vậy, cho nên hắn mới cảm thấy choáng váng rồi đứng ngây người ở đây.
Rõ ràng mấy ngày trước, Lý Vân Vân nói rằng cô không muốn xảy ra chuyện gì, chỉ cho phép mình nhìn lén, tại sao bây giờ cô ấy lại trực tiếp nhào tới? Cái quái gì thế này?
Thời gian hắn bối rối dần trôi qua, ước chừng 10 phút sau Lý Vân Vân mới bình tĩnh trở lại, không biết là do thời gian hay là do ôm Cổ Dục, cuối cùng cô cũng bình tĩnh trở lại.
Sau đó cô ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy u oán. Bởi vì, mặc dù họ không nói lời nào với nhau, nhưng cô cảm thấy dường như không thể sống thiếu Cổ Dục.
“Kiếp trước tôi thật sự mắc nợ anh.” Nhìn Cổ Dục, Lý Vân Vân nhỏ giọng nói một câu, sau đó nhẹ nhàng đẩy Cổ Dục ra rồi bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Mà nghe câu này, Cổ Dục càng thêm bối rối, đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết hay sao?
Mang tâm trạng vô cùng khó hiểu, Cổ Dục cũng rời khỏi phòng. Nhưng vừa mới bước ra ngoài, ở một góc, hắn đã nhìn thấy Lâm Lôi đang đứng ở đó. Đúng lúc Cổ Dục định hỏi cô xảy ra chuyện gì, Lâm Lôi vậy mà cũng kéo Cổ Dục một phát, trực tiếp chui vào trong ngực của hắn và vòng hai tay ôm chặt lấy eo hắn.
Cảm nhận được động tác của cô, Cổ Dục lại có chút không biết làm sao: “Ặc, chị. . .”
“Đừng nói chuyện, để tôi ôm một lát.”
Nghe lời Lâm Lôi nói, Cổ Dục cũng không biết phải nói gì, nên hắn chỉ có thể đứng tại chỗ chờ Lâm Lôi hồi phục.
Quả nhiên, cô cũng giống Lý Vân Vân. Hơn 10 phút sau, Lâm Lôi hít sâu một hơi. Cô ấy cũng không nói gì với Cổ Dục, chỉ là nhìn sâu vào mắt hắn, tiếp đó trở về bàn ăn. Bởi vì bọn họ còn chưa ăn cơm trưa xong.
Khi Cổ Dục quay lại, hắn thấy Phùng Thư Nhân cũng đã trở về. Nhưng rõ ràng cô bé cũng đang nhìn về phía hắn, ánh mắt cũng càng không hiểu thấu.
Trên bàn cơm, không có thay đổi cũng chỉ có Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, hai cô nhóc nhỏ trong nhà. Dù sao cảm giác của hai cô nhóc cũng giống như Cổ Dục, chỉ là cảm thấy thức ăn rất ngon mà thôi.
“Chúng ta tiếp tục ăn thôi.” Nhìn mấy người dường như đã kìm nén được nội tâm của mình, Cổ Dục cũng cầm đũa lên chuẩn bị ăn tiếp
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!