Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

chương 97: xem ra chính mình cần phải chơi đùa thật nhiều!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đặng Lâm là một người chơi ngựa dày dặn kinh nghiệm. Đối với việc mua ngựa hắn rất rõ ràng các loại vấn đề có thể phát sinh.

“Thực tế thì chơi ngựa so với chơi xe càng đốt tiền hơn nhiều, sự mạo hiểm cũng lớn hơn. Tiêu biểu là các giống ngựa nổi tiếng, một con ngựa 2 tuổi có tiềm lực lớn sẽ có giá tầm vài triệu. Vấn đề là, dù người mua có sẵn sàng chi vài triệu thì cũng không có gì đảm bảo, nó chắc chắn có thể trở nên nổi bật. Cũng có khả năng lớn là số tiền sẽ mất nếu như không may nó bị thương, như vậy thì nó sẽ không đáng một đồng... Cậu dự tính chi bao nhiêu?”

Triệu Dật trả lời sạch sẽ gọn gàng: “5 triệu.”

Ánh mắt Đặng Lâm thoáng có chút kinh ngạc, rõ ràng hắn không ngờ tới câu trả lời này. Đối với người trẻ tuổi trước mắt này, hắn không nghĩ tới cậu ta sẽ chơi lớn vậy. Chẳng lẽ trong nhà có khoáng à?

Sắc mặt mấy người Triệu Lượng cũng hơi đổi. Đối với thực lực kinh tế của Triệu Dật, họ lại lần nữa càng khắc sâu hơn nhận biết.

Đặng Lâm suy nghĩ một chút nói: “Nếu cậu đã nói như vậy, thì vào cuối tháng 9 tại New Zealand. Sẽ có một buổi đấu giá ngựa đua, đây chính là ngày họ mang hậu duệ của những con ngựa nổi tiếng ra trình diện. Những con ngựa đủ hai tuổi này sẽ chạy một vòng trong sân, sau đó căn cứ vào biểu hiện của chúng để tiến hành đấu giá. Theo thông tin tôi được biết, cuộc bán đấu giá năm nay có không ít giống ngựa nổi tiếng xuất hiện. Nếu như cậu đến đó, chắc chắn có thể mua được con ngựa hai tuổi mà cậu hài lòng.”

Ánh mắt Triệu Dật sáng lên nói: “Cuối tháng 9 à! Được, đến lúc đó tôi sẽ đi một chuyến.”

Đặng Lâm cười nói: “Xem ra người anh em thật sự là người yêu ngựa. Nếu như cậu thật sự muốn đi, đến lúc đó chúng ta có thể kết bạn cùng đi, tôi cũng chuẩn bị qua đó nhìn một chút.”

Triệu Dật ngạc nhiên hỏi lại: “Anh Đặng cũng chuẩn bị mua ngựa sao?”

“Để xem tình hình đã.”

Đặng Lâm nói một cách đầy thận trọng: “Buổi đấu giá này giống như chọn đá quý và đá thô ở Myanmar. Cậu phải có cả ánh mắt và vận khí. Tôi thích môn cưỡi ngựa biểu diễn, cho nên mỗi lần có hoạt động như vậy đều sẽ đi xem một chút, coi như là đi du lịch giải trí.”

Triệu Dật bưng chén rượu lên, lại khách khí nói: “Lại kính anh Đặng một ly, đến lúc đó xin anh Đặng chiếu cố nhiều hơn.”

Đặng Lâm sảng khoái đáp ứng nói: “Không có vấn đề, đến lúc đó chúng ta cùng đi. Coi như có bạn đi cùng, chuyến đi cũng đỡ nhàm chán hơn mọi khi.”

“Được, cảm ơn anh Đặng!”

Cùng Đặng Lâm quyết định xong mọi chuyện, Triệu Dật thở dài một hơi. Có người hiểu biết giúp đỡ, chuyện kia đơn giản rồi. Chính mình cùng đi du lịch lại cùng nhau đi mua ngựa, chỉ cần đi theo anh ta vung tiền là được rồi!

Bữa nhậu ngày hôm nay, mỗi người đều uống không ít. Người uống ít nhất cũng tầm 3-4 xị rượu. Triệu Dật thân là khách mời, cho nên hắn uống ít nhất cũng hơn 1 lít 2 xị, có thể nói là mọi người đều vui vẻ.

Ngay lúc uống xong ly cuối vào bụng, thanh âm nhắc nhở của hệ thống lại vang lên trong đầu Triệu Dật.

“Ký chủ thưởng thức một bữa ẩm thực truyền thống Giang Nam, uống một trận rượu ngon. Đặc biệt ban thưởng ký chủ kỹ năng chuyên gia phẩm rượu, cùng với trung cấp thẻ hoàn tiền tiêu phí 01 cái.”

“Ghi chú 1: Kỹ năng chuyên gia phẩm rượu có thể giúp ký chủ, có khả năng hiểu biết tường tận đối với các loại rượu ngon ở mỗi quốc gia trên toàn thế giới. Đồng thời, tửu lượng của ký chủ cũng có một chút tăng lên.”

“Ghi chú 2: Thẻ trung cấp hoàn tiền tiêu phí có hạn mức cao nhất là 500 ngàn tệ. Số lần sử dụng là 03 lần, hoàn tiền bội số là 1-3 lần.”

Chuyên gia rượu vang?

Triệu Dật cảm thụ được trong đầu chính mình đột nhiên tăng thêm vô số ký ức, trong lòng âm thầm kinh hỉ. Uống rượu mà cũng được ban thưởng!

Từ nay về sau, khi mình đối mặt chân chính với rượu ngon, liền có thể dùng “rượu này óng ánh trong suốt, mùi trái cây thơm ngào ngạt, ưu nhã tinh tế tỉ mỉ, cảm giác viên mãn thuần túy, êm dịu như thơ, dư vị bất tận, thật là cực phẩm rượu ngon!” để hình dung.

Nếu như cao hứng, chính mình còn có thể nhắc tới nguồn gốc sản xuất, công nghệ, thậm chí là lịch sử và ý nghĩa các loại. Còn có kiến thức và hiểu biết sâu sắc đối với rượu, chứ không phải cái loại chỉ có thể khen một câu “Cmn,

Thẻ trung cấp hoàn tiền tiêu phí? Đây là thăng một cấp nha!

Hạn mức 50 ngàn tăng lên thành 500 ngàn, nhưng số lần sử dụng từ 5 lần hạ xuống còn có 3 lần. Nhưng kể cả là như vậy, thì giá trị của nó vẫn hơn hẳn thẻ sơ cấp hoàn tiền tiêu phí.

Triệu Dật xem như phát hiện cơ chế nhận thưởng của hệ thống. Chính mình tham dự càng nhiều các hoạt động xã giao khác nhau, thì xác suất nhận được khen thưởng sẽ càng cao hơn. Nếu như chỉ bình yên ổn định lên lớp đi học, ăn cơm ngủ nghỉ. Vậy thì xác suất nhận được khen thưởng là cực kỳ thấp.

Xem ra chính mình cần phải chơi đùa thật nhiều!

Chơi càng nhiều, sẽ càng có tương lai!

Sau bữa cơm, mọi người chào tạm biệt ai trở về nhà nấy. Triệu Dật uống hơn 1 lít rượu cho nên lúc này có chút mơ hồ, hắn nghiêng đầu hỏi Phùng Tiếu Tiếu: “Cô biết lái xe không?”

Phùng Tiếu Tiếu gật đầu: “Có! Nhưng tôi rất ít khi lái.”

Triệu Dật đem chìa khóa xe giao cho Phùng Tiếu Tiếu: “Vậy cô lái xe đi! Đường bây giờ cũng vắng, xe số tự động cho nên rất dễ lái, cô lái chậm một chút là được.”

Phùng Tiếu Tiếu cũng không chối từ: “Được.”

Lục Đào cũng uống không ít, đúng lúc nhìn thấy Triệu Dật được Phùng Tiếu Tiếu chiếu cố. Hắn cũng không muốn đi làm kỳ đà cản mũi, lên tiếng chào rồi lập tức chạy.

Phùng Tiếu Tiếu lái xe đi ra ngoài, nghĩ đến mình đang lái một chiếc siêu xe hơn 3 triệu tệ. Trong lòng cô lập tức có chút lo lắng, nếu mà lỡ làm xước một chút thì lấy tiền đâu ra bồi thường!

Thế là, một chiếc xe hiện đại với các tính năng ưu việt, lại bị Phùng Tiếu Tiếu lái chậm như rùa bò...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio