Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG
Bảy rưỡi sáng, đồng hồ báo thức ở đầu giường bắt đầu hết sức tinh thần tru tréo:”Cháy rồi! Dậy thôi! Cháy rồi! Dậy thôi!!!”
Hứa Đại Chí như cương thi từ giường bắn lên, liếc thấy đồng hồ báo thức, như điện giật nhảy xuống giường:”Đến muộn, đến muộn rồi! Đồng hồ sao lại hẹn muộn vậy chứ! Quần áo, quần áo đâu rồi? Không bình thường, tối qua ngủ sao lại lột hết ra vậy …”
Trong chăn truyền ra một tiếng lơ mơ, một cái đầu người vươn ra:”Ầm ĩ cái gì!”
Hứa Đại Chí quay đầu nhìn trên giường, ngây người mất ba giây, xốc vội ổ chăn, oán giận kêu:”Cậu?! Cậu!!!…”
Người trên giường chống người nửa ngồi trên giường:”A, anh đi làm?”
Hứa Đại Chí thẳng mắt quan sát, đầu oanh một tiếng hiểu ra toàn bộ, khuôn mặt tức khắc biến thành trái cà chua tiêu chuẩn. Ông nội ơi, bà nội ơi ~ liệt tổ liệt tông ơi ~ “Cậu, cậu… tôi, tôi… tôi đêm qua…”
Tần Tri Nghi nghiêng người trên giường, cười như không cười nhìn hắn:”Nghĩ tới gì?”
Trời xanh ơi! Đây là mơ… Hứa Đại Chí đưa tay bới tung tóc một hồi:”Không có khả năng, tôi chắc hẳn chưa làm gì, chắc hẳn…” Đêm qua đi uống rượu ~ sau đó đem họ Tần về ~ tiếp đó lại uống rượu ~ sau đó ….
Hứa Đại Chí đưa tay ôm đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Ông nội, bà nội, liệt tổ liệt tông.. ba mẹ, Tuyết Doanh muội muội ~~ tôi có lỗi với mọi người! Tôi là cầm thú!… Cư nhiên lại cùng một người đàn ông, cùng một người đàn ông… Tôi là cầm thú!… Tôi đời này làm sao làm người được nữa ~~
Tần Tri Nghi mặc quần áo xuống giường, Hứa Đại Chí giương đôi mắt đỏ hồng đáng thương lên nhìn hắn:”Tôi đêm qua có thực sự làm vậy với cậu?”
Tần Tri Nghi cúi đầu nhìn Hứa Đại Chí:”Thế nào cũng là anh đối tôi, không phải tôi đối anh, anh lại cũng chẳng tổn thất cái gì.”
Hứa Đại Chí kêu lên một tiếng, lại ôm lấy đầu. Tôi là cầm thú!
Thế nhưng, Hứa Đại Chí không biết, chỉ có trời biết, đất biết, Tần Tri Nghi biết, tối qua thực ra chỉ có đến phần gặm cắn là hết. Hứa Đại Chí ôm Tần Tri Nghi hôn đến hả hê rồi cao hứng bừng bừng mà xé quần áo của “Tuyết Doanh muội muội”, bàn tay lần mò đến trước ngực lại nghi hoặc:”Tuyết Doanh, em thế nào lại không có ngực? Bên dưới dường như còn có thêm cái gì.” Bị Tần Tri Nghi một cước đạp qua một bên, vù vù mà ngủ.
Mình là súc sinh, đáng bị báo ứng! Bây giờ giải quyết làm sao đây? Cậu ta nói mình không tổn thất gì. Cậu ta vốn là đồng tính luyến ái nên chắc cũng không để bụng loại sự tình này đâu. Chắc vậy… Hứa Đại Chí lại thương cảm mà nhìn Tần Tri Nghi:”Tối qua thật là đã uống quá nhiều. Tôi.. không phải cố ý.”
Tần Tri Nghi nhìn trần nhà hời hợt mở miệng:”Chuyện tình một đêm của nhà báo cùng đồng tính, không biết có thể làm tiêu đề trên báo xã hội không. Anh nói đi, nhà báo Hứa?”
Hứa Đại Chí mở lớn miệng, từ dưới đất nhảy dựng lên:”Cậu! Cậu!”
Quanh năm lăn lộn núi đao, hôm nay lại lật thuyền trong bát canh đậu hũ!
Khuôn mặt Hứa Đại Chí từ tím thành xanh, từ xanh hóa tím. Thì ra tiểu tử này ngay từ đầu đã có tính toán! Cái này con mẹ nó hỗn trướng!
Hắn tính làm gì mình? Đòi tiền, muốn sắc? Hay là đố kị mình đẹp trai hơn? Sẽ không phải là muốn truyền bệnh HIV cho mình đi? Kháo! Mệt mình hôm qua ngồi xem hắn khóc như nồi cháo (=)))) ko hiểu nổi cái so sánh này của chị gió to =)))))) còn thương cảm cho hắn. Thì ra tất cả đều là nói dối. Nhất định là MB rồi!
nguyên là “quán tố mãi mại đích áp tử” – “con vịt quen thói buôn bán”, “áp tử” (con vịt) là cách nói của các bạn chẻ Tàu khựa chỉ MB – money boy đó
Trán Hứa Đại Chí gân xanh tầng tầng nổi lên:”Cậu muốn bao nhiêu tiền?”
Tần Tri Nghi giương khóe miệng:”Cái gì?”
Hứa Đại Chí cười lạnh:”Ít nói nhiều đi! Cậu tính kế lừa tôi không phải là muốn tiền sao! Không phải vậy thì còn muốn cái quái gì hả? Chuyện cũ hôm qua của cậu cũng thật dễ nghe, còn nói là ở nước ngoài về .. tôi thấy cậu là “áp tử” bản địa, bị lão đại quăng đi thôi!”
Tần Tri Nghi sầm mặt:”Nghe nói báo Đô thị mới luôn đưa tin xác thực không sai. Không biết Tuyết Doanh muội muội của anh có thích nhìn xem một chút không.”
Hứa Đại Chí nắm tay thành nắm đấm, Tần Tri Nghi tiếp theo lại nói:”Điều kiện là anh đáp ứng từ nay về sau không được viết về vấn đề này nữa. Đem những bài phỏng vấn lúc trước thủ tiêu hết đi.”
Hứa Đại Chí nhăn mày:”Cứ như vậy là xong? Cậu không muốn tiền?” Thì ra là sợ bị đưa tin, không nói sớm! Hàn bà tám bơm qua bơm lại mấy cái thứ của nợ vào đầu, làm lão tử sợ bóng sợ gió một hồi. Miễn đi! Tâm trạng Hứa Đại Chí lại dần bình ổn:”Việc này thì không dám. Đây cũng không phải là tôi muốn làm, thành thật mà nói tôi cũng là bị ép bất đắc dĩ thôi! Nhìn sang họ Tần, vẫn là nhịn không được hỏi:”Cậu sao biết tôi là nhà báo?”
Tần Tri Nghi lại giương cao khóe môi:”Xe của anh vừa đậu ở cổng tôi đã biết.”
“Vì sao?”
“Tôi lúc đó đang ngồi dựa bên cửa sổ.”
“??” Hứa Đại Chí vẫn còn chưa rõ.
“Trên cái nhãn dán ở kính chắn gió của anh viết “Báo Tin tức mỗi ngày”.