Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
"Tốt lắm, các vị ——" Ánh mắt Lạc Thiên Phong nhìn xung quanh một vòng rồi nói tiếp: "Ngũ phong luận kiếm lần này của bản tông đã kết thúc. Lạc mỗ thay mặt Tử Hà tông chân thành cảm tạ các vị đã tới xem lần luận kiếm này."
"Ngoài ra.." Chuyện vừa chuyển, Lạc Thiên Phong ngừng một chút rồi nói tiếp: " Đại hôi lần này, các vị đồng đạo nếu có gì thương tổn có thể đến chỗ đệ tử phụ trách ở ngoài cốc báo lại. Chỉ cần xác minh là có thật, Tử Hà tông chúng ta nhất định sẽ bồi thường."
"Lạc tông chủ trí tuệ thật cao!" Đứng ở phía bên trái, Hàn Kiếm Tâm nghe Lạc Thiên Phong nói vậy, trong mắt lộ ra vẻ thâm trầm nói. Thủ đoạn thu mua lòng người như vậy của Lạc Thiên Phong thật cao minh, hắn cũng khó mà nghĩ ra được.
"Lạc tông chủ! Lần này luận kiếm của quý tông thật sự khiến đệ tử của Thanh Ngọc tông ta mở rộng tầm mắt, có thể nói là có thu hoạch vô cùng lớn!" Tần Vô Song cũng mở miệng nói tiếp, lời nói của hắn rất sắc bén.
Bất quá hiện giờ ngũ phong luận kiếm đã chấm dứt hoàn hảo, Lạc Thiên Phong cũng không muốn so đo nhiều. Hiện giờ đại thế của tông môn đã thành, cái gì cũng không lay động được.
Khoảng một canh giờ, sau khi các kiếm giả của các tông môn hoàn toàn ghi nhớ trận chiến trong đầu, mới lục tục ra về.
Trong Luận Kiếm cốc lúc này chỉ còn lại đệ tử của Tử Hà tông cùng với đệ tử của hai tông môn Phù Vân cùng Thanh Ngọc tông.
Lạc Thiên Phong ra lệnh lưu lại mười người đứng đầu của đại hội luận kiếm, còn những đệ tử khác đều cho lui. Mọi người tuy rằng đều nghi hoặc nhưng thấy có cả người của hai tông môn cấp Thanh Phàm cũng lưu lại thì biết ba tông môn chuẩn bị thương lượng một việc lớn nào đó, chỉ lưu lại những nhân vật đứng đầu tông môn mà thôi.
Những đệ tử lưu lại của Tử Hà tông có mười người là: Lục Thanh núi Triêu Dương, Lạc Tâm Vũ núi Tử Hà, Long Tuyết núi Phiêu Miểu, Niếp Thanh Thiên núi Triêu Dương, Diệp Cô Hàn núi Vân Vụ, Triệu Thiên Diệp núi Triêu Dương, Tư Đồ Tư Dư núi Lạc Nhật, Dịch Nhược Vũ núi Phiêu Miểu, Tiêu Ngôn núi Lạc Nhật, Nghê Khô núi Tử Hà.
Trải qua cuộc luận kiếm nhưng chiến ý của mười người vẫn chưa hết. Lúc này đệ tử của hai tông Phù Vân và Thanh Ngọc đối mặt với họ, tuy rặng phần lớn đều không còn sức chiến đấu, nhưng không có ai có gan coi thường. Lúc trước chứng kiến uy thế của đám người Lục Thanh, ai mà dám coi thường. Đặc biệt khi nhìn về phía Lục Thanh và Lạc Tâm Vũ, trong ánh mắt bọn họ đều lộ vẻ kiêng kị.
"Lạc huynh, định ra thời gian đi. Bên kia đã thúc giục gấp rút lắm rồi." Nhìn Lạc Thiên Phong một cái thật sau, Hàn Kiến Tâm mở miệng nói.
Nhướng mày, Lạc Thiên Phong mở miệng nói: "Bên kia họ nói như thế nào?"
"Khẩu khí của bọn họ rất lớn, muốn ba mươi vị trí."
"Ba mươi vị trí?" Bốn người Huyền Thanh đồng thời biến sắc.
"Không sai!" Tàn Vô Song hừ lạnh một tiếng nói tiếp: "Một đám bàng môn tà đạo, không đi theo con đường đúng đắn. Ta xem bọn họ mấy vạn năm qua làm gì có ai đạt tới Tông Sư đâu."
Lắc đầu, Huyền Thanh lên tiếng nói: "Nếu đã tồn tại thì phải có ý nghĩa của nó, đây là Thiên Đạo cho phép. Thiên Đạo diễn Kiếm Đạo, Kiếm Đạo hóa Thiên Đạo. Tuy rằng họ lệch khỏi Thiên Đạo, nhưng lại khai sáng ra một con đường Kiếm Đạo khác. Điều đó chứng tỏ nó đã được Thiên Đạo đồng ý. Về phần nhân quả tranh đấu của chúng ta chỉ là do đường đi của đôi bên khác nhau mà thôi. Người xưa có câu: Đạo bất đồng, bất tương mưu."
"Đạo bất đồng, bất tương mưu." Hàn Kiến Tâm sửng sốt, nhẩm lại hai câu đó, lập tức trong mắt hiện ra một tia sáng, khen: "Hay cho câu đạo bất đông, bất tương mưu. Huyền phong chủ nói đúng, nếu Thiên Đạo đã cho phép, thì Nhân Đạo kia cũng có ý nghĩa tồn tại của nó."
Không nói gì, Tần Vô Song trầm ngâm một lát, cũng gật đầu.
Mà ánh mắt bốn người Lạc Thiên Phong cũng khẽ nhìn về Huyền Thanh, trong mắt đều có một chút thần sắc quái dị. Đặc biệt là Huyền Minh, trong ánh mắt của hắn còn có một tia giận dữ. Bất quá tia giận dữ đó hắn che giấu rất sâu. Hắn khống chế rất tốt do e ngại ở đây có nhiều người. Nếu không phải Lục Thanh rất nhạy bén, và đang nhìn chăm chú thì không thể phát hiện ra được.
"Ở đây có chuyện gì?" Trong lòng Lục Thanh cảm thấy nghi hoặc. Ánh mắt tức giận của Huyền Minh tuy chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng Lục Thanh vẫn cảm nhận ra một sự căm thù đến tận xương tủy. Cái nhìn như vậy không phải là chán ghét hay mâu thuẫn bình thường, mà là hận thù thâm sâu mới có như thê.
"Tốt lắm! Chúng ta không nói chuyện này nữa." Lạc Thiên Phong trầm ngâm một lát lại nói tiếp: "Xem ra mấy ngày tới chúng ta phải đi gặp bọn họ bàn lại. Ba mươi vị trí là điều không thể được. Khu vực tông môn Thiên Đạo chúng ta có ba thanh Thần Kiếm, mà họ chỉ có hai thanh. Chẳng lẽ bọn họ khinh thường chúng ta không có người sao!"
"Không sai! Việc này trong một tháng phải xác định xong. Ngày đó đã sắp tới, không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi." Hàn Kiến Tâm cùng Tần Vô Song đồng thời đáp ứng nói.
"Một khi đã như vậy thì ngày mai phiền toái Tần huynh và Hàn huynh cùng Lạc mỗ đi một chuyến." Trong mắt lóe lên một tia sáng, Lạc Thiên Phong mở miệng nói.
"Được!" Không hề do dự, Tần Vô Song và Hàn Kiến Tâm đồng thời đáp ứng.
"Như vậy, chúng ta trước hết đi cáo từ ."
"Khoan đã ——"
"Lạc huynh còn có chuyện gì sao?" Hàn Kiến Tâm sửng sốt, mở miệng nói.
Trên mặt lộ ra nụ cười khó hiểu, Lạc Thiên Phong nói: "Vậy sáng mai, chung ta hội hợp ở bờ sông Lệ Thủy."
"Hội hợp ở bờ sông Lệ Thủy." Hàn Kiến Tâm sửng sốt một chút, lập tức có chút dở khóc dở cười. Nhưng trên mặt hắn không có biểu lộ gì, cùng Tần Vô Song chắp tay nói: "Xin đợi Lạc huynh tới!"
Hai người nói xong liền dẫn đệ tử ra khỏi Luận Kiếm cốc.
"Sư huynh, ngươi vừa nãy nói đùa bọn họ không phải là…"Huyền Minh chần chờ nói. Hắn thấy rõ, lúc hai người Tần Vô Song và Hàn Kiến Tâm quay đầu lại, sắc mặt rất âm trầm.
Hừ lạnh một cái, Lạc Thiên Phong nhìn về phía cửa cốc, lạnh lùng nói: "Đó chính là cho bọn họ thời gian để chuẩn bị tâm lý, vị trí..."
Tay phải lão bỗng vung ra. Một tảng đá lớn nặng đến mấy ngàn cân theo bàn tay Lạc Thiên Phong bóp mạnh hóa thành bụi phấn. Lão cười lạnh nói: "Bọn họ nghĩ dẫn nhiều người đến như vậy, có thể được đi vào toàn bộ sao?"
Nghe Lạc Thiên Phong nói như thế, Huyền Minh hơi hiểu ra, nhưng vẫn lo lắng nói: "Hiện giờ là thời kì quan trọng, nếu bọn họ…"
Lắc đầu, Lạc Thiên Phong nói: "Điều đó không có khả năng. Không nói hai lão quái vật kia có đồng ý hay không, việc đó là việc quan hệ tới tồn vong của tông môn, bọn họ cũng không có can đảm và quyết đoán để làm thế. Nếu bảo họ làm vậy chẳng khác nào bảo hổ lột da."
Nói xong, ánh mắt Lạc Thiên Phong nhìn về phía mười người Lục Thanh nói: "Hẳn các ngươi rất ngạc nhiên, không biết vừa rồi chúng ta đã nói đến cái gì phải không?"
Ánh mắt Lạc Thiên Phong nhìn quanh. Tuy ánh mắt hắn không có ánh sáng gì lóe ra, nhưng lại tự nhiên mang theo uy áp giống như ngọn núi cao đè xuống. Uy áp đó còn mang theo nhiều điểm ấm áp, giống như sự ấm áp của ánh mặt trời vậy, là sự ấm áp nhu hòa làm dịu đi vạn vật. Uy áp hoàn toàn khác so với Lạc Tâm Vũ là bừng bừng nóng cháy.
Đây chính là do cảnh giới bất đồng, thì khí tức uy nghiêm cũng biến hóa rõ ràng. Từ trong ánh mắt của Lạc Thiên Phong, Lục Thanh rõ ràng cảm nhận được sự ấm áp ẩn chứa to lớn. Giống như là tất cả mọi thứ đều ẩn chứa vào bên trong, như ngọn lửa đã bị ẩn sâu vào lòng đất, khiến người ta ở trên mặt đất cảm thấy ấm áp mà không thấy ngọn lửa bên dưới đáng sợ. Lục Thanh không thể tưởng tượng ra được, nếu cỗ lực lượng đó bộc phát ra thì sẽ mạnh mẽ đến mức nào? Chỉ sợ có thể dời núi lấp sông cũng nên.
Cảm ứng được ánh mắt của Lục Thanh, Lạc Thiên Phong liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục nói: "Các ngươi có nghĩ mình sẽ ngưng tụ Kiếm Hồn không?"
Một câu hỏi rất bất ngờ. Mười người đệ tử đứng ở đây, nếu sau này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì tương lai bọn họ chính là những người làm chủ tông môn. Mà như vậy thì tương lai bọn họ phải có thực lực cao hơn người khác. Mà một kiếm giả, có ai không hi vọng mình ngộ đạo Kiếm Hồn, thành tựu nghiệp vị Đại Sư được vạn người kính ngưỡng.
Nghe Lạc Thiên Phong nói thế, lại nhớ lại cuộc nói chuyện lúc trước của mấy người, trong lòng Lục Thanh đã hơi đoán được một ít. Lúc này, ánh mắt nóng rực của mười người đều nhìn về Lạc Thiên Phong.
Trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, nhưng lập tức vẻ mặt của Lạc Thiên Phong lại trở lên trầm trọng, nói : "Con đường Kiếm Đạo rất dài, càng về sau lại càng khó đi. Không có đại trí tuệ cùng đại nghị lực thì không thể tiến cao được. Vẫn biết Kiếm Thể luyện, Kiếm Nguyên khổ tu, Kiếm Hồn khó thành. Dân cư của Kiếm Thần Đại Lục có gần trăm triệu, nhưng những kiếm giả cô đọng Kiếm Hồn thành tựu Đại Sư cũng chỉ có hơn ngàn người. Có thể nói nghìn vạn người tu luyện, mới có một người thành công. Nhưng hiện tại, có một cơ hội đặt ra trước mắt các ngươi."
"Đó là Kiếm Mộ."
"Kiếm Mộ!" Trong lòng tất cả mọi người đều chấn động, nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh. Những lời của Lạc Thiên Phong thật sự khiến bọn họ rung động, không kìm được nắm chặt tay run rẩy. Đến Lục Thanh cũng không ngoại lệ.
Kiếm Trì, Kiếm Trủng, còn có Kiếm Mộ, đó là những tồn tại cao nhất của Thập Vạn Đại Sơn.