Một khoảng không gian rộng lớn hiện ra trước mắt Lục Thanh. Nguyên khí của trời đất dao động khắp nơi, cây cỏ ngậm đầy sương tỏa ra sức sống mạnh mẽ. Trên mặt đất mặc dù không phải nơi nào cũng có nhưng chỉ cần mấy trăm trượng là lại có thể thấy được một hai cây linh dược một, hai trăm năm.
Kiếm Mộ đã có mấy vạn năm, có thể có được như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Lần này, Lục Thanh để trong Không Giới rất nhiều những cái hộp bằng Tử Ngọc nếu không rất khó để thu thập. Vì linh dược chỉ có thể cất trong hộp ngọc, nếu không sau khi rời rễ linh khí sẽ tản đi. Chưa tới trăm ngày chúng sẽ trở thành dược liệu bình thường.
Sâm vương ba trăm năm, Hà Thủ ô hai trăm năm... Ngoài ra còn có Tử linh chi ba lá, Hôn Đào quả tam phẩm và vô số các loại linh dược khiến cho Lục Thanh hoa mắt. Hắn thu thập tất cả khiến cho chưa được bao lâu, trong Không Giới của hắn đã đầy tám hộp ngọc.
Khoảng đất vô cùng rộng, dõi mắt nhìn ra xa ước chừng phải tới mười dặm. Từ những vũng nước tỏa ra mùi thối nhưng bên cạnh đó lại có những gốc cổ thụ đầy sức sống. Quanh chúng là những gốc dây leo quấn quanh với những tán lá sum suê. Linh khí hệ Mộc được sinh ra xoa dịu sức sống nơi đây.
Di chuyển trong đó, Lục Thanh có thể thấy rất nhiều sinh vật kỳ quái có đầu và hai chân như loài kiến, thằn lằn trên lưng lại có hai cánh, những con ếch to có ba mắt.... Tất cả bọn chúng đều là linh thú. Mặc dù thực lực chỉ có nhất giai nhưng Lục Thanh có thể cảm giác chúng so với linh thú nhị giai bình thường còn khó chơi hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Vào lúc này, Lục Thanh cũng không muốn đi tìm truyền thừa của Kiếm Tôn. Ngược lại, linh khí nơi này quá sung túc khiến cho hắn muốn đi tìm linh dược. Không chừng có thể tìm được Tẩy Tâm quả cho Đoạn Thanh Vân và hai loại linh dược chí bảo hệ Mộc là Hoàn Hồn thảo vạn năm và Bất Tử căn vạn năm cũng có thể có.
- Ngươi đi về phía Đông đi. Ta cảm ứng được có mấy chỗ nguyên khí trong trời đất ngưng tụ rất dầy, không chừng có thể tìm thấy thứ gì đó. - Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả trái tim Diệp lão cũng đập thình thịch, không chừng có thể tìm được hai loại linh dược hồi phục thân thể.
Không hề chần chừ, Lục Thanh nhanh chóng sử dụng Phong Lôi bộ, lao về phía Đông.
Ở phía Đông của vùng đất là một nơi có rất nhiều hồ nước bao phủ, gần như không có nhiều đường để đi lại. Trên mỗi hồ nước đều có nguyên khí của trời đất ngưng tụ giống như là sương mù.
"Một nơi thật tốt!"
Lục Thanh không khỏi khen thầm một tiếng. Kiếm Mộ của Ngũ Hành Kiếm Tôn quả thực giống như là một khoảng Động Thiên Phúc Địa, tu luyện ở đây thì chuyện thể ngộ thiên đạo là điều hiển nhiên. Về lâu về dài nhất định có thể khiến cho kiếm đạo tiến nhanh, cảnh giới tăng vọt. Thậm chí được khí hoang dã tẩy rửa có được một số thần thông cũng là chuyện có thể.
Đi xuyên qua ao đầm, Lục Thanh lại thu nhặt một số linh dược ba, bốn trăm năm. Về phần những loại hai trăm năm nhặt được trước đó bị hắn nuốt hết. Hộp bằng Tử Ngọc chỉ có khoảng trăm cái nếu cái gì cũng lấy thì không được.
Mà đối với số linh dược, Lục Thanh cũng căn cứ theo y kinh mà sử dụng tương ứng với thể chất của kiếm giả. Dù sao thì linh dược khác nhau thì hiệu quả cũng không đồng nhất. Chẳng may hai loại dùng chung lại hóa thành độc dược thì cho dù bây giờ lục phủ ngũ tạng của hắn đã tương đương với thanh kiếm cửu phẩm nhưng cũng không biết là có thể chịu nổi hay không.
Cuối cùng cũng là Kiếm Mộ lưu truyền từ thời thượng cổ. Linh dược dưới năm trăm năm trong điều kiện linh khí sung túc khiến cho hiệu quả của chúng có công hiệu gấp rưỡi so với bên ngoài. Linh khí đầy đủ khiến cho lỗ chân lông toàn thân của Lục Thanh giãn ra. Ánh sáng lưu chuyển khắp toàn thân hắn mà hấp thu dược lực vào bên trong, đợi cho tới lúc bị thương sẽ bộc phát để nhanh chóng hồi phục.
Đương nhiên, linh dược một, hai trăm năm thì chưa có gì nhưng ngoài ba trăm năm thì nhất định có linh thú bảo vệ. Mặc dù phần lớn chỉ là linh thú nhất giai nhưng lực lượng của chúng hơn xa bên ngoài. Hơn nữa, khí hoang dã khiến cho ngay cả Kiếm Giả đỉnh phong chỉ sợ cũng khó ngăn được chúng.
Ngay lúc Lục Thanh bước vào trong khu vực ao hồ, từ thanh Luyện Tâm kiếm sau lưng chợt vang lên những tiếng ngâm xé gió. Chẳng cần phải nói cũng biết là do Phong Lôi cảm nhận được hơi thở hoang dã dầy đặc cùng với sự dư thừa của nguyên khí trong trời đất nên muốn đi ra.
Lục Thanh có chút ngập ngừng. Mặc dù bây giờ Phong Lôi đã hồi phục nhưng lực lượng của nó còn chưa đạt tới nhất giai. Dù sao bị phong ấn trong một thời gian dài khiến cho từ khi hồi phục nó bắt đầu tu luyện tới nay còn chưa tới ba tháng.
Thời gian ba tháng cũng làm cho Phong Lôi tích lũy được một chút linh lực trong Tổ Khiếu nhưng còn lâu mới đạt tới nhất giai. Mà từ khi Phong Lôi hồi phục, Lục Thanh cũng không cung cấp chất dịch nguyên khí cho nó nữa. Dù sao thì cho dù là linh thú thì tu vi cũng phải tích lũy theo năm tháng mới được. Cứ dựa vào vật khác thì cũng không phải là tốt, thậm chí đối với việc tiến hóa càng thêm nguy hiểm.
Suy nghĩ một chút, Lục Thanh rút Luyện Tâm kiếm.
Một tiếng long ngâm non nớt vang lên. Rồi ngay lập tức, Phong Lôi long mãng to bằng bắp đùi dài hai trượng từ trong Luyện Tâm kiếm nhảy lên, bay ra. Hiển nhiên nó rất hưng phấn, vừa mới ra khỏi thanh kiếm liền ngửa mặt lên trời mà rống. Mặc dù tu vi của nó còn thấp nhưng chút long uy vẫn làm cho tiếng long ngâm tản ra uy nghiêm vô cùng vô tận. Ánh mắt của nó khiến cho kể cả là linh thú nhất giai cũng phải nằm phục trên mặt đất, run rẩy.
So với con người mà nói thì trong thế giới của linh thú, cấp bậc và địa vị lại càng thêm rõ ràng. Mặc dù con vật nhỏ linh lực dao động còn chưa tới cả nhất giai nhưng với khí Thiên Lôi tản ra cùng với uy áp thuộc về linh thú tứ giai khiến cho nhiều linh thú cũng đủ nứt ruột nứt gan.
Sau khi lượn hai vòng trên không trung, Lục Thanh liền thấy từ khi nó xuất hiện khí hoang dã vô cùng vô tận xung quanh bắt đầu hội tụ về phía con vật nhỏ. Gần như chỉ trong một nhịp hô hấp, Lục Thanh đã có thể cảm nhận được hơi thở hoang dã tản ra từ nó.
- Rất tốt. - Lúc này, Diệp lão mở miệng nói:
- Bảo vệ tốt cho nó để nó có thể hấp thu đủ khí hoang dã sẽ rất có lợi cho nó. Không chừng, trong tương lai tên tiểu tử ngươi có thể có được một con rồng thực sự cũng nên. Tất nhiên với điều kiện mấy lão già Long tộc không để ý mới được.
Một câu cuối cùng của Diệp lão có chút mơ hồ, nhưng Lục Thanh cũng nghe rất rõ.
- Long tộc?
- Cái này ngươi chưa cần phải biết, sau này hãy hay. Vì người có đạo của người, thú có đạo của thú. Thế giới này rất rộng, ngươi còn phải khám phá rất nhiều.
Lục Thanh gật đầu, mặc dù không hiểu lắm nhưng cũng không hỏi tiếp.
Dẫn Phong Lôi đi về phía trước. Có nó bên cạnh, hung thú nhất giai, nhị giai cảm nhận hơi thở của nó liền nhanh chóng bỏ trốn làm cho Lục Thanh rảnh tay rảnh chân rất nhiều. Một số linh dược một, hai trăm năm Lục Thanh cũng đút cho nó.
Mặc dù thực lực còn chưa đến nhất giai, nhưng thân là linh thú tứ giai nên trước khi đạt tới tứ giai, nó chẳng hề gặp gì cản trở. Chỉ cần hấp thu lượng lớn nguyên khí cùng với một ít tranh đấu để rèn luyện là được.
Mà số linh dược đó đều là do con vật nhỏ phát hiện cho nên ngoại trừ linh dược ba trăm năm nên những thứ khác cả hai chia đều cho nhau. Không thể không thừa nhận, con vật nhỏ có thiên phú khác người hấp thu dược lực cực nhanh. Sâm vương hai trăm năm vào trong bụng không tới nửa giờ nó đã hấp thu xong.
Lục Thanh ước chừng theo tốc độ tiêu hóa như vậy chỉ sợ chưa tới hai ngày nó đã đạt tới nhất giai.
- Chờ một chút.
Đột nhiên, Lục Thanh dừng bước. Thần thức mạnh mẽ cũng giúp cho hắn có được năng lực cảm ứng rất mạnh. Mặc dù không tỏa thần thức nhưng hắn cũng vẫn cảm nhận được phía trước đang tồn tại một thứ linh lực thủy Hệ rất mạnh. Luồng linh lực đó vô cùng tinh khiết gần như hóa thành làn khói màu lam tỏa lên.
Con vật nhỏ là linh thú nên linh giác cũng không kém hơn so với Lục Thanh bao nhiêu. Hai con mắt nhỏ bé của nó nhất thời lóe sáng nhanh nhẹn phóng đi.
Lục Thanh nhanh tay ôm lấy con vật nhỏ, không để ý tới ánh mắt ai oán của nó. Một tay hắn chắn nó lại, thông qua khế ước giao tiếp thu liễm hơi thở trên người chầm chậm hướng về phía linh lực đang tỏa ra.
Toàn thân hơi thở của hắn hoàn toàn thu liễm trong thân thể. Thân thể đạt tới cảnh giới tương đương với thanh kiếm cửu phẩm, hắn có thể tự tin cho dù không có phương pháp thu liễm của Kiếm Nguyên công vẫn hoàn toàn tự tin thu liễm không để lọt ra chút nào.
Không cần phải nói tới con vật nhỏ, mặc dù tu vi không cao nhưng hơn mười năm bị nhốt giữa Thiên Lôi cũng làm cho nó đối với sự bảo vệ với bản thân hoàn toàn nắm trong tay, đạt tới một mức độ khủng bố. So với bản thân, Lục Thanh cũng phải tự than thở.
Vạch một tán lá cổ thủ xanh mướt, Lục Thanh đưa mắt nhìn ra phía trước.
Đây là một cái hồ nước rộng vài dặm. Mặc dù chỉ có vài dặm nhưng trong Kiếm Mộ cũng có thể xem như là rất lớn.
Mặt hồ trong suốt như ngọc tỏa ra làn khí màu lam. Nguyên khí của trời đất ngưng tụ thành một làn sương trắng dao động trên mặt nước. Giữa hồ, trong làn linh khí dầy đặc có một đóa hoa sen màu lam đang trôi nổi trên mặt nước. Đóa sen có mười cánh, ở giữa có mười hạt sen lớn. Mỗi một hạt sen tỏa ra ánh sáng và linh khí kinh người.
Mà điều đặc biệt khiến cho người ta chú ý đó là đóa sen đó không hề có rễ như dựa vào thứ gì đó mà trôi nổi trên mặt hồ. Linh khí hệ Thủy từ đóa sen biến thành khói bốc lên hơn mười trượng. Nhất thời, tiếng thú rống bên bờ nước vang lên liên tục cùng với vô số hơi thở tụ tập lại đây....