Kiếm kiều dài ba nghìn trượng mà ba người đi mất tới non nửa canh giờ. Mỗi một lần đi qua kiếm kiều đều là một quá trình thể ngộ. Kiếm kiều này đã dựng lên được nghìn năm, nghìn năm mưa gió, kiếm kiều đã có vết khắc của năm tháng.
Lục Thanh cảm thụ rõ ràng, đặt trong trời đất hơn nghìn năm, kiếm kiều này đã muốn hòa hợp nhất thể với trời đất xung quanh. Lực trời đất ẩn chứa bên trong chấn động không thôi, mãnh liệt mênh mông.
Lực trời đất, đó là một loại lực lượng kì dị, khác với nguyên khí trời đất và khí thuộc tính, chỉ cần cảnh giới đạt tới sẽ tự nhiên tiếp xúc với nó. Đây là loại lực lương tối tinh túy nhất của trời đất sở sinh ra, có cả uy nghiêm của trời đất ẩn trong đó.
Đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn, liền có thể điều động được lực trời đất dung hợp vào trong các chiêu kiếm, thi triển ra lực lượng vô cùng to lớn. Chiêu kiếm có chứa lực trời đất, tựa như có thêm linh hồn cùng sinh mệnh, có thể bộc phát hết lực lượng trên người, cho nên được xưng là Kiếm Hồn đạo.
Đây là lý giải hiện giờ của Lục Thanh với cái gọi là Kiếm Hồn đạo, cũng chỉ có Đại Sư cảnh giới Kiếm hồn mới có thể lĩnh ngộ ra được. Không đến cảnh giới, căn bản không thể thi triển ra được.
Mà căn cứ theo cách nói của Diệp lão, Kiếm hồn đạo là không có chiêu kiếm tương ứng với nó, chỉ có khả năng nắm trong tay cùng dung nhập nhiều ít mà thôi. Cùng với lĩnh ngộ cảnh giới lực lượng thuộc tính, thần thức cùng linh hồn lớn mạnh, khả năng khống chế lực trời đất cũng thêm lớn hơn.
Đi qua kiếm kiều liền tới chỗ băng tuyết đọng hàng nghìn năm trên đỉnh núi Triêu Dương. Nhưng bởi vì Kiếm Trì tiêu hao nên hiện giờ băng tuyết đọng trên này đã bắt đầu bị tan ra, tuy không nhiều nhưng so với khí phách băng phong ngàn dặm lúc trước, thì mặt băng tuyết đã nhu hòa lên rất nhiều.
"Tứ hộ pháp!" Ba người Lục Thanh hướng tới lão nhân đang ngồi xếp bằng trước căn nhà đá hơi thi lễ nói.
Lão nhân không dám chậm trẽ, đáp lễ lại với ba người. Hiện giờ ba người Lục Thanh, không có ai có tu vi thấp hơn lão cả. Tuy rằng bối phận có hơn nhưng rất nhiều thời điểm, kiếm giả vẫn chú trọng đến thực lực.
Lúc này chỉ nghe lão nhân mở miệng nói: "Ba vị hộ pháp nhanh trở lại, tuyển đệ tử đã xong, hiện giờ do Lăng Tiêu chủ trì, đang ở đại điện làm lễ bái sư."
"Đa tạ Tứ hộ pháp!" Ba người cũng không nói gì nhiều, liền hướng tới cung Triêu Dương đi tới.
Phía sau, lão nhân có chút cảm khái hơi lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm không biết là nói tới cái gì. Mặc dù cách đã xa, nhưng Lục Thanh vẫn mơ hồ nghe được bốn chữ.
"Già rồi, già rồi!"
.....
Trước cung Triêu Dương.
Vẫn như trước là hai gã đệ tử ngoại môn đời thứ mười sáu đứng canh cửa. Lúc này khi hai gã vừa thấy ba người Lục Thanh vừa hạ xuống, liền lộ ra thần sắc vô cùng kinh sợ, mà ánh mắt cũng chủ yếu tập trung vào Lục Thanh. Không cần phải nói, khẳng định là một trận chiến dưới chân núi Triêu Dương đã truyền đến.
Tuy rằng một trận chiến của Lục Thanh và Minh Tịch Nguyệt không có kết quả, nhưng là theo Hoàng Linh Nhi thành công bái vào núi Triêu Dương là có thể nhìn ra được. Mặc kệ thắng bại thế nào, phong chủ của núi Phiêu Miễu vẫn luôn bá đạo, lúc này đã phải nhượng bộ thối lui.
"Bái kiến ba vị hộ pháp!" Hiện giờ theo thực lực chênh lệch càng lớn, hai gã đệ tử ngoại môn đã hoàn toàn mất đi dũng khí gọi hai tiếng sư huynh, chỉ cung kính hướng tới ba người hành lễ.
Trừ bỏ Triệu Thiên Diệp có chút nhíu mày, còn Lục Thanh cùng Niếp Thanh Thiên cũng không có phản ứng gì.
Theo biến hóa của cảnh giới, góc độ xem xét tình huống cũng có biến hóa. Niếp Thanh Thiên như thế, Lục Thanh cũng là như thế. Có một số thứ biến hóa cũng là tự nhiên, mạnh mẽ đem nó biến trở về cũng không làm lên chuyện gì. Bản chất thế nào thì cứ để nó y như thế mà tồn tại.
Trong cung Triêu Dương.
"Này, sợ là có bảy, tám trăm người!" Niếp Thanh Thiên có chút ngây người nói. Hắn cũng đoán trước lần này hạ thấp chỉ tiêu khảo nghiệm thì nhất định sẽ có rất nhiều, nhưng thật không ngờ lại tuyển nhận được nhiều đệ tử nội tông như vậy.
Kỳ thật hắn không biết, lần này tuyển đệ tử thì núi Triêu Dương đúng là tấp nập người ra người vào. Mà lúc đầu ba người Lăng Tiêu cũng chỉ phỏng chừng khoảng năm trăm người đạt chỉ tiêu, nhưng sau khi trải qua một trận chiến của Lục Thanh với Minh Tịch Nguyệt, tin tức này rất nhanh lan truyền khắp Tử Hà tông. Nguyên bản những đệ tử gia tộc của các thành chính khác có chút bồi hồi do dự, đều không chần chờ nữa, lập tức chạy tới núi Triêu Dương.
Cuối cùng làm cho núi Triêu Dương thu được số đệ tử nội tông vượt xa dự đoán, đạt tới hơn tám trăm người. Nếu không phải sân của núi Triêu Dương không đủ, thì chỉ sợ một nghìn đệ tử nội tông cũng có thể thu được.
Cho dù như thế, lần khảo nghiệm này ba người Lăng Tiêu cũng phải lựa chọn những người có tư chất nhất mới thu xuống. Về những thiếu niên khác, ba người cũng đành phải để bọn họ đến các ngọn núi khác khảo nghiệm.
Hơn tám trăm người xếp hàng đứng trên quảng trường, điều này làm cho Lục Thanh nhớ lại lúc hắn mới vào cung Triêu Dương. Lúc đó. cả quảng trường cũng chỉ có hơn năm mươi người, cùng với hiện giờ so sánh, tuy là tu vi hay khí thế đều không thể sánh với nhau, nhưng như thế này mới là cảnh tượng phải có của một ngọn núi chính.
Trong lòng ba người đồng thời cảm khái, trong lúc nhất thời cùng đứng tại chỗ không tiến thêm nữa.
"Di, kia có phải là Linh Nhi không?" Niếp Thanh Thiên thấp giọng nói.
Hai người Lục Thanh liền nhìn theo ánh mắt của Niếp Thanh Thei6n.
Quả nhiên, ở vị trí đầu hàng, một cô gái mặc võ y màu đen độc chiếm vị trí đầu, không phải Hoàng Linh Nhi thì là ai.
Mà những thiếu niên khác, phần lớn đều dùng ánh mắt ái mộ nhìn về phía nàng. Ngay tại ngày đầu tiên Hoàng Linh Nhi đã đạt vị trí đứng đầu, hơn nữa bộ dáng thanh lệ, mà đa số đều biết nàng còn có thân phận là đệ tử của đệ nhất cao thủ đời trước, Luyện Tâm kiếm Lục Thanh. Nhất thời Hoàng LInh Nhi trở thành tiêu điểm trong mắt những thiếu niên này.
Huống chi, trong cả tám trăm đệ tử mới vào này, cũng chỉ có mình Hoàng Linh Nhi là con gái, như thế nào không khiến ánh mắt của mọi người tập trung vào.l
Lục Thanh nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Nha đầu này còn phải biết giữa thân mới được!"
Niếp Thanh Thiên cười một tiếng nói: "Yên tâm đi, chúng ta ở sau, lại có hai người Thanh Vân chiếu cố nàng. Thanh Vân tuy có thời điểm không nghiêm túc, nhưng hắn vẫn là có nguyên tắc."
Lục Thanh gật đầu rồi tiếp tục nhìn quét xung quanh. Cuối cùng dừng lại tại hai cái thân ảnh gầy yếu đứng thẳng cuối hàng. Tuy rằng thân thể hai người không ngừng run rẩy, nhưng không hề ngã xuống.
Khóe miệng Lục Thanh nổi lên một nụ cười hài lòng. Hai thân ảnh này không phải ai khác, chính là hai đứa nhò hắn đã cứu trong trấn Triêu Dương, hôm nay do Thúc Nguyên mang đi tham gia khảo nghiệm, cả hai cũng thuận lợi thông qua. Hai đứa nhỏ này đều chưa hề tu luyện qua Kiếm Nguyên công, không giống như những thiếu niên khác có Kiếm Nguyên khí chống đỡ. Này khảo nghiệm tiếp thao là đi bộ qua sườn núi đến cung Triêu Dương, có thể thấy hai đứa nhỏ gầy yếu này phải chịu khổ như thế nào.
Lục Thanh biết, nếu hắn nguyện ý giúp chúng báo thù thì cũng không hề khó khăn gì. Đến năm gia tộc lớn, chỉ cần Lục Thanh mjuo6n1 là diệt được ngay. Nhưng Lục Thanh chưa bao giờ có tính toán như vậy, trong mắt hắn, có những thứ mất đi thì phải do chính mình tự đòi lại, để người khác trợ giúp, chung quy không phải chính đồ.
Không cần phải nói đến thù giết cha mẹ kia, bất cộng đái thiên, như thế nào có thể để người khác làm thay.
Cho nên Lục Thanh liền có an bài như thế với hai đứa nhỏ. Ở cung Triêu Dương thì người của Hàn gia kia có biết cũng không có gan tìm tới. Còn về sau như thế nào thì còn phải xem tạo hóa của hai người.
Trước đại điện Triêu Dương, vẻ mặt của ba người Lăng Tiêu rất nghiêm túc, tựa hồ đang báo cái gì đó. Ở phía sau bọn họ, cánh cửa đại điện Triêu Dương chậm rãi đóng lại, hiển nhiên đại lễ bái sư đã xong rồi.
Thông báo vài câu xong, ba người Lăng Tiêu liền phát hiện ba người Lục Thanh đứng cách đó không xa, liền mau chóng nói vài câu sai hơn mười gã đệ tử ngoại môn đem những thiếu niên này đi an bài.
"Đại sư huynh, các ngươi đã trở lại." Mang theo hai người Cố Thiên Ngôn cùng với Hoàng Linh Nhi, Lăng Tiêu rất nhanh đi tới trước mặt Lục Thanh.
"Sư phụ!"
"Niếp sư thúc, Triệu sư thúc." Hoàng LInh Nhi cung kính hành lễ nói. Mà ba người Lăng Tiêu nhìn ra được, khi hành lễ với Triệu Thiên Diệp, rõ ràng Hoàng Linh Nhi có chút sợ hãi.
Lúc trước ở nhà Lục Thanh, thì Hoàng Linh Nhi sợ nhất chính là nhìn thấy Triệu Thiên Diệp. Bởi vì Triệu Thiên Diệp biết Hoàng Linh Nhi là đồ đệ của Lục Thanh, về sau tất nhiên là sẽ kế thừa Phong Lôi Kiếm Khí, cho nên nghiêm khắc nhất không phải Đoạn Thanh Vân, Niếp Thanh Thiên, thậm chí là Lục Thanh mà chính là vị sư thúc Triêu Thiên Diệp này. Hắn vài lần quát xuống, tuy có làm cho Hoàng Linh Nhi tiến bộ rất nhanh, nhưng cũng đồng thời sinh ra sợ hãi không nhỏ.
"Tốt lắm, chúng ta đi trước đi." Lục Thanh cũng lơ đễnh. Hắn biết Triệu Thiên Diệp cũng chỉ vì tốt cho Hoàng Linh Nhi, cũng giống như cách hắn đối xử với Lục Thanh lúc trước.
"Đại sư huynh!" Lăng Tiêu chần chờ một chút rồi mở miệng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
"Có việc gì sao?" Lục Thanh nghi hoặc hỏi.
"Ngươi trở về cẩn thận một chút, biết ngươi lên núi, nha đầu Minh Tuyết Nhi kia đi tìm ngươi khắp nơi."
"Tìm ta?" Lục Thanh sửng sốt, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường.
"Không sai! Nhưng là xem sắc mặt của nha đầu này không tốt lắm, tựa hồ có sát khí. Nhiều năm qua ta còn chưa bao giờ nhìn thấy nàng buồn bực qua." Lăng Tiêu nói xong, đồng thời ánh mắt nhìn về Lục Thanh cũng hiện lên một tia quái dị, tựa hồ là đoán được cái gì.
Lục Thanh nhướng mày lại, hắn không nhớ rõ khi nào thì mình đã trêu chọc Minh Tuyết Nhi. Nói lại thì kể từ sau khi tu luyện trong Kiếm Trì, Minh Tuyết Nhi đã bị mẹ nàng là Minh Tịch Nguyệt nhốt tại núi Phiêu Miểu, thậm chí đến bây giờ hai người còn chưa chân chính gặp mặt một lần, thế thì tức giận từ đâu mà ra.
Nhưng lập tức, lông mi Lục Thanh cau lại, tựa hồ như nghĩ đến cái gì liền hướng tới Luyện Tâm viện đi tới. Hoàng Linh Nhi gắt gao theo sát phía sau, vẻ mặt đầy nghi hoặc, nhưng thấy biểu tình của Lục Thanh, nàng cũng biết tựa hồ xảy ra chuyện gì phiền toái.
Hai người Niếp Thanh Thiên cũng khó hiểu trong lòng. Hiển nhiên là không hiểu được lời nói của Lăng Tiêu. Vô duyên vô cớ đột nhiên Minh Tuyết Nhi tức giận tìm đến Lục Thanh làm gì, chẳng lẽ bởi vì hôm nay Lục Thanh chống đối lại mẹ nàng? Cước bộ hai người Niếp Thanh Thiên cũng không chậm, rất nhanh đi theo sát Lục Thanh.
Dọc trên đường đi, vài tên đệ tử ngoại tông mang theo một đám thiếu niên nhìn thấy bốn người Lục Thanh đều tránh qua một bên, trên mặt đồng thời hiện lên thần sắc kính sợ. Mà ánh mắt của đại bộ phận các thiếu niên đều dừng trên người Hoàng Linh Nhi, bất quá đáng tiếc sư phụ của Hoàng Linh Nhi là người bọn họ không thể đụng tới.
Càng tới gần Luyện Tâm viện, Hoàng Linh Nhi cảm thấy bầu không khí càng lúc càng căng thẳng. Đúng lúc này, thân ảnh của Lục Thanh bỗng nhiên biến mất không thấy, chỉ để lại một đạo tàn ảnh đang dần tiêu tán.
Luyện Tâm viện.
Vu Phi cười khổ ôm lấy ngực phải, rất nhiều máu tươi từ kẽ tay hắn chảy ra. Giờ phút này mặc dù hắn đã bị khống chế Kiếm nguyên, không thể bị lại miệng vết thương, nhưng cứ việc như thế, hắn vẫn kiệt lực hướng tới Thanh Trúc lâm hô: "Minh sư tỷ, xin hãy tự trọng."
Nhưng trả lời hắn vẫn là những gốc Thanh Trúc không ngừng gãy đổ.
Ngay tại thời điểm ý thức Vu Phi sắp mơ hồ, trước mặt hắn, một thân ảnh quen thuộc hiện ra.
"Hộ pháp, ta..." Tới bây giờ, Vu Phi vẫn xưng hô Lục Thanh cung kính như trước. Người này, hắn vĩnh viễn không quên.
Lục Thanh phất tay giải khai Kiếm Khí phong ấn trong đan điền Vu Phi, cũng đem miệng vết thương trước ngực hắn che lại, rồi lập tức lấy ra ba viên Dưỡng Thân đan cho Vu Phi ăn vào.
"Không cần nói, vận chuyển Kiếm Nguyên luyện hóa dược lực đi." Lục Thanh trầm giọng nói, sắc mặt có chút âm trầm.
Hưu
"Hộ pháp cẩn thận!" Trong mắt hiện lên một luồng sáng trắng, Vu Phi lập tức kinh hô.
Lục Thanh chỉ chậm rãi xoay người lại. Luồng sáng trắng đã đánh tới trước người hắn.
Chỉ nghe một tiếng sắt thép va chạm vang lên, ánh sáng tán đi, lộ ra một thanh trường kiếm tản ra Hàn Băng Kiếm Khí dài ba thước. Lúc này mũi của thanh kiếm bị ngón trỏ của Lục Thanh đặt lên, không thể nhúc nhích được một chút.
Dọc theo mũi kiếm nhìn về phía trước.
Một khuôn mặt tròn như trăng rằm, hai hàng lông mày như tranh vẽ, so6ntg1 mũi thon nhỏ, mái tóc đen dài sau lưng để xõa ra phất phơ trong gió, đúng là Minh Tuyết Nhi. Bất quá hiện giờ đã không còn đôi con ngươi linh động trong trí nhớ của Lục Thanh nữa, mà là một đôi mắt lãnh lẽo, từ trong đó Lục Thanh cảm nhận được oán khí vô tận.