Bỗng dưng, trên người đại trưởng lão bắn ra những tia khí vô hình sắc bén. Những tia khí vô hình bao phủ trời đất, tạo ra vô số những khoảng không dài nhỏ, bao phủ Lục Thanh vào bên trong.
Tình hoa bay mù mịt. Những đóa hoa đỏ như lửa dập nát trong không trung. Kèm theo đó là những tia khí sắc bén lao tới trước ngực Lục Thanh.
Nhưng trong tích tắc, trên người Lục Thanh chợt hiện ra một vầng khí màu vàng. Những tia khí đó đang lao tới chạm phải nó liền biến mất.
Ánh mắt đại trưởng lão trở nên ngưng trọng, nói:
- Khí toàn thân thật sắc bén, lão phu không bằng ngươi. Đón Liệt Thiên Kiếm cương của ta.
Vừa dứt lời, kiếm chỉ hai tay đại trưởng lão đâm ra liên tiếp. Trong không trung lập tức vang lên những âm thanh bén nhọn. Đồng thời từng đạo Liệt Thiên Kiếm Cương màu vàng tản ra xung quanh, tạo ra những vùng chân không nuốt chửng những đóa Tình hoa vào bên trong.
Ánh sáng màu vàng chói mắt chợt lóe lên rồi biến mất. Hàng trăm ngàn đạo Liệt Thiên Kiếm Cương màu vàng xuất hiện liên miên không dứt trong phạm vi mấy trăm trượng xung quanh người Lục Thanh.
Kiếm chỉ tay phải của Lục Thanh từ từ vươn ra. Hai mắt hắn chợt biến thành màu trắng, tím rồi trong tích tắc, trong mắt Lục Thanh, Liệt Thiên Kiếm Cương đang nhanh như tia chớp chợt chở nên vô cùng chậm chạp.
Vào lúc này, trong ánh mắt khiếp sợ của đại trưởng lão, kiếm chỉ của Lục Thanh điểm ra nhanh chóng khiến cho trong không trung vang liên những tiếng kiếm rít. Tuy nhiên, trên kiếm chỉ của hắn không hề có một chút kiếm khí di động chỉ có một vầng tia khí màu vàng mà thôi.
Vô số đạo Liệt Thiên Kiếm Cương bị phá nát bởi kiếm chỉ của Lục Thanh. Dường như đó không phải là kiếm chỉ mà là một thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm
"Đây là thân thể như thế nào?"
Gần như theo bản năng, Liệt Thiên tam lão cùng hỏi trong lòng.
Lần này, chút coi thường trong lòng đại trưởng lão hoàn toàn biến mất. Trong nháy mắt, một đạo Liệt Thiên Kiếm Ý đủ để xé rách trời đất xuất hiện. Kiếm Ý mang theo lực trời đất tạo ra những tiếng động giống như tiếng sét bắt đầu ép về phía Lục Thanh.
Phạm vi trăm trượng xung quanh Lục Thanh trong nháy mắt bị phá nát, bao phủ Lục Thanh vào bên trong.
Vô số những bông Tình hoa bị cuốn vào trong đó khiến cho cả khoảng không biến thành màu đỏ hồng, không còn thấy bóng người đâu nữa.
Có điều đại trưởng lão vẫn chưa hề thả lỏng. Bởi vì lão cảm thấy Liệt Thiên kiếm ý của mình mặc dù dung hợp rất nhiều lực trời đất nhưng khi tới người Lục Thanh lại giống như một viên đá ném vào mặt biển không hề có một chút gợn sóng nổi lên. Cái cảm giác đó khiến cho khí huyết trên người đại trưởng lão sôi sùng sục.
Tuy nhiên lão vẫn không có ý thu hồi Liệt Thiên Kiếm ý, tiếp tục trấn áp quanh người Lục Thanh.
Nhưng ngay lập tức sau đó, nơi Lục Thanh bị chôn vùi trong khoảng không đỏ như lửa chợt vang lên một tiếng kiếm ngân kinh thiên. Sau tiếng kiếm ngân đó một đạo lực thiên địa kinh khủng từ trên trời giáng xuống xé nát những thứ lực lượng mà đại trưởng lão dẫn dắt đến.
Đồng thời, thân hình của Lục Thanh lại một lần nữa hiện ra trước mặt tam lão. Lúc này, toàn thân Lục Thanh tỏa ra một thứ khí thế khiếp người. Những tia khí sắc bén vô cùng vô tận từ người hắn bắn lên cao. Phong Lôi kiếm ý quái dị dung hợp với trời đất, lấy những tia khí màu vàng làm thân kiếm, Phong Lôi màu trắng, tím vô hình là Kiếm Linh để tạo ra một thanh kiếm khổng lồ.
Oai nghiêm khủng bố của trời đất từ trên cao giáng xuống. Với hồn thức đạt tới Kiếm Tông đại thiên vị, mặc dù không thể khống chế được một cách tự nhiên nhưng Kiếm Tông đại thiên vị nhưng cũng có thể điều động được lực thiên đạo như nhau. Vì vậy mà trong nháy mắt khi lực thiên đạo ép xuống, sắc mặt đại trưởng lão trắng bệch.
Làm sao mà lại có thể điều động được lực thiên đạo nhiều như vậy? Nhưng mà vào lúc này cũng không phải là lúc để cho lão tự hỏi. Thanh cự kiếm khổng lồ từ trên không trung cao tới năm trăm trượng đã chém xuống.
Một làn sóng không gian rộng lớn tản ra, lan tới vách đá nuốt chửng rất nhiều những tảng đá cứng như sắt.
Đại trưởng lão biến sắc vì đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy cái dạng Kiếm Ý như thế này.
Không dám chậm trễ, mấy trăm đạo Liệt Thiên Kiếm Cương tạo ra những vùng chân không, đồng thời cũng tạo ra một gợn sóng, oanh kích vào thanh kiếm màu vàng đang chém xuống. Ngay cả lực thiên địa cũng được điều động, trấn áp lực thiên địa trong phạm vi của Lục Thanh.
Lục Thanh cũng chẳng thèm khống chế lực thiên đạo. Tâm niệm của hắn vừa mới động, thanh cự kiếm đang chém xuống liền tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Mấy trăm đạo Liệt Thiên Kiếm Cương lập tức bị đánh nát thành bụi phấn.
Những tia khí sắc bén màu vàng chính là do khi Lục Thanh có được thân thể tương đương với thanh thần kiếm cấp thành phàm. Mà sau khi Lục Thanh ngưng tụ được khí Huyền Âm, dung nhập vào trong kiếm thể. Sau khi Âm Dương giao hòa liền sản sinh ra một chút tia khí sắc bén của Kiếm Thể cấp Kim Thiên.
Tới thời điểm này, kiếm thể Thanh Phàm của Lục Thanh, xét về môt mức độ nhất định nào đó đã tiếp cận với kiếm thể Kim Thiên. Có được điều đó thân thể Bán Long cũng góp rất nhiều công sức.
Cho tới phút này, những tia khí màu vàng bao quanh Phong Lôi Kiếm Ý tương đương với kiếm thể Thanh Phàm của Lục Thanh. Chẳng qua nó không kế thừa được một ít lực lượng thân thể khủng bố của hắn. Nhưng chỉ cần không gặp phải lực lượng có thể hủy diệt thần kiếm cấp Kim Thiên thì không thể phá hủy được nó. Nguồn:
Cuối cùng, sắc mặt của đại trưởng lão xuất hiện một sự hoảng sợ. Thân hình lão nhanh chóng di động, hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng lui ra ba trăm trượng.
Kiếm chỉ Lục Thanh vung lên. Ngay sau đó, thanh kiếm đang chém từ trên không trung xuống liền tản ra, đồng thời Kiếm Ý bên trong cũng thu liễm lại.
Tình hoa bay đầy trời hạ xuống, rải đầy trong cốc.
- Thần kỹ của Lục đại sư như vậy khiến cho tại hạ mặc cảm. - Thấy Lục Thanh thu hồi Kiếm Ý, đại trưởng lão và hai vị còn lại từ đằng xa đi tới. Nhìn thân thể không dính một hạt bụi cùng với nét mặt của Lục Thanh, Liệt Thiên tam lão hiểu được trước đó Lục Thanh cũng không dốc toàn lực.
- Không ngờ Lục đại sư lại có được sự sắc bén như vậy, chẳng khác nào một thanh thần kiếm. - Đại trưởng lão cảm thán nói với Lục Thanh:
- Nếu không phải Lục đại sư có chuyện quan trọng bên người, ba chúng ta phải liên thủ lãnh giáo Lục đại sư một chút. Bây giờ, dừng lại ở đây thực sự là cảm thấy đáng tiếc.
- Đại trưởng lão khiêm tốn rồi. Đợi ngày trở về, tại hạ sẽ buông tay đánh một trận với tam lão.
- Tốt. - Ánh mắt của Liệt Thiên tam lão cùng sáng ngời. Có thể để cho ba người bọn họ cùng nhau ra tay nếu không phải là kẻ địch sinh tử thì cũng không có nhiều lắm. Mà chuyện này đối với sự lĩnh ngộ của bọn họ chắc chắn là có rất nhiều điểm tốt.
- Ba vị! Cáo từ. - Lục Thanh ôm quyền thi lễ rồi ngay lập tức thân hình hắn chớp động, xuất hiện cách đó năm trăm trượng rồi như một tia chớp biến mất cuối chân trời.
Đại trưởng lão thở dài một hơi, nói:
- Ta không phải là đối thủ của Lục Thanh. Hắn nắm lực thiên đạo thật đáng sợ. Ta thấy trước đó hắn cũng không dốc hết sức. Còn lực thiên đạo khi đó cũng chỉ đơn thuần bị dẫn dắt mà thôi.
- Thực lực của hắn. .. . - Ánh mắt của đại trưởng lão chợt trở nên phức tạp. Cho dù người nào bị một kẻ cách đó một năm vẫn còn là vãn bối đánh bại thì tâm trạng cũng giống như đại trưởng lão mà thôi.
Sau khi trầm ngâm một lúc, đại trưởng lão mới mở miệng nói:
- Mặc dù hắn không thể hiện thực lực nhưng ta thấy cho dù cả ba chúng ta ra tay thì phần thắng cũng chia đều cho cả hai bên.
Âm thanh của đại trưởng lão có một sự bất đắc dĩ, nhưng hết sức chắc chắn.
Hai ngày sau, trên núi Thanh Phàm.
Trải qua một quãng đường dài, bình nguyên rộng lớn dưới chân núi Thanh Phàm lại xuất hiện trước mắt Lục Thanh.
Sau khi tiếp dẫn khí có thuộc tính một lần nữa, đạt tới Kiếm Tông, tốc độ của Lục Thanh gần như có một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Chỉ trong thời gian hai ngày hắn đã vượt qua khoảng cách mà con đường Kim Thiên kiếm sứ phải mất một tháng mới có thể vượt qua.
Trên núi Thanh Phàm, trong đại điện.
Lão già mặc chiếc áo khoác màu vàng kim đang ngồi ngay ngắn ở giữa, mở mắt nhìn ra xa. Dường như ở đó có thứ gì đó thu hút sự chú ý của lão.
Bên cạnh lão, bốn gã trung niên có quần áo giống nhau đang ngồi ngay ngắn ở hai bên, gần như cùng một lúc đều mở mắt.
- Tới rồi. - Lão già mở miệng nói. Ngay lập tức, khóe miệng của lão già hơi nhúc nhích. Vài đạo âm thanh nhanh chóng truyền ra khỏi đại điện.
Sau chừng nửa nén nhang, Lục Thanh dưới sự hướng dẫn của một vị Kiếm Chủ thong dong từ ngoài đại điện đi vào.
- Tử Hà tông Lục Thanh, bái kiếm năm vị điện chủ. - Đối với năm người quản lý một giới của Kiếm Thần điện, Lục Thanh biểu hiện sự cung kính một cách xứng đáng.
- Lục đại sư! Miễn lễ. - Lão già mỉm cười, nói:
- Còn hai tháng nữa là tới ngày mở Kim Thiên bách chiến bảng. Không biết là Lục đại sư đã có sự chuẩn bị tốt hay chưa?
Lục Thanh gật đầu, nói:
- Không có vấn đề gì. Có thể đi bất cứ lúc nào cũng được.
- Tốt - Bốn người lão già gần như để lộ sắc mặt hài lòng.
Lúc này Lục Thanh mới để ý thấy bên tay trái của lão già có một vị trí vốn trước đó không có người nhưng bây giờ lại xuất hiện một vị điện chủ mà trước đó hắn chưa được gặp. Người này nhìn bề ngoài cũng chỉ tầm tuổi trung niên. Nhưng Lục Thanh cũng biết sau khi đạt tới Kiếm Hoàng, kiếm giả có thẻ sống tới hai trăm năm. Mà so với tuổi thọ của người bình thường thì diện mạo cũng tự nhiên hồi phục một cách tương xứng.
Nói cách khác, ngoại trừ lão già ra, bốn vị điện chủ bên cạnh, tuổi thực sự chắc chắn cũng phải ngoài năm mươi.