Bất Diệt Kiếm Thể

chương 485: ma vô thường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Từ trong thanh kiếm khí chợt phát tán ra một đạo hồng quang chói mắt, hàng nghìn hàng vạn hồng quang tỏa ra làm cho trong hư không nhất thời sinh ra những Động Hư không gian nhỏ như sợi tóc. Tổng hợp lại khiến cho người ta liên tưởng tới mộc bộ tóc dài đang bay phất phơ trước gió, lộ ra bộ dạng vô cùng quỷ dị.

Lục Thanh nhanh chóng cảm thấy huyết mạch trong cơ thể chấn động, Chân Long huyết mạch của hắn tựa hồ như bị bốc cháy, Hạo Nhiên Chính Khí trong Chân Long huyết mạch rục rịch động. Điều này xảy ra chỉ có một nguyên nhân mà thôi, đó chính là kẻ sắp xuất hiện có lực lượng và huyết mạch tương phản với hắn.

Chân Long ứng với chính khí của thiên địa mà sinh ra, huyết mạch của nó đương nhiên là ẩn dấu Hạo Nhiên Chính Khí, cùng với nó đối lập chính là. .. .. Trong lòng Lục Thanh hơi động, hắn há mồm kêu lên:

- Tiên thiên ma khí!

- Úy! Tiểu tử ngươi quả nhiên là có kiến văn rộng rãi.

Đạo thanh âm này dường như đi theo những hồng quang đang tỏa ra từ trong thanh kiếm khí kia thoát ra vậy.

Hồng quang chợt lóe lên, một bóng huyết sắc nhất thời xuất hiện trước mặt mọi người.

- Huyết Vô Thường! - Thanh âm của Đỗ Nguyên có phần lạnh lùng nói.

- Huyết Vô Thường? - Chỉ thấy người kia khẽ lắc đầu nói:

- Hồn phách của ta đã dung nhập vào trong tiểu tử kia, Huyết Vô Thường cũng là cái tên không tồi, bất quá cần sửa lại một chút. Sau này gọi bổn nhân là Ma Vô Thường đi!

Ma Vô Thường!!!!

Theo thanh âm này phát ra, không gian xung quanh nhất thời tràn ngập huyết sắc ma khí. Lục Thanh trước kia cũng từng nhìn thấy Tâm Ma khí, nhưng lúc này thì nó bá đạo hơn, chỉ trong khoảng thời gian ngắn các loại thuộc tính khác trong không gian đều bị bài xích không còn. Những cảm ứng của mọi người đối với thiên địa cũng không thể cảm nhận được thuộc tính của mình nữa.

Làm sao có thể?

Đám người Đỗ Nguyên khiếp sợ, bọn họ rõ ràng cảm nhận được, bản thân cùng với thiên địa mỗi thời khắc đều cảm ứng, vậy mà giờ phút này lại không còn, giống như bị một con dao chặt đứt vậy.

Nhìn không gian xung quanh tràn ngập huyết sắc, gương mặt lạnh lùng của Lãnh Ngôn Tâm chợt xuất hiện thần sắc khiếp sợ.

- Lĩnh vực!!!!

- Tiểu nha đầu này có kiến thức quả không tồi. Không sai. Không sai. - Tựa hồ vừa được thoát khỏi nơi giam giữ, cho nên tâm tình của Ma Vô Thường cũng không tồi. Trong lúc nhất thời hắn còn chưa ra tay với ai, chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía hai người Lục Thanh và Tử Thiên Lôi nói:

- Lôi Thú huyết mạch, Chân Long huyết mạch. Không tồi. Quả là không tồi.

Ánh mắt của Ma Vô Thường lại chuyển về phía Đỗ Nguyên nói:

- Còn ngươi lại kế thừa Tam Túc Kim Ô huyết mạch, không nghĩ tới vừa thoát khốn thì ông trời đã mang tới cho ta những huyết mạch thượng cổ trân quý như vậy.

Đôi con ngươi đỏ như máu của hắn tiếp tục quét mắt nhìn đám người phía xa, nói:

- Không tồi. Đám người còn lại các ngươi ta có thể dùng để tu dưỡng lại hồn phách của bổn ma, đợi tới khi Ma vực của bổn ma khôi phục thì công đức của các ngươi quả là rất lớn. Tới lúc đó bổn ma sẽ lưu cho các ngươi một tia linh hồn để luân hồi, cũng coi như là thưởng cho các ngươi trợ giúp bổn ma khôi phục.

- Các hạ thân là Kiếm Phách tông sư mà lại ra tay với đám hậu bối chúng ta sao? Chẳng lẽ các hạ không thấy mất mặt à? - Lam Huyền Y trầm giọng nói.

Lúc này, những Kiếm Hồn đại sư ở phía sau đều cảm thấy da đầu tê dại, nếu sớm biết sẽ thả ra một người như vậy thì coi như có giết lẫn nhau thì cũng còn hơn là đối mặt với một Kiếm Phách tông sư. Một tia linh hồn tiến vào luân hồi thì còn bị mất đi trí nhớ kiếp trước, hơn nữa còn xét xem công đức của bọn họ ra sao thì mới luân hồi được, kết quả như vậy quả thật là khiến cho bọn họ khó có thể tiếp thu được.

- Mất mặt? - Sắc mặt Ma Vô Thường trở nên tương đối cổ quái, ánh mắt hắn nhìn lại về phía Lam Huyền Y. Trong lúc nhất thời khiến cho Lam Huyền Y sinh ra một cỗ cảm giác như bị người ta nhìn thấu, mồ hôi lạnh sau lưng tràn ra, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã thấm đẫm vào quần áo.

- Bổn ma làm việc đều là tùy tâm sở dục, muốn giết kẻ nào thì giết, dù là hài nhi ba tháng tuổi hay lão già tám chục tuổi thì cũng có thể giết, cho nên đối phó với đám tiểu bối càng ngươi lại càng không có gì mà mất thể diện. Đừng đem thể diện ra nói với bổn ma, nó đối với ta không đáng một hào. - Ma Vô Thường cất tiếng cường to đáp lại.

Trong phút chốc, ma khí ở xung quanh chấn động, theo tiếng cười của Ma Vô Thường, bên tai mọi người nhất thời tràn ngập ma âm, những ma âm này không chỗ nào là không xuất hiện, cho dù là ngươi đã phong bế lục thức cũng không thể ngăn cản nó tiến vào trong đầu.

Luyện Hồn Quyết nhanh chóng được vận chuyển, bên trong ý thức hải, thức kiếm màu vàng tản mát ra khí tức sắc bén đem những ma âm ngăn cản ở bên ngoài. Những ma âm này quả thật là lợi hại, tuy chúng bị Lục Thanh ngăn cản ở bên ngoài nhưng vẫn khiến cho tâm thần của hắn có chút dao động.

Tiếng cười mang theo ma âm không ngừng vang lên làm cho trước mắt Lục Thanh phảng phất như xuất hiện vô số điều huyền bí.

Từng trận tiếng cười tràn ngập dâm ý vang lên trong lòng khiến cho trước mắt Lục Thanh giờ phút này như xuất hiện vô số nữ tử đang mặc quần áo mỏng manh. Bọn họ đang nở ra nụ cười như chuông ngọc, chân trần xích lõe lộ ra những vùng da trắng mịn, thậm chí có thể nhìn xuyên qua lớp quần áo mỏng dính kia để nhìn thấy những vùng da như ẩn như hiện.

Bộ ngực sữa của các nàng nửa hiện, nửa ẩn, chập chờn ngay trước mắt, chiếc eo không xương thi thoảng lại run rẩy bởi tiếng cười làm cho bộ đồ mỏng manh trên người thi thoảng lại xuất hiện những khe hở.

Cho dù là Lục Thanh có tâm thần ổn định nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này thì dù vẫn bảo trì được thần trí, sắc mặt cũng phải đỏ tới mang tai.

Dù sao, Lục Thanh hôm nay cũng chỉ là một thiếu niên huyết khí phương cương, ma âm này tự nhiên là đánh vào nơi phòng ngự yếu ớt nhất của tâm thần.

Tựa hồ nhận ra vẻ mặt khác thường của Lục Thanh, Chân Long huyết mạch trong cơ thể hắn bắt đầu run rẩy.

Một tiếng long ngâm mang theo Hạo Nhiên Chính Khí vang lên, từ trên cơ thể trắng tím của Chân Long Thiên Lôi màu tím liên tục vờn quanh đem những ma âm nọ gắt gao ngăn cản ở bên ngoài.

- Hay cho một cái Chân Long huyết mạch. - Thanh âm của Ma Vô Thường vang lên. Giờ phút này toàn bộ ánh mắt của hắn đều tập trung vào người Lục Thanh:

- Trong ba loại huyết mạch thượng cổ ở nơi đây, chỉ có của ngươi là tinh khiết và nồng đậm nhất. Xem ra, ngươi được mấy lão già ở Long vực rất ưu ái, huyết mạch như vậy nếu như không có Chân Long ban cho, thì không thể nhân được từ truyền thừa.

Khi Ma Vô Thường mở miệng nói chuyện, ba người Đỗ Nguyên đồng thời thở dài một hơi, mà phía sau lưng bọn họ những rất nhiều Kiếm Hồn cảnh đại sư đã phải ngồi xuống, ngay khi ma âm kết thức thì Kiếm Vương đại sư lập tức phun ra một vòi máu tươi. Ý thức hải bị thương, mà dù người không bị thương cũng lộ ra ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào Ma Vô Thường. Chỉ có tiếng cười mà đã dễ dàng áp chế bọn họ, thực lực như thế thì quá đáng sợ a.

Ở trên hư không, Ma Vô Thường cẩn thận đánh giá lại Lục Thanh một lần nữa, hắn không khỏi kinh dị kêu lên một tiếng.

- Bổn nguyên long lực, ngươi không ngờ lại có bổn nguyên long lực. Tiểu tử! Đến tột cùng là ngươi có quan hệ thế nào với Long vực?

Lục Thanh đang muốn mở miệng trả lời, thì trong đầu vang lên một đạo thanh âm nhắc nhở, hắn không cần nghĩ ngợi thêm đã lập lại lời nói:

- Cửu giai Long Vương - Long Tuyền!

- Long Tuyền? - Ma Vô Thường kinh hãi kêu lên một tiếng:

- Trách không được huyết mạch của ngươi lại tinh khiết như thế, nguyên lai là hắn coi trọng ngươi.

Ma Vô Thường không hề biết, Lục Thanh không những có được Chân Long huyết mạch, mà còn thành tựu cả bán long chân thân. Nếu không bằng vào việc hắn kế thừa bát giai Chân Long huyết mạch, làm sao có thể so sánh được cùng với cửu giai Long Vương? Đương nhiên, điều này Ma Vô Thường có suy nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được. Mà ngoại trừ Ma Vô Thường ra, Lôi Thú bên cạnh Lục Thanh cũng lộ ra thần sắc thư thái. Tử Thiên Lôi nghĩ: "Xem ra cũng chỉ có nguyên nhân như vậy mới ở niên kỷ này mà đạt được thành tựu tới mức đó. Nguyên lai hết thảy mọi thứ đều là do Long tộc chiếu cố mà có được.

Chân Long nhất tộc còn được gọi là Long tộc, bên trong đó gồm có: Thất trảo Bát giai Chân Long, bát trảo Cửu giai Long Vương, cửu trảo Thập giai Long Hoàng.

Theo như sự hiểu biết của Tử Thiên Lôi, Long tộc hiện nay ở trên Kiếm Thần đại lục còn lại rất thưa thớt. Chân Long nhất tộc hiện nay chỉ còn sinh sống ở một chỗ trong Tử Hoàng Giới gọi là Long Vực. Mà Cửu giai Long Vương ở trong Long Tộc thì ngoại trừ Long Hoàng ra có thể nói là vương giả của bộ tộc.

Mà biết được điều đó rõ nhất chỉ có Ma Vô Thường, chỉ thấy ánh mắt hắn hơi trầm trọng một chút, con ngươi đỏ như máu không lộ vẻ sợ hãi, huyết sắc nồng đậm phảng phất như hội tụ thành một giọt huyết lưu chảy ra.

Yên lặng nhìn Lục Thanh một hồi lâu, trong đoạn thời gian đó, không gian xung quanh trở nên ngưng trọng dị thường. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Lục Thanh, trong ánh mắt của đám người Đỗ Nguyên thì bây giờ chỉ có một hy vọng duy nhất để thoát thân chính là từ phía Lục Thanh. Cửu giai Long Vương đó là tuyệt thế cường giả trên Kiếm Thần đại lục, đám người xung quanh mong chờ vào danh tiếng của cửu giai Long Vương để có thể trấn nhiếp ma khí của vị Kiếm Phách tông sư này.

- Hắc hắc hắc. .. .. - Ma Vô Thường một lần nữa cất tiếng cười. Bất quá khác với lần trước, tiếng cười lần này cũng không được phổ vào âm ma, mà chỉ kéo dài một lúc là đình chỉ.

- Hay cho tên cửu giai Long Vương - Long Tuyền. Tiểu tử! Hôm nay ta không giết ngươi, ngươi cút qua một bên xem đi! - Tựa hồ có chút tức giận, Ma Vô Thường vung tay lên. Trong phút chốc kiếm khí màu vàng xanh bao quanh Chân Long huyết mạch bị tiêu tán, theo đó Chân Long huyết mạch rên rỉ vài tiếng rồi ở trong hư không quay trở lại cơ thể Lục Thanh.

Đồng thời, Lục Thanh có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng không thể chống đỡ được ập tới, khiến cho cả người hắn bay ra ngoài, rơi xuống một vùng đất cách đó mười dặm.

- Thân thể quả là tốt! - Ánh mắt Ma Vô Thường lại một lần nữa sáng lên, thần sắc không ngừng biến ảo, một lúc lâu sau mới khôi phục lại như cũ.

Thân thể có chút tê dại, đây là lần đầu tiên Lục Thanh cảm thấy mình không có năng lực phản kháng. Chân Long huyết mạch ở trước mặt đối phương không ngờ lại dễ tiêu tán như vậy, lực lượng trong nháy mắt ập tới chỗ hắn càng làm cho Thanh Phàm kiếm thể của hắn có chút đau nhức tới tận xương.

"Đây chính là thực lực của Kiếm Phách tông sư sao?" - Trong lòng Lục Thanh thầm nghĩ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio