Bất Diệt Kiếm Thể

chương 797: nỗi nhớ của thần mộc hóa thành người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kim Thần Mộc biết rõ đẳng cắp trước kia của Lục Thanh chính là tam kiếp Kiếm Hoàng. Không ngờ chỉ mới một năm trôi qua, đã nhảy thẳng lên bậc Kiếm Tôn. Mặc dù Kim Thần Mộc cảm ứng được Lục Thanh chỉ mới đột phá gần đây, thế thiên địa trên người còn chưa ổn định, nhưng vẫn thừa sức làm chấn động lòng người.

Tốc độ tiến giai như vậy thật sự khiến cho người chắc lưỡi không thôi.

- Lục huynh tiến bộ như vậy, thật sự không hổ là huyết mạch Long Vương, lão Kim bội phục.

Giờ phút này Lục Thanh có thể cảm nhận rõ ràng trong giọng của Kim Thần Mộc lộ vẻ kính trọng. Đây không chỉ là thân phận Long Vương đơn thuần như khi trước, mà là thực lực đã uy hiếp thật sự. Hiện giờ Lục Thanh đã thật sự ngang hàng với Long Vương, có được uy nghiêm của cửu giai.

- Kim huynh, chẳng hay thương thế của huynh ra sao?

- Ha ha, sau khi ngưng luyện xong Kim Linh Châu, có Kim Linh Châu giúp đỡ, thương thế của ta đã khôi được bảy, tám phần. Đợi đến khi Kim Thần Mộc trong Linh Vực bị tổn thất sinh trưởng trở lại, chính là lúc lão Kim ta tấn công vào cửu giai, lúc ấy phải nhờ Lục huynh tương trợ.

- Nhất định.

- Vậy lão Kim ta đã yên lòng. Huynh xem, trong Linh Vực của lão Kim ta đã tìm được cho huynh ba mươi hung thú thất giai. Còn lại lão Kim ta cũng không tìm, lục giai, ngũ giai cũng không có tác dụng gì nhiều.

Lục Thanh gật gật đầu, cũng không phản đối lời Kim Thần Mộc. Hiện tại hắn đã đạt tới Kiếm Tôn, đối với hung thú lục giai, ngũ giai đã không còn nhiều hứng thú. Lúc này chỉ có thất giai mới có thế lọt vào mắt hắn.

Là do tầm nhìn của mình tăng cao hơn hay sao?

Bất giác Lục Thanh tự hỏi mình, nhưng lập tức hắn mĩm cười.

Là do thực lực tăng cao.

Cảnh giới tu vi khác nhau, sẽ có tầm nhìn và thể ngộ khác nhau. Lúc này Lục Thanh nhớ tới Kiếm Xỉ Lôi Long ở tầng hai kiếm mộ, có lẽ sau này cũng không cần nhiều hung thú như vậy nữa.

Tiến vào giữa Linh Vực của Kim Thần Mộc. Lục Thanh cũng không chút nghi ngờ, khi Linh Vực vừa mở bên bước ra một bước vào trong.

Đại địa Linh Vực rộng vạn dặm, khiến cho Lục Thanh không khỏi chấn động trong lòng.

Hiện tại hắn đã mơ hồ biết được. Lĩnh Vực hay Linh Vực lớn hay nhỏ, thật ra có liên quan tới chuyện thần niệm mạnh hay yếu. Thần niệm hùng mạnh, tự nhiên có thế mở ra Lĩnh Vực hay Linh Vực rộng lớn hơn, cổ mộc Man Hoang như Kim Thần Mộc gần như có thể sống qua vô tận năm tháng, dĩ nhiên với điều kiện tiên quyết là không gặp phải nguy cơ ngã xuống. Qua năm tháng vô tận như vậy ngưng luyện ra thần niệm hùng mạnh, đã vượt xa hạn chế của đẳng cấp. Linh Vực rộng vạn dặm, dù là Kiếm Tôn hay hung thú cửu giai thông thường cũng không có khả năng có được.

Ba mươi hung thú thất giai gần như có thực lực bất phàm, hơn nữa Kim Thân Mộc chọn lựa không có con nào có hệ thuộc tính giống nhau. Trong đó có vài hệ thuộc tính kỳ dị, khiến cho ngay cả Lục Thanh cũng phải lộ vẻ kinh ngạc.

Lục Thanh vừa tới, ba mươi hung thú thất giai đồng thời lộ vẻ kính sợ. Lục Thanh không hề che giấu khí tức của Long Vương cửu giai, hơn nữa khí tức của hắn đã khác xa với lần trước vừa gặp Kim Thần Mộc. Giờ phút này bị uy nghiêm Long Vương cửu giai hùng mạnh trấn áp, ba mươi hung thú thất giai gần như đồng thời thần phục.

Lục Thanh chỉ cần nói vài câu, đám hung thú này lập tức không chút do dự bằng lòng theo hắn.

Nhìn thì thấy dễ dàng, nhưng từ năm vạn năm thượng cổ cho tới năm vạn năm hiện tại, có ai có được thần thông che mắt lôi kiếp như Lục Thanh? Đối với hung thú tứ giai trở lên, đây là một sự hấp dẫn chết người.

Sau khi nói chuyện với bọn hung thú vài canh giờ. Lục Thanh mới ra khỏi Linh Vực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

- Ẩm. ..

Ngay sau đó, toàn bộ rừng cổ mộc hoàng kim chấn động, bụi đất bay lên đầy trời, lập tức bản thể Kim Thần Mộc rung động kịch liệt, ánh sáng vàng chói mắt bùng lên, nhanh chóng ngập tràn không gian hàng vạn dặm.

Khí thế uy nghiêm kinh khủng mang theo khí tức Man Hoang khuếch tán ra, khí tức tích lũy vô tận từ thời viễn cổ khiến cho Lục Thanh cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.

Tuy rằng tu vi của Kim Thần Mộc chỉ là bát giai đỉnh phong, thậm chí còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng Lục Thanh tin rằng nếu lúc này hắn quyết đấu sinh tử cùng Kim Thần Mộc, tám chín phần mười kẻ ngã xuống sẽ là hắn.

Đây là do tích lũy từ năm rộng tháng dài, là rèn luyện qua thời gian. Lục Thanh biết rõ mình không đủ.

Tuy rằng tu vi hiện tại của hắn trên toàn đại lục cũng có thể có hạng, nhưng trước năm tháng vô tận, hắn vẫn vô cùng nhỏ bé, thậm chí không chịu nổi một đòn.

Trong không trung, lúc này ánh sáng vàng dần dần thu lại, châm rãi hóa thành hình một người.

Đây là một bóng người già nua, thậm chí không cần nhìn người. Lục Thanh cũng có thế cảm nhân đươc khí chất tang thương, chính là khí tức của Kim Thần Mộc.

Ánh sáng vàng chợt tắt, ngay lập tức, hình người của Kim Thần Mộc cũng hiện ra trước mặt Lục Thanh.

Đây là một lão nhân có dung mạo còn trẻ, đầu tóc màu vàng xõa tung, đội một chiếc mũ màu vàng, Lục Thanh cảm nhận được khí tức Kim Linh Châu, biết rằng chiếc mũ là do Kim Linh Châu hóa ra.

Thân hình lão nhân không cao, lưng hơi khom, nhưng vô cùng khỏe mạnh, giống như một trung niên cường tráng hơn. Thậm chí cơ bắp của lão hẳn rõ sau lớp linh bào màu vàng, khí tức Man Hoang trên người không hề kềm chế, có vẻ vô cùng tự nhiên, giống như có một phần liên hệ với thế thiên địa xung quanh.

Lục Thanh thoáng động trong lòng, bèn nói:

- Không ngờ Kim huynh đã lãnh ngộ được ba phần thế thiên địa.

Kim Thần Mộc nở một nụ cười bình thản:

- Lãnh ngộ ba phần thì đã sao, đám cây có chúng ta, trong đời sợ nhất là lực lôi đình, huống chi là Thiên Lôi hùng mạnh nhất. Lục trước vượt qua lôi kiếp bát giai, lão Kim ta cửu

tử nhất sinh, đã để lại một bóng ma lởn vởn trong lòng. Lôi kiếp cửu giai đừng nói là vượt qua, chỉ cần bảo ta đối mặt cũng đã cảm thấy sợ hãi trong lòng. Đành chịu vậy, ta đã già rồi, lòng này cũng già đi, sinh cơ có thể hùng mạnh, nhưng tinh thần phấn chấn không thể nào phục hồi như trước.

Kim Thần Mộc ngừng một chút, như nhớ lại chuyện gì, bèn nói:

- Lão Kim ta lần đầu tiên trong đời có được hảo hữu chúng ta xưng hô với nhau bằng tên, lão Kim ta tên là Kim Linh.

Như nhớ lại chuyện gì. Lục Thanh bèn nói:

- Thật ra phải nói Kim huynh còn là tiền bối của ta.

- Ôi. ..

Kim Linh khoát tay, gương mặt già nua lộ vẻ buồn ảo não:

Cái đó gọi là ai thành đạt thì người đó là trên, chẳng những là thời kỳ thượng cổ Man Hoang, dù là năm vạn năm hiện tại vẫn là như vậy.

- Ha ha, có vẻ là ta cố chấp rồi Lục Thanh cười vang

Cảnh giới tu vi càng lên cao, dần dần hắn đã quên đi tuổi tác của mình. Lục trước khi Tử Sát Kiếm Tôn hỏi tuổi hắn cũng phải nhớ lại một hồi mới có thể đáp được.

Mình lo mải mê bôn tẩu, đã không còn để ý đến chuyện này. ..

Vừa nghĩ tới đây. Lục Thanh không khỏi nhớ tới vài bóng hình quen thuộc. Tử trước tới nay, chưa bao giờ nhưng hình bóng này gây ra cho hắn nỗi nhớ nhung mãnh liệt như vậy, dù với cảnh giới tu vi hiện tại cũng không thể đè nén.

Lục Thanh cố gắng bình phục tâm thần, củng cố lại tâm cảnh. Nhưng bên trong Thần Đình thức hải Thức Kiếm ba ngàn trượng vẫn kêu ong ong, không thể nào ức chế.

Nổi nhớ này bất đầu khơi động từ Kiếm Anh, chui vào trong huyết mạch, bất đầu sôi sục giữa các kinh mạch liên miên không dứt.

Không biết đã qua bao lâu. ..

Kiếm quang trong mắt chớp động, khí tức trên người Lục Thanh đã được kềm chế hoàn toàn. Kim Linh bên cạnh phát hiện ra, toàn bộ lực lượng trên người Lục Thanh được thu liễm vào trong, nhưng vẫn có một cỗ lực lượng rung động đến từ hồn phách.

Hồn phách hợp nhau thành Kiếm Anh, hồn phách rung động tức là Kiếm Anh rung động.

- Sao hả, muốn trở về rồi phải không?

Kim Linh khẽ cười hỏi.

Lục Thanh gật gật đầu:

- Chuyến đi lần này đã giải quyết được rất nhiều việc, cũng đến lúc trở về rồi.

Kim Linh lắc lắc đầu:

- Quả nhiên Lục huynh không tầm thường, tuổi còn trẻ như vậy mà đã đạt tới mức này. Sau một cơn giông tố qua đi, đại lục về sau chính là Thiên hạ của huynh rồi

Kim huynh khen quá lời rồi. Trời đất bao la, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Thập Vạn đại sơn, bốn giới trên đại lục nhân tài lớp lớp, có rất nhiều người hơn xa Lục mỗ.

- Bốn giới ư. ..

Nghe Lục Thanh nói như vậy. Kim Linh trở nên trầm mặc:

- Không ngờ mấy vạn năm trôi qua, bên ngoài đã bể cả hóa ruộng dâu, lúc trước tiến vào Mộ Chúng Thánh này không phải là ý nguyện của ta, nhưng chúng ta cũng không vi phạm. Nếu hiện tại có thế ra ngoài cũng có thế mở rộng kiến văn một phen, để xem thế giới bên ngoài hiện tại ra sao.

- Nhất định sẽ không để Kim huynh thất vọng.

Lập tức hai người nhìn nhau cười vang.

Một ngày sau.

Ở tầng hai kiếm mộ, trên bờ một vực sâu thật lớn, hai đạo lưu quang rực rỡ chợt lóe lên rồi biến mất.

Trong một góc của tầng hai kiếm mộ, trong một sơn cốc ngập tràn lôi khí, có gần trăm hung thú đang phủ phục.

Tuy rằng mồi hung thú này chỉ cao chừng mười trượng, nhưng khí tức hung ác toát ra trên người bọn chúng, cũng không có con nào thấp hơn ngũ giai.

Giữa đản hung thú này là một con Kiếm Xỉ Lôi Long, bên cạnh còn có một con lôi long nhỏ giống hệt như nó. Lôi long nhỏ này chỉ cao vài trượng, trong đôi mắt non nớt ngày thơ không tỳ vết, nhưng cũng đã có khí tức hung ác mỏng manh.

Lúc này chỉ nghe Kiếm Xỉ Lôi Long đang thấp giọng rít gào, dường như đang kể chuyện gì, nhưng gần trăm hung thú trong cốc cũng đang kêu vang không ngừng, dường như đang tranh cãi.

Đối với hung thú, dường như âm thanh vốn có của chúng mới có thể biểu lộ rõ ràng ý tứ của chúng. Mặc dù ở đây không có hung thú nào thấp hơn ngũ giai, nhưng không con nào nói tiếng người.

Sau nửa canh giờ tranh cãi ầm ĩ, rốt cục có một con Địa Long hai đầu rất lớn ngang nhiên đứng dậy, rống lên một tiếng long trời lở đất. Đây là một hung thú lục giai, linh uy kinh khủng của nó lập tức che trời phủ đất ép về phía Kiếm Xỉ Lôi Long kia.

Cuồng phong dấy lên, hành động này khiến cho gần trăm hung thú trong sơn cốc đều đứng dậy, tản ra sát bốn vách sơn cốc.

Lân giáp màu tím trên người Kiếm Xỉ Lôi Long chớp động, nó cất tiếng gầm vang, không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio