Bất Diệt Kiếm Thể

chương 889: hoàng thiên đương tử (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lấy mười trận đồ Hoàng giai cầm đầu, chín mươi trận đồ Thiên giai vờn quanh, bắt chợt biến thành một chiếc kén lớn bảo vệ Lục Thanh bên trong.

Kiếm Bảo có linh, đặc biệt là Kiếm Bảo đạt tới thượng phẩm. Bảo Linh đã ngưng hình, linh trí mở ra. Dạng tồn tại này toàn lực bảo vệ một gã nghịch phản Thiên Đạo, rốt cuộc là ý gì?

Trận đồ Kiếm Đạo trên trăm Thiên giai trở lên gần như đã là tất cả tích lũy từ mười vạn năm trước đây. Trận đồ Kiếm Đạo, mặc dù cũng thuộc về Kiếm Bảo, nhưng khó khăn của việc luyện chế lại hơn xa Kiếm Bảo. Nếu không có tu vi Kiếm Phách cảnh, càng phải có tích lũy phong phú đối với kiếm trận. Trong mười Kiếm Phách tông sư, cùng không nhất định có một kiếm trận đại sư, càng không cần nói tới Kiếm Tổ Tuyệt Thế, cho dù là kiếm trận đại sư cũng không thể luyện chế ra trận đồ Thiên giai. Trận đồ trăm bức xuất hiện lúc này, đã là cực hạn từ xưa đến nay. Hơn nữa, bởi vì kiếm trận ngưng luyện hóa thành Kiếm Bảo, uy năng của nó, lại là uy năng vốn có của bản thân kiếm trận. Đây là nguyên nhân cổ kim mười vạn năm, kiếm giả tỏ ra khát khao đối với trận đồ Kiếm Bảo. Chư tông Kiếm Tôn cái thế mặc dù tâm tư bách chuyên, nhưng không ai dám vọng động.

Có lẽ thiên phạt không làm gì được Lục Thanh kia, nhưng đối phó với bọn họ, chỉ là uy nghiêm ý chí cũng đủ để làm cho bọn họ hồn bay phách lạc.

Bách Trận Lăng Tiêu, lúc này dung hợp Kiếm Đạo ý chí, dù là thiên phạt cũng không thể làm gì được biến hóa xảy ra bắt thình lình này. Tuy nhiên, điều này cũng không gây trở ngại thiên phạt tức giận mà đến. Thiên Đạo thần lôi màu trắng không ngừng ngưng tụ, ngàn vạn thần lôi lại tăng vọt, triệu vạn thần lôi hủy thiên diệt địa. Một mảnh toái không Hỗn Độn vạn dặm trấn áp, biến giới thiên phạt mơ hồ chấn động, muốn vỡ nát.

Uy năng này, cho dù là nhưng lão quái vật ẩn nấp trong hư không lực Tiểu Thế Giới cũng không khỏi chấn động trong lòng, lực lượng này đã nằm ngoài khống chế của bọn họ. Nếu như không gian Hỗn Độn này trấn áp xuống, cho dù là tông môn có trận đồ Hoàng giai, sợ là cũng phải hóa thành tro bụi trong khoành khắc.

Hỗn Độn chính là hết thảy không gian trở về vốn có, khi không gian vỡ nát liền trở thành Hỗn Độn lúc ban đầu. Hỗn Độn này cắn nuốt tất cả, ẩn chứa uy năng cực lớn. Một vạn dặm vuông Hỗn Độn trấn áp xuống, trăm bức trận đồ đồng thời xuất ra tiếng kiếm ngân rung trời.

Trong đó, lấy Thiên Đạo tru thần kiếm trận, mười trận đồ Hoàng giai lấy Thiên Đạo tru thần kiếm trận cầm đầu, đồng thời nở rộ ra kiếm quang kinh người.

Đây là mười cỗ kiếm quang thuần túy, kiếm quang tinh thuần vô sắc hội tụ. Xung quanh chín mươi trận đồ phun ra nuốt vào Kiếm Ý, hiển hóa màu xám của Hỗn Độn, cuối cùng ngưng kết ra một thanh cự kiếm Hỗn Độn cao mười vạn trượng ở trên không trung. Cự kiếm Hỗn Độn này, kiếm quang vô hình bao quanh, sừng sững ở giữa đất trời, không có ánh sáng sắc bén, có chỉ là một cỗ Kiếm Ý khủng bổ cắn nuốt vạn vật Kiếm Ý này xé rách Thời Không, ngay cả Thời Không xung quanh cái kén của Lục Thanh cũng bị xé nát ra.

-Hưu...

Tiếng kiếm rít thê lương vang vọng trời đất, cự kiếm Hỗn Độn vạn trượng đứng đậy, lao thẳng vào trong thiên phạt lôi vân

- Ầm...

Tiếng nổ vang vọng thiên địa, cự kiếm Hỗn Độn nghịch không sáp nhập vào trong vạn dặm vuông Hỗn Độn kia. Một đạo thiên âm trống rỗng sinh ra, điểm điểm huyết tương đỏ tươi từ trên chín tầng trời rơi xuống.

Huyết tương này đỏ tươi như lửa, bất kể là không gian Hỗn Độn, hay là cự kiếm Hỗn Độn đều không thể tiêu diệt một chút nào.

Bên cạnh năm người bọn Nhược Thủy, hư không mở ra. Long Hoàng Long Tuyền bước ra.

- Sư phụ! Lục Phong Lôi kinh ngạc kêu lên.

- Máu của Thiên Đạo, Bách Trận Lăng Tiêu, không ngờ ngay cả Thiên Đạo cũng có thể bị thương. Chẳng qua, máu của Thiên Đạo này có thực sự quan trọng như vậy?

Long Tuyền cười nhạo lắc lắc đầu.

- Sư phụ

Lục Phong Lôi gấp giọng nói.

- Không có cách nào.

Long Tuyền khoát tay.

- Đây là cơ duyên của cha ngươi. Hơn nữa, những lão già này đều đã động thủ. Máu của Thiên Đạo, sao có thể dễ lấy như vậy!

Quả nhiên, sau khi Chư tông Kiếm Tổ Tuyệt Thế ra tay, Thiên phạt lôi vân đầy trời đột nhiên mở rộng gấp mười lần, không chỉ mười tám đạo đánh xuống thiên phạt giới vực, làm cho mười tám tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế kia hiện thân, đồng thời còn bao phủ bọn họ vào trong thiên phạt giới vực.

Chư tông Kiếm Tôn cái thế không khỏi trợn mắt há mồm. Thiên Đạo rốt cuộc là vật gì, không ngờ có thể khiến Kiếm Tổ Tuyệt Thế xuất thủ tranh đoạt! Mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng không chút trở ngại suy đoán trong lòng Chư Tông Kiếm Tôn cái thế. Máu của Thiên Đạo, chính là Thiên Đạo chảy xuống, nếu như có thể đạt được, phải chăngcó thể dung hợp với Thiên Đạo, mượn lực của Thiên Đạo?

Không ai biết được, nhưng mười tám gã Kiếm Tổ Tuyệt Thế lúc này lại phải đối mặt Thiên phạt tru sát. Vì máu của Thiên Đạo ngạnh kháng thiên phạt- ngay cả Kiếm Tổ Tuyệt Thế đều thật quyết tâm, không ai có bất cứ chần chừ gì.

Mà máu của Thiên Đạo kia, bị cự kiếm Hỗn Độn phá vỡ cũng chỉ có một đoản lớn bằng nắm tay trẻ con, đỏ tươi như lửa, khí tức thu liễm, làm cho người ta không cảm ứng được bất cứ lực lượng dao động gi. Mười tám gã Kiếm Tổ Tuyệt Thế. Quân Mạc Lâm có tốc độ nhanh nhất chiếm được ba giọt, mười bảy gã Kiếm Tổ Tuyệt Thế còn lại đều chiếm được hai giọt. Không ai có bất cứ do dự gì, sau khi đoạt được, lập tức nuốt vào.

Thật quỷ dị, sau khi mười tám người nuốt máu của Thiên Đạo, thiên phạt giới vực vốn bao phủ mọi người kia, không ngờ đã tiêu tán ra.

- Ầm ầm ầm.

Một Thiên Đạo thần lôi tàn sát bừa bãi chín tầng trời có vẻ càng phẫn nộ, chẳngqua lại không nhằm vào mười tám người Quân Mạc Lâm nữa.

Mấy vạn dặm bên ngoài một mãnh Hỗn Độn màu xám mở ra, lộ ra thân hình chật vật của mười tám người. Trong đó. Quân Mạc Lâm bị thương nặng nhất- sau khi nuốt xong ba giọt máu của Thiên Đạo, lôi quang của thiên phạt lôi vân nhằm vào lão cũng là mạnh nhất. Quân Mạc Lâm lúc này gần như một nửa người đã dập nát, lơ lửng trong hư không, chỉ còn lại nữa người trên, có vẻ quỷ dị vô cùng.

Chẳng qua ở trên mặt lão lại có vẻ vui mừng như điên khó có thể che dấu, giống như đã chiếm đươc ích lợi lớn.

Mười tám đạo lôi quang không thể tru sát mười tám người, thiên phạt lôi vânlại khôi phục tới kích cỡ trước kia. Nhưng đối với Lục Thanh ở sau bách trận lại không có chút ảnh hưởng nào.

Trên cái kén lớn tối đen, phong mang thuần hắc kia giống như một viên hắc ngọc tinh xảo, ngọc quang từ trên mặt bắn ra. Nhưng nếu có ai coi nó thành ngọc quang, vậy thật sự sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Kén lớn như kiếm, cho dù bao bọc Lục Thanh ở bên trong, cũng vẫn như trước hiện ra một kiếm hình cực lớn, khí Phong Mang vô hình vặn vẹo Thời Không. Hai phương Thời Không ở hai bên kén lớn hiển hóa, dòng sông màu xám bạc trong suốt lưu chuyển. Phía trên chiếc kén. Thời Không Luân Bàn cổ kính hiện ra, lộ ra một cỗ khí tức tang thương.

Khí tức này, cho dù là khí Man Hoang tinh thuần nhất cũng phải âm đạm thất sắc, dường như là tồn tại không thuộc cỗ kim mười vạn năm, còn muốn càng cỗ xưa hơn.

Bách Trận Lăng Tiêu, trăm thanh tiêu kiếm các màu dường như hợp thành một trận đồ huyền ảo. Trung ương, lấy Thiên Đạo tru thần kiếm làm trận tâm. Chín thanh kiếm trận Hoàng giai vờn quanh, chín mươi thanh kiếm trận Thiên giai tương hợp mười thanh làm một, cuối cùng dừng ở trên một thanh kiếm trận Hoàng giai. Bởi vì trước khi mười tám danh Kiếm Tổ Tuyệt Thế xuất thủ, kiếm trận này cuối cùng đã ngưng tụ thành hình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ong...

Kiếm Ý khủng bố từ trên kiếm trận này bốc lên, kiếm trận vừa thành cho dù là thiên phạt lôi vân trên trời cũng trở nên run rẩy.

Kiếm Ý thuần túy không lẫn bất cứ thuộc tính gì, nhưng lại tràn ngập một cỗ khí Phong Mang tối đen kinh khủng giống như kén lớn của Lục Thanh biến thành, gắt gao quấn quanh Bách Trận kiếm đồ.

Âm âm xoay tròn. Kiếm Ý ngưng tụ, ở trên bách trận, đúng là có một đạo thân ảnh mơ hồ hiển hóa ra...

Thân ảnh này mông mông lung lung, làm cho người ta nhìn không chân thật, nhưng theo thân ảnh này hiển hóa, liền giống như trở thành trung tâm của cả thiên địa, dường như hết thảy phong mang Kiếm Ý đều bị thân ảnh này cắn nuốt.

Còn không chờ Chư tông Kiếm Tôn cái thế đoán ra thân phận, thân ảnh kia trong nháy mắt trướng lớn, trong nháy mắt đã biến thành cao lớn mười vạn trượng. Thân ảnh mơ hồ kia không còn mơ hồ, đã trở nên ngưng thực, nhưng cũng chỉ là tương đối so với trước đó mà thôi gương mặt kia vẫn như trước nhìn không chân thật.

Ầm ầm ầm.

Dường như đã nhận ra nguy cơ đến, thiên phạt lôi vân vạn dặm kia nhanh chóng xoay tròn ở chỗ sâu trong trung ương, lôi quang trăm dặm trong suốt kia hướng về trung ương không ngừng cô đọng, cuối cùng hóa thành một đoàn lôi cầu trong suốt như thủy tinh, toàn bộ tòa ra hào quang.

Lôi quang này quay tròn quay tròn, không có bất cứ Thiên Đạo ý chí nào đánh xuống, nhưng cũng khiến cho thân ảnh cực lớn kia có chút đình trệ

Rống.

Người khổng lồ kia rống lên một tiếng rống vô hình, lực lượng của tiếng rống này ngay lập tức triển hiện ra uy năng khiến người ta hoảng sợ, thiên phạt lôi vân vạn dặm, ngay sau nháy mắt, không ngờ bị một tiếng rống phá nát, chỉ lưu lại một đoàn lôi cầu ở trung ương kia.

Lôi cầu trong suốt bất động như núi sau một tiếng rống của người khổng lồ kia, liền có một đạo lôi trụ từ trong đó đánh xuống. Trên lôi trụ trong suốt tản ra hào quang, nhìn như mỹ lệ không có bất cứ uy hiếp gì. Nhưng người khổng lồ kia đã trở nên bạo nộ, bàn tay cực lớn che trời phủ đất chộp về phía lôi trụ kia, trên cự chưởng chớp động một cỗ kiếm quang mông lung thuần trắng. Chỉ là hư ảnh, cũng khiến cho Chư tông Kiếm Tôn cái thế tâm thần chấn động mạnh, Kiếm Anh uể oải.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio