Bất Diệt Thánh Linh

quyển 2 chương 82: thiên địa kỳ trân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Phụ thân! ? Người làm sao thế! ?"

Sài Thiệu Kiệt lần đầu tiên thấy phụ thân của hắn thất thố như vậy, trong lòng cảm thấy căng thẳng. Thứ có thể làm cho tiên đạo cường giả cũng phải rung động đến vậy, chắc chắn không thể tầm thường!

"Thiên địa dựng dục chi linh... Thiên địa dựng dục chi linh..."

Sài phụ lẩm bẩm một mình, khiếp sợ trong mắt dần dần chuyển thành mừng rỡ, vừa rồi còn đang dạy dỗ Sài Thiệu Kiệt gặp phải đại sự còn phải bình tâm tĩnh khí, nhưng có một số chuyện khi phát sinh trên người mình, có làm được hay không cũng khó có thể nói rồi .

"Phụ thân! ?"

Sài Thiệu Kiệt nhìn thấy vẻ vui mừng của phụ thân, vội vàng dò hỏi: "Phụ thân, người đang nói gì vậy? Thiên địa chi linh là gì? Không phải tế đàn này cung dưỡng tà linh vương hay sao?"

"Không không không! Không phải là tà linh vương, mà là thiên địa chi linh!"

Sài phụ thu liễm tâm thần, đè nén nội tâm kích động giải thích: "Tà linh vương, chính là thiên địa ác niệm dựng dưỡng tà linh, cho dù cường đại, cũng là cực phẩm tư chất, nhưng cuối cùng không thể nào phá vỡ sinh mệnh cực hạn. Chỉ có thiên địa dựng dục chi linh, mới có thể trưởng thành vô hạn, cuối cùng trở thành thánh linh. Hơn nữa, cũng chỉ có thiên địa dựng dục chi linh, mới có thể vĩnh hằng tồn tại, không bị năm tháng ăn mòn."

Nghe phụ thân giảng giải, Sài Thiệu Kiệt ban đầu ngạc nhiên, ngay sau đó lộ vẻ vui mừng. Thiên địa chi linh có lẽ hắn chưa từng nghe nói, nhưng tiên linh có thể trưởng thành vô hạn, tuyệt đối có thể coi là nghịch thiên!

Tư chất của tiên linh, quyết định sự trưởng thành cực hạn của nó!

Tiên linh tư chất bình thường chỉ có thể trưởng thành đến tam tinh, tiên linh tư chất trung phẩm có thể trưởng thành đến lục tinh, tiên linh thượng phẩm có thể phát triển đến cửu tinh, chỉ có tư chất cực phẩm, mới có thể vượt xa cửu tinh, đạt tới cực hạn sinh mệnh.

Sài Thiệu Kiệt tiên linh vốn là tư chất trung phẩm, hơn nữa đã trưởng thành tới tứ tinh, mặc dù cũng được coi là tạm ổn, nhưng muốn bước vào nơi thiên tài tụ hội như thánh địa, tư chất hiện tại dĩ nhiên là không đủ .

Vốn dĩ hắn nghĩ là mình sẽ có một con tà linh vương tư chất cực phẩm làm tiên linh, đã là vô cùng may mắn, nhưng hắn tuyệt đối không thể nào ngờ, nơi này cung dưỡng lại là một con thiên địa dựng dục chi linh. Chẳng những tư chất vượt xa cực phẩm, còn có thể vượt qua cực hạn sinh mệnh, trở thành thánh linh.

Thánh linh! Chính là tồn tại chí cao tại trên Thánh Linh đại lục, áp đảo tất cả chúng sanh!

Hôm nay trên đại lục, không sai biệt đã gần vạn năm chưa từng xuất hiện thánh linh!

...

"Phụ thân, ta..."

Sài Thiệu Kiệt nhìn về phía phụ thân, còn đang muốn hỏi phương pháp để thu lấy tiên linh, lại thấy trong mắt phụ thân có tinh quang chớp động, trong lòng lại thấy run rẩy.

Tham lam, tham lam trần trụi.

Giờ khắc này, trong lòng Sài phụ dị thường phức tạp.

Nếu chỉ là tiên linh cực phẩm thì cũng chẳng nói làm gì, nhưng giờ này trước mắt hắn là thiên địa dựng dục chi linh, tương lai sau này khó lòng đoán được. Đây vốn là cơ duyên mà hắn muốn dành cho hài tử của mình, nhưng mà cơ duyên này quá lớn, lớn đến mức ngay cả tiên đạo cường giả như hắn cũng không thể không động tâm được.

"Thôi thôi! Không phải của mình, cuối cùng cũng không ích lợi gì!"

Sài phụ liếc nhìn Sài Thiệu Kiệt, lại nhìn về cái kén khổng lồ kia, chỉ có thể ngấm ngầm thở dài một tiếng.

Thật ra hắn cũng hiểu rõ ràng, con thiên địa dựng dục chi linh này đã bị tà sát xâm nhuộm, thuộc tính tất nhiên không phù hợp với mình. So với việc mình phải tổn hao tâm sức để đào tạo lại một lần nữa, còn không bằng đưa nó cho hài tử của mình, tạo cho hắn một tương lai sáng lạn.

Suy tính rõ ràng, Sài phụ không do dự nữa, giọng nói bình thản nói: "Thiệu Kiệt, tiên linh này cha nhường cho ngươi, hi vọng ngươi chớ nên cô phụ cơ duyên lần này, cũng chớ nên cô phụ kỳ vọng của cha và gia tộc!"

"Hài nhi nhất định ghi khắc trong tâm khảm!"

Nhìn thấy phụ thân khôi phục bộ dạng thường ngày, Sài Thiệu Kiệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn thật sự sợ phụ thân nổi lên tham niệm, không những chiếm đoạt cơ duyên của mình, còn giết người diệt khẩu.

Giàu sang quyền thế không có thân tình, chuyện giết cha giết con cũng không hiếm thấy.

Sài Thiệu Kiệt đã ở Đế đô mấy năm, đã sớm chứng kiến tận mắt, cũng không lạ gì những chuyện này.

"Hắc hắc hắc! Thiên địa chi linh, kỳ trân tuyệt thế, tốt tốt tốt! Ha ha ha ha —— "

Sài phụ cười to khoan khoái, tâm tư Sài Thiệu Kiệt cũng không yên.

Vạn vật sinh linh từ sinh đến tử, chỉ có thiên địa dựng dục chi linh, mới có thể bất tử bất diệt.

Có thể tưởng tượng được, Sài Thiệu Kiệt nhận được nó làm tiên linh, thành tựu sau này tất nhiên khó có thể hạn lượng!

...

————————————

Bên ngoài sơn cốc, Vân Phàm cùng Thiển Y chỉ yên lặng đứng nhìn, cũng không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.

"Tình hình bây giờ thế nào rồi? Nơi đó xa quá ta không thể nào cảm nhận được rõ ràng."

"Tế đàn giống như đã được mở ra, mười cây cột chung quanh đang tỏa sáng, có hai người đã đi lên tế đàn."

Nghe thấy Thiển Y hỏi thăm, Vân Phàm miêu tả ngắn gọn, trong thanh âm mang theo một tia khó khăn cùng lạnh lẽo. Cho dù hắn nhìn không rõ lắm, nhưng có thể đoán được mấy phần, hai người đi lên tế đàn nhất định là Sài gia phụ tử, bọn họ đã phát hiện bí mật gì, nên mới cất công từ xa đi tới nơi này.

Nhưng mà biết được chuyện này thì thế nào đây? Chính mình ngay cả thuộc hạ như hắc bạch nhị lão như vậy còn đánh không lại, chứ đừng nói đến tiên đạo cường giả như Sài phụ.

Cừu nhân ngay trước mắt, chính mình chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, không thể làm gì, cũng không thể làm được gì.

Cảm thụ như thế, tâm tình như vậy làm cho Vân Phàm càng thêm trầm mặc, thậm chí toàn thân tán lộ sự chua xót và đau khổ.

"Ngươi có khỏe không?"

Đây là lần thứ ba Thiển Y hỏi hắn, bởi vì nàng phát giác trên người Vân Phàm càng lúc càng khác thường, tựa như có gì đó phát sinh. Nhưng cụ thể là gì, Thiển Y lại không thể nói ra, chỉ biết cảm giác đó làm cho tim nàng đập thật nhanh.

"..."

Thấy Vân Phàm không lên tiếng, Thiển Y bỗng nhiên bước ra ngoài: "Ngươi ở nơi này đợi ta, ta qua đó xem một chút."

"Ngươi muốn làm gì?"

"Sài gia tới chỗ này, rõ ràng là có âm mưu quỷ kế, nơi này vô cùng tà ác, khẳng định chuyện này không có gì tốt đẹp. Ta muốn đi ngăn cản bọn chúng."

"Cái gì! ? Không được!"

Vân Phàm tâm thần chấn động, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thiển Y. Trong lúc cấp bách, hắn vội vàng bước lên phía trước, nắm chặt tay nàng, ngăn cản nàng rời khỏi.

Nơi này vô cùng cổ quái, nhất là đối với Thiển Y có khắc chế vô cùng lớn!

Vân Phàm đã chứng kiến thực lực của Sài phụ, không nói đến Thiển Y có thể thắng được đối phương hay không, cho dù có thể thắng, cũng muốn trả một cái giá thật đắt. Huống chi, Sài gia người đông thế mạnh, chỗ này lại thật quỷ dị, hơi chút sai lầm, hậu quả sẽ vô cùng thảm thiết!

"Buông tay!"

Thiển Y nhẹ giọng quát, nhưng Vân Phàm không thay đổi: " Sài gia có tiên đạo cường giả, ngươi cứ như vậy mà đến thật sự là nguy hiểm!"

"Ta cũng là tiên đạo cường giả, làm sao ngươi biết ta không phải đối thủ của hắn chứ?"

Thiển Y vẻ mặt đạm mạc, tiên linh khí tụ trên cánh tay nhẹ nhàng phản kích, đẩy Vân Phàm ra xa.

"Ngươi không thể đi!"

Vân Phàm lại bước tới, vẫn cản trước mặt của Thiển Y.

Nếu như để chính mình đi tới, Vân Phàm không hề hãi sợ, nhưng nhìn thấy Thiển Y muốn đi, Vân Phàm lại sợ hãi rồi. Hắn không rõ chính mình đang sợ điều gì, chỉ cảm thấy vô cùng lo lắng, còn có một chút bận tâm.

"Ngươi tránh ra!"

"Không được."

"Ngươi..."

Vân Phàm quật cường làm cho Thiển Y cảm thấy bất đắc dĩ, đang lúc nàng muốn mở miệng nói điều gì, phương hướng tế đàn truyền đến ba động kịch liệt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio