Bất Diệt Thánh Linh

quyển 3 chương 16: chính trực chi tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối với võ giả, Vân Phàm từ trước tới nay luôn có cảm tình rất tốt.

Bởi vì trong những người mà hắn tiếp xúc, đại đa số võ giả đều là tính cách hào sảng, trực lai trực vãng, trong lòng không có nhiều âm mưu tính toán. Vô luận là trên đài sinh tử của Lưu Sa thành, hay là tại bên ngoài Lưu Sa thành đối chiến biên quân, rất nhiều võ giả để lại cho hắn một ấn tượng khắc sâu.

Mặc dù Vân Phàm tiên vũ đồng tu, nhưng trong lòng của hắn, vẫn luôn nghĩ mình là một võ giả, dù sao võ đạo mới là thứ hắn tiếp xúc đầu tiên.

Trước mắt, mười mấy mấy tên võ giả đột nhiên đem Vân Phàm đám người vây chặt, hắn cũng không cảm thấy tức giận, chẳng qua chỉ cảm thấy có chút bi thương.

Võ giả của Lưu Sa thành mặc dù có địa vị không cao, nhưng bọn hắn phần lớn đều không bị ai câu thúc, chỉ sợ cuộc sống nhiều gian nan, nhưng cũng sống rất tự do rất tự tại. Mà những võ giả trước mắt, tụ họp thành một nhóm, tình nguyện để người khác sai khiến, đã mất đi cái tâm chính trực của một võ giả, khó có thể tiến bộ được.

. . .

"Ba vị, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhanh như thế!"

Một thanh âm mạn bất kinh tâm vang lên, cả đám võ giả kia tự giác tránh ra thành một con được, Hầu Diệu Tước chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới phía trước. Mà phía sau hắn, vẫn là hai gã võ giả thuộc hạ hình thể dũng mãnh, một người tên Long Nhất, một người tên là Long Nhị.

Long thị huynh đệ ở Lạc Nhật thành này cũng có chút danh tiếng, lấy khí thế hung hãn mà có nổi tiếng, tự hiệu "Thiên Võ Song Long" .

"..."

Nhìn thấy người vừa tới, nét mặt Vân Phàm không chút thay đổi, nhưng Thiên Hà cùng Phương Đồng lại khẽ cau mày.

Chỉ nghe Hầu Diệu Tước cười nhàn nhạt nói: "Vừa rồi bổn công tử vốn muốn giảng giải đạo lý với các ngươi , đáng tiếc các ngươi lại không biết điều... Con người của ta từ trước đến giờ đều là tiền lễ hậu binh, các ngươi đã không uống rượu mời, như vậy chỉ có thể để các ngươi uống rượu phạt rồi, hiện tại đem món đồ kia giao cho ta, bổn công tử có thể tha cho các ngươi một mạng, nếu không... Ha ha."

Hầu Diệu Tước vừa dứt lời, Long Nhất dữ tợn quát lớn với Thiên Hà: "Tiểu tử kia, không phải vừa rồi còn lớn lối hay sao? Dám nói thiếu minh chủ của chúng ta không ra gì hả? Hiện tại vì sao không mở miệng nữa? Câm sao? Hắc hắc!"

Long Nhị cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, các ngươi tính là gì, lại dám xem thường thiếu minh chủ của chúng ta, còn nói thiếu minh chủ của chúng ta giễu võ dương oai, đợi xem miệng ngươi có oai hay không oai!"

"Phốc xuy!"

Phương Đồng không nhịn được cười thành tiếng, Thiên Hà cười quái dị nói: "Hai vị huynh đệ nói rất đúng, xem ra các ngươi cũng biết thiếu minh chủ của mình giễu võ dương oai!"

"Câm miệng! Hai đứa ngu ngốc các ngươi!"

Hầu Diệu Tước càng nghe càng tím mặt, quát mắng Long thị huynh đệ.

Long thị huynh đệ lúng túng cúi đầu, trong lòng cũng cảm thấy ủy khuất. Đồng thời, hai người càng thêm oán hận Thiên Hà, nếu không phải tên mập mạp chết bầm kia tác quái, bọn họ cũng không bị thiếu minh chủ trách mắng.

"Mập mạp chết bầm, mặc cho ngươi khua môi múa mép, hôm nay cũng khó thoát được kiếp này."

Hầu Diệu Tước lạnh lùng cười một tiếng giơ tay lên ra hiệu, cả đám võ giả từng bước tiến tới gần Vân Phàm đám người.

Thật ra tiên đạo tu sĩ chưa chắc đã khó đối phó như trong tưởng tượng, võ giả đối phó tiên linh sư cũng có thủ đoạn riêng, chỉ cần trong phạm vi công kích của võ giả , tiên linh sư sẽ rất khó phòng bị, nhất là võ giả kết thành nhóm phối hợp công kích. Tiên linh sư công kích phạm vi có hạn, dù sao tiên linh thích hợp với chiến đấu đơn thể, trừ phi là tiên đạo cường giả, đã lĩnh ngộ được phân thần hóa hình thuật.

"Mập mạp chết bầm, các ngươi chết chắc rồi!"

"Các huynh đệ, lên cho ta, đánh chết đánh tàn phế, không cần để ý chết sống!"

Quát lớn một tiếng, Long thị huynh đệ nóng lòng lập công, lao lên dẫn đầu, thân thể khôi ngô, khí tức dũng mãnh, khí thế của võ đạo đại sư bộc phát rõ ràng.

"Lão Đại, hảo hán không chấp chuyện trước mắt, hay là chúng ta quay về vạn bảo lâu tránh chút đi?"

Thiên Hà cùng Phương Đồng đều tế phong linh hoàn của mình, triệu hồi ra tiên linh bảo vệ bên người, tùy thời chuẩn bị phá vòng vây. Nhưng ngay lúc bọn hắn sinh lòng rút lui, một thân ảnh đã xẹt qua hai người, hướng chúng võ giả của Thiên Võ minh phóng đi!

"Giết!"

"Xông lên a!"

"Lên a...!"

...

Mười mấy tên võ giả đồng loạt lao tới, thanh thế lớn, khí thế cuồng bạo!

Long thị huynh đệ dựa thế mà lên càng thêm cường đại!

Trong lúc đột nhiên, hai người thấy hoa mắt, chỉ thấy một đạo hắc ảnh thoáng hiện lên trước mặt...

"Oanh! Oanh!"

Hai tiếng vang vọng nặng nề, Long thị huynh đệ bị đánh văng đi, nằm lăn trên đất tắt thở, trên ngực có một đạo quyền ấn thật sâu lõm vào, thậm chí ngay cả giãy dụa cũng không có.

"..."

Không khí ngưng trọng, vắng lặng như tờ.

Mọi người nhất thời dừng động tác trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hiện trường.

Người động thủ, dĩ nhiên là thiếu niên vẫn luôn trầm mặc đứng bên cạnh Thiên Hà!

Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân! (Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân: câu này bắt nguồn từ một câu chuyện xưa.Tề Uy vương sa vào tửu sắc, ba năm không để ý tới triều chính, quốc nội hỗn loạn bất kham. Tài tử Thuần Vu Khôn biết Tề Uy vương thích chơi đoán chữ, lúc yết kiến nói rằng trong vương cung có một con chim ba năm rồi chưa cất tiếng. Tề Uy vương nói : “Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên; bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân.” (Con chim ấy không bay thì thôi, bay rồi thì vút tận trời xanh, hót rồi thì làm người kinh ngạc). Từ nay về sau Tề Uy vương cần vu triều chính, chăm lo việc nước, quốc uy đại chấn.)

Hơn nữa vừa động thủ là lấy mạng, sát ý nặng nề!

...

Thiên Hà cùng Phương Đồng chỉ biết nhìn chằm chằm Vân Phàm.

Bọn họ vừa rồi còn cảm thấy khó hiểu, Vân Phàm lúc nào thay tính đổi nết rồi? Bọn họ còn nhớ rất rõ, lần đầu gặp Vân Phàm, đối phương dã tính cuồng bạo, giết người không chút nương tay, vì cái gì đối mặt với sự khiêu khích của Thiên Võ minh lại không nói một lời? Hiện tại hai người mới hiểu được, Vân Phàm trầm mặc chỉ vì hắn không muốn so đo với một người chết.

Còn chuyện Vân Phàm có thể dễ dàng giết chết Long thị huynh đệ, Thiên Hà cùng Phương Đồng lại không hề thấy ngạc nhiên. Có thể lập tức giết chết tiên đạo cao thủ, tiện tay giết chết hai tên võ giả thì có gì kỳ quái.

"Tiểu tử, ngươi cố tình chọc giận ta!"

Hầu Diệu Tước phục hồi tinh thần, tâm thái vui đùa trong nháy mắt bị tức giận thay thế.

Hắn cũng không phải căm phẫn vì Long thị huynh đệ chết đi, chó săn giống như bọn họ, Thiên Võ minh còn rất nhiều, chết chẳng đáng gì, chuyện này không làm hắn mảy may bận tâm. Hắn tức giận chính là vì mình bị mất thể diện!

Có câu nói, đánh chó phải ngó mặt chủ. Một thiếu niên không biết từ đâu tới đây, lại đánh chết thuộc hạ đắc lực ngay trước mặt mình, điểm này Hầu Diệu Tước làm sao có thể nhịn nổi?

"..."

Vân Phàm vẫn không mở miệng, lắc mình một cái biến mất tại chỗ, lướt qua đông đảo võ giả vây quanh, trực tiếp lao tới Hầu Diệu Tước!

Võ giả chi niệm, chính trực chi tâm.

Dám nghĩ dám làm, dám làm dám chịu.

Không chịu nửa điểm phức tạp, không nhịn nửa điểm khuất nhục.

Đây chính là võ đạo của Vân Phàm, đây chính là tính cách của hắn!

"Ngươi muốn chết!"

Hầu Diệu Tước không lùi mà tiến, khí thế trên người tăng vọt, nộ phát trương dương.

Bởi vì Hầu Diệu Tước tự thân thực lực không tầm thường, đã bước vào cảnh giới võ đạo đại sư đỉnh phong, vượt xa Long thị huynh đệ, vì vậy nội tâm của hắn cực độ tự tin, cực độ bành trướng. Ở Lạc Nhật thành này, trừ võ đạo tông sư cùng mấy vị lục tinh tiên linh sư ra, hắn không e ngại bất cứ kẻ nào.

"Hạ thủ lưu tình!"

Thiên Hà đột nhiên kêu to, gương mặt lộ vẻ lo lắng.

Thiên Võ minh chúng võ giả lại dị thường hưng phấn.

Hầu Diệu Tước lạnh lùng cười, âm thầm đắc ý, hiện tại mới biết năn nỉ cầu xin, chẳng lẽ không cảm thấy quá muộn rồi sao? Bổn công tử sẽ đem các ngươi đánh chết! Đánh thành thịt nát!

Trong lòng suy tính như thế, Hầu Diệu Tước quyền ý ngưng tụ, ý chí bộc phát, đánh thẳng về phía trước!

"Oành!"

Hai quyền chạm nhau, nhất thanh muộn hưởng.

Một cỗ lực lượng khổng lồ từ nắm đấm của Hầu Diệu Tước truyền vào cánh tay, đến cánh tay, căn bản không có nửa điểm chống cự!

"Chuyện này không thể nào! Không thể nào !"

Hầu Diệu Tước trong đầu hiện lên vô hạn sợ hãi, cuối cùng hoàn toàn mất đi tri giác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio