Bất Diệt Thánh Linh

quyển 3 chương 48: có dám hay không

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kể từ sau ngày Thập Nhị đồng minh được thành lập, để tiện việc nghị sự, Chiêm Hùng liền đem thành lâu chiếm lấy, lập làm tổng bộ tạm thời của Thập Nhị đồng minh.

Lúc này, bên ngoài thành lâu có đông đảo tán tu đang tụ tập, cùng với người của Thập Nhị đồng minh giằng co lẫn nhau, không khí càng thêm ngưng trọng.

Nguyên nhân mọi chuyện cũng bắt nguồn từ sau khi thủ thành thành công, tán tu đòi lại quyền lợi cùng với thù lao thủ thành.

...

Thập Nhị đồng minh là thế lực chủ chốt của nam thành, tự nhiên gánh vác trách nhiệm thu dọn chiến trường, mà hồn tinh cùng thi thể của linh thú thì do Thập Nhị đồng minh tạm thời bảo quản .

Ban đầu Thập Nhị đồng minh từng hứa hẹn, trừ những người chém giết linh thú, toàn bộ lợi ích thủ thành đoạt được sẽ lấy ra ba thành phân cho tán tu hỗ trợ, cho nên Lương Khâu cùng mấy người tương đối có uy vọng trong đám tán tu đã thương nghị, để cho mọi người đề cử ra mấy vị đại biểu tới cùng Thập Nhị đồng minh hiệp thương chuyện phân phối, cứ như vậy, vừa bớt việc vừa dễ dàng, còn có thể bảo đảm lợi ích của mọi người không bị tổn hại.

Chẳng qua là, lý tưởng vốn luôn khác xa thực tế, khi đại biểu tán tu tìm tới Thập Nhị đồng minh yêu cầu thù lao, người sau lấy lý do chiến sự còn chưa dứt cự tuyệt đại biểu của tán tu, hơn nữa đem người đuổi đánh ra ngoài.

Một đám tán tu gặp gỡ chuyện như vậy, tự nhiên khó nén lòng căm phẫn.

Nghĩ xem bọn họ liều sống liều chết gìn giữ an toàn, chém giết không ít linh thú, lợi ích vốn thuộc về bọn họ, lại bị Thập Nhị đồng minh cầm giữ, đổi lại bất cứ một ai cũng tuyệt không bỏ ý đồ.

Kết quả là, mấy tên tán tu cầm đầu đem chuyện này tuyên cáo ra ngoài, hơn nữa tụ tập đông đảo tán tu tới đây, như muốn cùng Thập Nhị đồng minh đòi lại công bằng.

Lão Ngũ chính một trong những đại biểu của tán tu, cũng là người đầu lĩnh.

Người này chỉ là một tiên linh sư bình thường, tới Lạc Nhật thành đã có hơn năm mươi năm, là "lão tiền bối" tư lịch già nhất Lạc Nhật thành . Thương cảm mà nói, hắn đã đem nửa đời của mình tặng cho tòa thành này, nhìn nó gặp bao gian khó, nhìn nó gầy dựng lại, nhìn nó phồn vinh hưng thịnh. Hắn gần như biết toàn bộ tán tu có ở nơi đây, cho dù không phải quan hệ tốt lắm, cũng có thể nói vài câu chào hỏi.

...

"Làm gì làm gì? ! Chẳng lẽ các ngươi nghĩ muốn tụ tập nổi loạn sao?"

Một tiếng quát lạnh vang lên, người của Thập Nhị đồng minh tản ra hai bên, Lăng Triển Bằng từ trong thành lâu đi ra. Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua đông đảo tán tu, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường. Một đám đám ô hợp cũng dám tới nơi đây gây chuyện, quả thực không biết sống chết.

Lần trước thành phá, Lăng Triển Bằng thiếu chút nữa phạm phải sai lầm lớn, may là có kẻ ngu ngốc kia đem cửa thành chặn được, mặc dù hắn không bị Chiêm Hùng xử phạt, nhưng hắn hiểu được, địa vị của mình ở trong lòng đối phương nhất định là xuống dốc không phanh. Trước mắt nhiều người như vậy tụ tập gây chuyện, nếu như chính mình xử lý thích đáng, nói vậy cũng có thể lấy công chuộc tội!

Trong lòng suy tính như vậy, Lăng Triển Bằng không khỏi nở nụ cười càng đậm.

Dĩ nhiên, cái mà Lăng Triển Bằng gọi là "xử lý thích đáng ", chính là giải quyết đám người gây chuyện này, về phần lợi ích, hắn tuyệt đối không cho nửa điểm . Cũng không có vấn đề gì, hắn hiện tại có tiên đạo cường giả như Chiêm Hùng làm chỗ dựa, chính là ở nơi đây hoàn toàn chẳng phải kiêng sợ một ai.

"Lăng lão đại, lần này thủ thành, tán tu chúng ta xuất lực không ít, tử thương cũng nhiều nhất, chúng ta chỉ muốn lấy phần lợi ích thuộc về chúng ta, yêu cầu này cũng không quá đáng chứ?"

Lão Ngũ đứng dậy, tóc hoa râm có chút tán loạn.

Lăng Triển Bằng tự nhiên nhận ra vị "lão tiền bối " của Lạc Nhật thành này , nhàn nhạt mở miệng nói: "Lão đầu tử, thủ thành lần này còn chưa kết thúc, hết thảy thu hoạch đoạt được còn đang chỉnh lý lại, ngươi bảo chúng ta lấy gì ra cho ngươi? Muốn thù lao phần thưởng, chờ thú triều lần này kết thúc rồi bàn lại!"

"Hừ!"

Lão Ngũ tính tình bướng bỉnh, sao có thể chấp nhận lý do như thế, cho nên không thuận theo mà từ bỏ: "Họ Lăng , đừng tưởng lão đầu tử không biết tính toán của các ngươi, đã hơn một ngày trôi qua rồi, coi như là có mấy sợi lông các ngươi cũng nuốt cả rồi, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói là đang dọn dẹp thu hoạch sao? Đợt thú triều tiếp theo ai biết vào lúc nào, hơn nữa mấy đợt sau sẽ là tam tinh thú triều, thậm chí tứ tinh thú triều... Các ngươi căn bản không muốn tử thủ, đến lúc đó thành phá, cùng lắm các ngươi phủi đít rời đi, mà chúng ta sẽ không nhận được bất cứ thứ gì!"

"Lão đầu tử, ngươi chỉ biết nói linh tinh!"

Lăng Triển Bằng thẹn quá thành giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão Ngũ nói: "Đừng nói hiện tại thủ thành còn chưa kết thúc, Thập Nhị đồng minh chúng ta cũng không tính là thất tín. Cho dù chúng ta không giao ra, chẳng lẽ các ngươi không thủ thành nữa sao? Tốt! Không thủ thì không thủ, Lăng mỗ cũng muốn xem xem cuối cùng là ai hối hận!"

"Ngươi..."

Lão Ngũ muốn mắng tiếp, nhưng lại vô lực phản bác, đối phương nói không sai, cho dù không có lợi ích, bọn họ vẫn sẽ kiên trì thủ thành, trừ phi bọn họ nguyện ý liều lĩnh, quyết tâm từ mỏ hết thảy.

"Lão Ngũ đừng vọng động!"

Trung niên tiên sĩ bên cạnh đem lão Ngũ ngăn cản, chuyển hướng Lăng Triển Bằng nói: "Lăng lão đại, lợi ích của chúng ta có thể tạm thời không tính, nhưng mà vị tiểu huynh đệ kia ngăn ngừa khuyết khẩu ở cửa thành, đến nay hôn mê bất tỉnh, một phần của hắn, nhất định không thể thiếu."

Vừa dứt lời, lão Ngũ phụ họa nói: "Không sai, thành phá lần này vốn là chính là do các ngươi thất trách, nếu không phải có vị tiểu huynh đệ kia, nói không chừng cả Lạc Nhật thành cũng đã phá hủy rồi!"

Bọn họ nói tới vị tiểu huynh đệ kia, tự nhiên là nhắc tới Vân Phàm. Bọn họ có thể chấp nhận thiệt thòi, cũng tuyệt đối không thể để Vân Phàm chịu thiệt, nên phần lợi ích của Vân Phàm, bọn họ nhất định phải đòi bằng được.

Nhưng Lăng Triển Bằng nghe được lời ấy càng nổi trận lôi đình.

Thành phá chuyện này, vẫn là một cây gai trong lòng Lăng Triển Bằng, hôm nay lão Ngũ nhắc tới chuyện này, thuần túy vạch trần lỗi lầm của hắn! Làm sao hắn không tức giận được?

"Lão già kia, ngươi muốn chết!"

Lăng Triển Bằng chợt bộc phát, tiên đạo cao thủ uy áp hướng lão Ngũ bao phủ.

"Phốc!"

Lão Ngũ thân thể run lên, miệng phun máu tươi té ngã trên đất, vẻ mặt dị thường thống khổ. Hắn chỉ là tiên linh sư bình thường, làm sao có thể chịu đựng được uy áp từ Lăng Triển Bằng?

"Ngươi muốn làm gì! ?"

"Dừng tay!"

Tán tu một phương nhanh chóng tế phong linh hoàn, chuẩn bị động thủ.

Thập Nhị đồng minh, vội vàng đề phòng, dưới cổng thành gần ngàn quang mang chớp thước.

"Làm sao? Muốn tạo phản sao?"

Lăng Triển Bằng không sợ hãi chút nào, tùy ý cười nói: "Các ngươi cần phải hiểu rõ, một khi động thủ, không chết tức thương! Đến lúc đó ai tới thủ thành? Lão tử đứng ở chỗ này, xem các ngươi ai dám động đến một sợi lông?"

"..."

Quả nhiên, mọi người trầm mặc, không người nào dám dễ dàng xuất thủ.

Đánh chết một kẻ như Lăng Triển Bằng cũng không có gì, nhưng đắc tội với Thập Nhị đồng minh, có thể thủ thành được sao? Lấy đại cục làm trọng bốn chữ này, nói thì dễ dàng, nhưng đối với bọn họ mà nói, thật sự là quá mức nặng nề?

"Làm sao im re rồi? Tới đi! Các ngươi tới đánh ta đi! Các ngươi có dám động thủ hay không? Một đám phế vật!"

Lăng Triển Bằng càng hò hét to mồm, tán tu chung quanh càng không dám vọng động.

Nhưng mà tán tu không dám động thủ, có người lại dám! Người này chẳng những dám làm, hơn nữa đã làm như thế!

"Sưu!"

Tiếng xé gió vang lên, một đạo hàn mang hiện ra, bay thẳng đến cổ họng của Lăng Triển Bằng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio