Bất Diệt Thánh Linh

quyển 4 chương 140: phong mang cực cảnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặt trời xua tan tuyết lạnh, cầu vồng quang mang rực rỡ.

Trong lúc tất cả mọi người còn đang đắm chìm trong cảm ngộ thiên địa, Vân Phàm không hề có ý dừng tay, phóng thẳng đến Tâm Vô Lệ.

Lưu quang màu trắng hiện lên, mọi chuyện diễn ra chỉ trong gang tấc.

Tâm Vô Lệ còn chưa kịp tưởng tượng mọi chuyện sẽ diễn biến như vậy, căn bản không kịp phản ứng, vẫn đang đứng giữa không trung, mặc cho Vân Phàm tới gần vẫn không né tránh.

Thấy cảnh này,người của tiên đạo thế lực kinh hồn sợ hãi.

Thánh nữ đại biểu cho Thánh Địa, cũng đại biểu cho số mệnh của tiên đạo, về công hay về tư, bọn họ không thể để Tâm Vô Lệ bị Vân Phàm đánh bại, nếu không tiên vũ chi tranh về căn bản đã thua mất một nửa.

Kết quả là tiên đạo thế lực cũng không để tâm đến công bằng, vội vàng xuất thủ muốn ngăn cản Vân Phàm.

Rất đáng tiếc, tốc độ của Vân Phàm quá nhanh, từ khi phản ứng đến lúc xuất thủ, bọn họ chỉ kịp thấy tàn ảnh màu trắng, Vân Phàm cũng đã xuất hiện tại trước mặt của Tâm Vô Lệ.

"Oanh!"

Một quyền đánh xuống, tiếng vang rung trời.

Vân Phàm xuất thủ không hề lưu tình, chỉ tiếc Tâm Vô Lệ cũng không bị đánh bay như Cổ Dịch, mà có một đạo khí tức vô hình chặn thế công của Vân Phàm.

Tâm Vô Lệ hơi lay động một chút rồi ổn định, cũng không có chút tổn thương nào.

Chuyện gì đã xảy ra vậy! ?

Mọi người trợn mắt há mồm, kinh ngạc nhìn lên bầu trời, không rõ đồng dạng dùng một quyền, vì sao Cổ Dịch trọng thương gần chết, mà Tâm Vô Lệ lại không rụng một sợi tóc... Bọn họ cũng không tin Vân Phàm cố ý nhẹ tay.

So sánh với tâm trạng khiếp sợ của mọi người, Tô Vô Kế cùng Nguyễn Tâm Oánh thì rất bình tĩnh, hiển nhiên bọn họ đã sớm đoán được mọi chuyện sẽ diễn ra như thế.

Nghĩ kỹ hơn cũng cảm thấy hợp lý, thân là Thánh nữ của Thánh Địa, sao có thể không có vài chiêu hộ thân.

Trên thực tế Vân Phàm mới là người không thoải mái nhất, chính mình dùng toàn bộ sức lực để đánh ra, lại tựa như đánh vào bị bông, khiến cho hắn không thể phát tiết lực lượng trong người, trong người càng thêm uất ức. Nếu không phải ý chí của hắn áp đảo được lực lượng, sợ rằng lực lượng phản chấn vừa rồi đủ làm cho hắn trọng thương.

"Nguy hiểm thật!"

Tâm Vô Lệ phục hồi tinh thần, âm thầm kinh hãi.

Vừa rồi nếu không có hồn bảo hộ thể, nàng cảm giác kết quả của mình không khá hơn Cổ Dịch bao nhiêu. Mặc dù nàng là thiên chi kiêu nữ, tu vi cường đại, nhưng kinh nghiệm chiến đấu chân chính cùng với thủ đoạn đối địch, còn kém xa kẻ tôi luyện từ trong sinh tử như Vân Phàm.

Vừa kinh hãi, Tâm Vô Lệ càng thêm giận dữ, con mắt như phủ một tầng sương lạnh. Tu hành đến tận hôm nay, Tâm Vô Lệ một đường bằng phẳng, chưa từng bị chật vật thế này, hôm nay nếu không chém giết Vân Phàm, khó lòng tiêu được mối hận này!

"Tất cả lui ra cho bổn tọa, không ai được nhúng tay vào!"

Tâm Vô Lệ quát bảo đám người của tiên đạo thế lực ngừng tay, không cho phép bọn họ vây công Vân Phàm, là đệ nhất Thánh nữ của Đại Càn, còn là tiên đạo đại năng, nàng có sự kiêu ngạo của mình, nàng có sự tôn nghiêm của mình, nàng tuyệt đối không để cho Vân Phàm trở thành vướng bận trong lòng mình, cho nên nàng phải tự tay đánh bại đối phương.

Nghe Tâm Vô Lệ quát lên ra lệnh, người của tiên đạo thế lực mặc dù không cam lòng, cũng không dám vi phạm nửa phần, mọi người lui sang một bên, thậm chí ngay cả việc tranh đoạt ngọc đài cũng không để ý.

Vô cùng ăn ý, võ đạo nhất phương đồng dạng ngừng tay, chăm chú quan sát cuộc đấu giữa Vân Phàm cùng Tâm Vô Lệ.

Đây là một tràng tranh đấu liên quan tới số mệnh của tiên đạo cùng võ đạo, tác động tới tâm tưởng của vô số tu sĩ.

...

"Tiểu tử, đừng nên đắc ý, chiến đấu bây giờ mới chính thức bắt đầu!"

Tâm Vô Lệ khôi phục trạng thái, vẫn giữ thái độ ngông cuồng tự đại.

Nhưng so với lúc trước coi thường đối phương, hiện giờ nàng đã chú tâm cẩn thận hơn nhiều, cố ý giãn cách cự ly với Vân Phàm, không để cho đối phương có cơ hội áp sát đến mình.

Ưu thế của võ giả chính là tốc độ và lực lượng, chỉ cần không để cho hắn áp sát, Tâm Vô Lệ tin tưởng mình có thể áp chế võ đạo ý chí của Vân Phàm.

"Muốn đánh thì đánh, đừng nói nhảm nữa!"

Vân Phàm nắm chặt tay, lại lao về phía Tâm Vô Lệ.

Lần này trong lòng đã chuẩn bị, Tâm Vô Lệ ứng đối rất thong dong... Tay phải cầm kiếm giơ lên ngang ngực, tay trái dùng thần thông biến ảo kim tiên, băng tuyết thiên hạc bảo vệ quanh người, dưới chân còn dẫm trên một tòa đài sen trắng muốt, tam tầng thập nhị phẩm.

"Ba !"

"Oanh!"

"Rầm rầm rầm —— "

Vân Phàm tốc độ rất nhanh, lực lượng cực lớn, nắm đấm càng thêm mãnh liệt, đáng tiếc mỗi một quyền của hắn giống như rơi vào trong nước, mềm mại mà vô lực, liên miên không ngừng.

Cực phẩm hồn bảo phòng ngự!

Không ít người đã có thể nhận ra, Tâm Vô Lệ trừ trường kiếm trong tay, còn có một món cực phẩm hồn bảo dùng để phòng ngự.

So sánh với hồn bảo công kích, hồn bảo phòng ngự quý hiếm hơn nhiều , dù sao muốn được trường sinh trước tiên phải sống sót, muốn sống sót thì không thể chết một cách dễ dàng được, nếu có thể có một món hồn bảo phòng ngự, sinh mạng sẽ được bảo đảm hơn rất nhiều.

Thánh Địa quả nhiên là một nơi giàu có, cực phẩm hồn bảo trân quý vô cùng trong mắt người khác, Tâm Vô Lệ tiện tay đã lấy ra hai món, hơn nữa không ai tin tưởng, đường đường là đệ nhất Thánh nữ, lại là tiên đạo đại năng, trên người sẽ không chỉ có hai món mà thôi.

"Vân Phàm tông sư lần này khó rồi!"

"Cực phẩm hồn bảo phòng ngự a! Bách luyện thần binh cũng chưa chắc đã phá được nó...!"

"Chúng ta cũng còn chưa từng thấy Vân Phàm tông sư sử dụng võ đạo thần binh a!"

"Trừ phi đao ra, ta còn chưa từng thấy Vân Phàm tông sư dùng qua binh khí gì khác."

"Thánh Địa thật không biết xấu hổ, lại đem hồn bảo ra để dọa người, Thánh nữ chó má gì chứ, tiên đạo đại năng gì chứ, có bản lãnh thì dùng tay không đi!"

"Không sai, trốn trốn tránh tránh dùng hồn bảo để công kích đúng là xấu mặt tiên đạo đại năng sao! ?"

...

Võ đạo nhất phương càng nói càng giận, thanh âm mắng mỏ vang lên liên tiếp, hơn nữa mắng chửi càng thêm nặng nề.

Tiên đạo thế lực cũng không khách khí, liên tiếp phản bác, nhiều hồn bảo cũng coi như là mạnh mẽ, muốn trách chỉ có thể trách Vân Phàm căn cơ nông cạn.

Tiên vũ lưỡng đạo tranh cãi khí thế ngất trời, nước miếng tung bay, Vân Phàm cùng Tâm Vô Lệ công kích vẫn không hề giảm.

"Làm sao, mệt mỏi ư? Tiếp tục tới đi...!"

Tâm Vô Lệ nhìn Vân Phàm đầy lạnh lùng, khóe mắt mang theo sự khinh miệt.

Lúc này nàng có thập nhị phẩm bạch liên trong tay, đã coi như thế bất bại, căn bản không sợ công kích của Vân Phàm. Mà điểm duy nhất làm cho nàng cảm thấy đáng tiếc chính là thân thể Vân Phàm hơn xa so với tưởng tượng, thần thông kim tiên rơi vào trên người đối phương, chỉ để lại một dấu vết nhàn nhạt, trong chốc lát còn không làm gì được đối phương.

Rất hiển nhiên, cứ tiếp tục như thế, mặc dù Vân Phàm thần lực thông thiên, cũng sẽ bị thủ đoạn gần như vô lại của Tâm Vô Lệ làm cho tiêu hao mà chết.

Ngay sau đó, Vân Phàm dừng thế công, đem sức mạng nội liễm, chờ đợi thời khắc bộc phát.

"Hừ, bổn tọa cũng muốn xem xem ngươi còn trò gì."

Tâm Vô Lệ đối với phòng ngự của bản thân mình tự tin cực độ, hoàn toàn không thấy tiên đạo nhất phương lo lắng, dừng động tác, chờ đợi Vân Phàm thi triển.

"Ong ong! ! !"

Vân Phàm bộc phát ý chí, phong mang bén nhọn vượt qua cực hạn.

Hắn không sử dụng 【 Thốn Mang 】 công kích, mà đem một tia khai thiên ý cảnh trong Thốn Mang dung nhập vào ý chí của mình.

Đây là lần đầu tiên Vân Phàm thử làm như thế, bởi vì khai thiên chi mang quá mức sắc bén, nếu không cẩn thận sẽ bị nó gây thương tích cho mình, nếu không phải hắn đã ngưng tụ võ đạo hạt giống thành công, cộng thêm có long khí tẩy lễ làm cho thần hồn cùng thân thể hoàn toàn lột xác, hắn cũng không dám lớn mật như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio