Bất Diệt Thánh Linh

quyển 4 chương 193: thần binh đua tiếng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rung động! Kinh hãi!

Ý niệm kinh khủng ngập tràn đầu óc mỗi người, kích thích thần kinh của bọn hắn.

Cột sáng màu trắng vừa rồi rốt cuộc là thủ đoạn gì? Lại có thể dễ dàng giết chết yêu ma, vô luận sát yêu hay là huyết yêu, chỉ cần chạm đến cột sáng đã tan thành mây khói.

Trong lúc còn đang ngơ ngác, người của Thánh Địa cùng tiên đạo suýt nữa bị huyết yêu quấn lấy.

Mà vô số yêu ma càng thêm điên cuồng phóng về phía người kia, bộ dạng tựa như không chết không thôi.

"Khúc khích xuy ~~~ "

Không có chấn động kinh khủng, không có bạo liệt khổng lồ, yêu ma lao tới tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ thoáng chốc đã tan biến hoàn toàn.

Cường quang thu liễm, bụi mù tiêu tán, mọi người lúc này mới dần dần nhìn thấy bộ dáng của người kia.

...

"Vân Phàm tông sư! ? Chính.. Là Vân Phàm tông sư! ?"

Nhìn thấy người này, Túc Không cùng tất cả võ giả đầu tiên giật mình sau đó vui mừng khôn xiết.

Người của Thánh Địa cùng tiên đạo thì sững sờ kinh ngạc, nhất là Thánh Địa, thần tình trên mặt phức tạp khó diễn tả bằng lời.

Một kẻ vốn nên chết mất xác mới đúng, đột nhiên xuất hiện ở địa phương này, hơn nữa còn dùng tư thái cường đại ngăn cơn sóng dữ, cứu cả một đám võ giả.

"Không! Không thể nào! Hắn không thể sống được!"

Sắc mặt Tiêu Dật Long âm trầm đáng sợ, trong lòng dâng lên một tia sợ hãi âm thầm, đó là một loại sợ hãi mơ hồ, nhưng phần nhiều là sợ hãi đối với Vân Phàm. Hắn mấy lần muốn ra tay, cuối cùng phải cố nhịn, bởi vì hắn đang sợ, sợ bại lộ bản thân, sợ mọi người xa lánh, còn sợ bị Vân Phàm vung tay đánh chết.

...

"Ha ha ha ha! Vân Phàm tông sư lại không chết, không chết!"

"Con mẹ nó thật sự quá tốt, lão tặc thiên cuối cùng có mắt rồi, có Vân Phàm tông sư ở đây thì chúng ta được cứu hết rồi!"

"Vừa rồi Vân Phàm tông sư đã dùng thủ đoạn gì thế? Đối phó với yêu ma thật là quá lợi hại!"

"Chắc là tiên đạo thủ đoạn, đừng quên Vân Phàm tông sư chính là tiên vũ đồng tu."

Chúng võ giả nghị luận xôn xao, hưng phấn vô cùng.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Vân Phàm đã trở thành trụ cột tinh thần của võ đạo, không hề kém hơn so với Cấm Tiên Cốc.

Không ít võ giả tâm thần thư giãn, nhất thời ngã ngồi dưới đất, suy yếu thở hổn hển.

"Di! ? Vị tiên đạo đại năng bên cạnh Vân Phàm tông sư là ai! ? Thật là mạnh mẽ chẳng kém gì đại năng của Thánh Địa!"

Một vị võ giả đột nhiên tò mò hỏi thăm, võ giả chung quanh nghi ngờ lắc đầu, chỉ có Túc Không sắc mặt cực kỳ cổ quái nhìn hướng hoàng tộc nhất phương.

Mà người của hoàng tộc thấy nam tử bên cạnh Vân Phàm, tất cả đều ngây người như phỗng, ngay cả Khương Nghiên cùng khương Ngọc Hành đang tu bổ phong ấn cũng ngừng tay.

Không có ai chú ý tới sự sợ hãi trong mắt hai vị cung phụng cùng Nhị vương tử, Khương Ngọc Hành hai tay cũng không tự chủ được khẽ run lên, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.

Đại Càn Thái tử, một người nghe đồn đã chết rồi, lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa tu vi còn đột phá trói buộc, trở thành tiên đạo đại năng cảnh giới Thần Hải.

Khương Thừa Tổ híp mắt, khóe mắt khẽ giật, không ai biết hắn đang nghĩ điều gì.

...

"Bổn cung, trở về!"

Khương Vô Tà bước đi tới giữa tế đàn, ánh mắt lãnh ngạo liếc nhìn người của hoàng tộc, nhìn không nhận ra chút hỉ nộ nào.

Sau một hồi sửng sốt, tứ phương Thành chủ lập tức phục hồi tinh thần, mang theo hai vị vương tử cùng hai vị cung phụng nhất tề tiến lên làm lễ.

"Bọn ta bái kiến Thái Tử điện hạ!"

Đại Càn là một quốc gia tuân thủ quy củ, đặc biệt là hoàng tộc.

Mặc dù Khương Liệt cùng Khương Nghiên mấy người có thể coi là trưởng bối của Khương Vô Tà, nhưng là Khương Vô Tà lại có thân phận Thái tử, Thái tử Đại Càn, Hoàng Đế Đại Càn tương lai, bọn họ tự nhiên không thể thiếu đi lễ số.

"Thời khắc quan trọng này không cần quá nhiều nghi lễ. Mọi người không cần đa lễ."

Khương Vô Tà tùy ý đáp lễ, liếc nhìn Nhị vương tử đám người, sau đó nói: "Chuyện của bổn cung đi ra ngoài rồi hãy nói, mọi người trước tiên hợp lực đem phong ấn tu bổ đã!"

Làm một thượng vị giả, Khương Vô Tà sao có thể không phân nặng nhẹ. Cho nên hắn cố ý không đề cập tới chuyện của mình, lúc này lấy việc tu bổ phong ấn làm trọng.

"Vân Phàm huynh đệ, ta chịu trách nhiệm tu bổ phong ấn, yêu ma liền giao cho ngươi..."

Quát to một tiếng, Khương Vô Tà phi thân tiến lên, tiện tay vỗ vào trên kim đỉnh, một trận kình khí kích động.

"Ong ong ông! ! !"

Từng sợi tử khí giống như long xà tuôn ra, được Khương Vô Tà dẫn động rót vào trong tế đàn.

Không thể không nói, Khương Vô Tà quả nhiên được trời đất ưu ái, thân là Thái tử Đại Càn, được quốc vận gia trì, có thể nắm trong tay càng nhiều tử khí, tốc độ cũng gấp mấy lần Khương Nghiên đám người... Chỉ một lát sau phong ấn phù văn trên tế đàn dần dần phát sáng, dẫn tới vô số yêu ma trong thâm uyên tức giận gầm thét.

"Các ngươi cũng cùng tới đi!"

Khương Vô Tà nhẹ nhàng mở miệng, hướng về phía Khương Liệt cùng hai vị vương tử phân phó một câu, giọng nói tuy nhẹ nhưng lại đầy uy lực.

Khương Liệt nhìn một chút yêu ma tuôn ra từ bốn phương, khuôn mặt lo lắng.

Khương Vô Tà nhìn thấy đối phương do dự, khoát tay áo nói: "Các ngươi không cần lo lắng, Vân Phàm huynh đệ sẽ bảo vệ an toàn cho chúng ta."

Nói cũng nói đến đây rồi, Khương Liệt cùng hai vị vương tử cũng không còn gì để phản bác được, sau đó gia nhập vào công việc tu bổ phong ấn.

...

Vân Phàm biết tình huống nguy cấp, không có một chút do dự, trực tiếp mang theo chúng võ giả tề tụ vị trí trung tâm của tế đàn, rồi sau đó đem phạm vi của đao trận khuếch trương tới lớn nhất, trong vòng mười trượng yêu ma không thể tiếp cận nổi

"Vân Phàm tông sư? Thật sự là ngươi sao! ?"

Túc Không đi tới bên cạnh Vân Phàm, vẻ mặt vui mừng dị thường, giống như đang nằm mơ vậy.

"Mọi người hiện tại thế nào! ?"

Vân Phàm khẽ né ra, ánh mắt liếc qua võ đạo nhất phương, chân mày lại nhíu chặt.

Thời điểm đi vào động thiên bí cảnh, võ đạo nhất phương có hơn năm mươi người, nhưng bây giờ lại không còn tới một nửa, hơn nữa cơ hồ mỗi võ giả cũng bị yêu ma gây thương tích, thậm chí có người bị ma độc ăn mòn, tánh mạng bị đe dọa.

Túc Không vẻ mặt hổ thẹn nói: "Vân Phàm tông sư, là do ta không có năng lực bảo vệ mọi người, để cho võ đạo tử thương thảm trọng."

Ban đầu dưới sự hướng dẫn của Vân Phàm, hiểm cảnh như luyện lôi vực mà võ đạo cũng không tổn thất một người, nhưng bây giờ số lượng còn chưa tới một nửa, trong lòng Túc Không càng thêm day dứt.

"Không phải lỗi của Túc Minh chủ, là do chúng ta vô dụng."

"Đúng a! Túc Minh chủ đã tận lực rồi!"

Chung quanh võ giả vội vàng mở miệng, đều muốn giải oan cho Túc Không.

Trên thực tế Túc Không đúng là đã dùng toàn lực, hơn nữa vì chúng võ giả, không cần tôn nghiêm đi đến cầu sự hỗ trợ của tiên đạo.

Lập tức, mọi người ngươi một lời ta một câu kể lại mọi chuyện đã xảy ra, từ lúc ban đầu Vân Phàm bị Thánh Địa ám toán, rơi xuống vô tận lôi uyên.

Nghe xong mọi người kể lại, trong mắt Vân Phàm lộ ra giận dữ, lạnh lùng nhìn người của Thánh Địa.

"Vân Phàm tông sư, bây giờ nên làm gì?"

Chúng võ giả hỏi Vân Phàm, bộ dạng như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.

Vân Phàm nhìn thấy Hoắc Thiên Hùng cùng Diêm Địch phía sau Khương Thừa Tổ, không khỏi ngạc nhiên: "Bọn họ bên đó là có chuyện gì?"

Chúng võ giả vẻ mặt tức giận nói: "Vân Phàm tông sư không cần để ý tới bọn họ, bọn họ đều là những kẻ phản đồ!"

Vân Phàm gật đầu không hỏi nhiều thêm, vung tay thi triển từng đạo Hồi Quang Tiên thuật rơi vào trên người chúng võ giả, trị liệu thương thế và giải trừ ma độc cho họ.

"Đây... Đây là tiên thuật gì vậy? !"

Mọi người còn chưa kịp vui mừng than thở, Vân Phàm lại nói: "Chỗ này của ta còn có thượng cổ thần binh, các ngươi xem xem có món nào thích hợp với mình thì lựa chọn mà dùng."

Trong khi nói chuyện, hơn ngàn thanh thần binh đồng thời xuất hiện tại trên tế đàn.

Hung khí đua tiếng, sát ý ngập trời!

Chung quanh mọi người càng kinh sợ, mà ngay cả yêu ma cũng sợ hãi rít lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio