Bất Diệt Thánh Linh

quyển 2 chương 37: tu hành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên khán đài của sát đấu trường, có người vui mừng có người buồn bã.

【 Đoạt Mệnh Thiết Quyền 】 cùng 【 Quỷ Diện 】 trước sau thua trận, tạo thành một cơn sóng nhỏ.

Nhiếp Trần cùng Mục Hồng Nương đám người thấy Vân Phàm không có vấn đề gì, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hơn nữa bọn họ cũng thắng được một số tiền, tâm tình cũng vui vẻ thêm. Bọn họ bây giờ đối với Vân Phàm càng ngày càng có lòng tin, càng ngày càng tràn đầy mong đợi. Nhất là Nhiếp Trần cùng Hà mập mạp, lão Hắc ba người vô cùng rõ ràng, Vân Phàm cho tới bây giờ, còn chưa thể hiện thực lực chân chính, đối phương còn có thể đi tới mức nào đây? Mười trận thắng liên tiếp? Hoặc là trăm trận thắng liên tiếp? Thử nghĩ thôi cũng đã thấy vô cùng hưng phấn rồi!

Trên đài sinh tử, Vân Phàm lại khoanh chân ngồi xuống, âm thầm thôi diễn chiêu thức quyền pháp phát lực, yên lặng cảm giác biến hóa trong cơ thể, đồng thời đang đợi người khiêu chiến kế tiếp lên đài.

. . .

————————————

Biên cảnh thành, đại soái phủ.

Lúc này, Sài Thiệu Kiệt đang cùng một vị phụ nhân cao quý đi trong lâm viên, phía sau còn có hai nha hoàn.

"Thiệu Kiệt, Thiên Lạc công chúa bây giờ thế nào rồi?"

"Hồi mẫu thân đại nhân, công chúa vẫn như cũ, tính tình càng lúc càng kém, trốn trong phòng không chịu ra ngoài gặp người khác, hiện tại ngay cả ta cũng không thể khuyên nhủ được."

"Nếu đã như vậy, vậy thì đưa nàng về đế đô sớm một chút đi! Hôm nay biên cảnh chiến sự kịch liệt, lão gia cần trấn thủ một phương, căn bản không có thời gian nhàn hạ để ứng phó với công chúa, để nàng ở lại sẽ càng thêm phiền toái mà thôi. . . Chuyện này ngươi không cần quan tâm, ta sẽ thông báo cho cô cô của ngươi, để nàng nghĩ biện pháp thỏa đáng là được."

"Đưa công chúa về? Vậy ta cũng phải theo công chúa trở về đế đô sao?"

"Không cần, ngươi hiện nay chính là lúc mấu chốt để tiến giai, cha ngươi đã sắp xếp hết mọi chuyện cho ngươi rồi. Chờ tới lúc thời cơ chín muồi, ngươi sẽ tiến vào Cấm Đoạn sơn mạch, nơi đó có một phần cơ duyên cực lớn đang chờ ngươi."

"Vâng, ta sẽ nghe theo sự an bài của phụ thân đại nhân."

. . .

Mẫu tử hai người nói chuyện một hồi lâu, sau đó Sài Thiệu Kiệt một mình rời khỏi lâm viên.

Trở lại thư phòng, một tên thị vệ đã đứng chờ thật lâu.

"Thuộc hạ bái kiến Thiếu soái."

"Như thế nào, đã có tin tức gì chưa?"

Sài Thiệu Kiệt không nhiều lời, đặt câu hỏi trực tiếp.

Tên thị vệ kia nghe thấy thế, vẻ mặt khẩn trương khẽ cúi đầu: "Biên Hỏa đại nhân truyền về tin tức, đã tìm được đầu mối về tiểu nha đầu kia, đang hội hợp với Lãnh Phong đại nhân để cùng nhau hành động. Về phần. . ."

Dừng một hồi, thị vệ ấp a ấp úng nói: "Về phần tên loạn tặc Vân Phàm, trước mắt chúng ta đã tìm khắp các thôn trấn hai bên bờ sông, nhưng không tìm thấy thi thể của hắn đâu. . ."

"Không phát hiện sao?"

Sài Thiệu Kiệt cau mày, ngón tay gõ gõ xuống bàn, tựa như đang suy nghĩ vấn đề gì.

Thị vệ do dự một chút, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: "Thật ra Thiếu soái không cần quá quan tâm, người này đã tự toái phong linh hoàn, cho dù may mắn sống sót, cũng sống không bằng chết. Hơn nữa, nói không chừng hắn đã nằm yên trong bụng cá rồi ."

“Ngươi không hiểu được.”

Sài Thiệu Kiệt ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt: "Tiểu tử này đã làm cho kế hoạch của bản thiếu soái nhiều lần thất bại, thậm chí ảnh hưởng đến tâm chí của ta. Cái gai trong mắt như thế, nếu không thể đích thân giết chết kẻ này, hoặc là tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn, hắn sẽ trở thành nút thắt trong lòng của ta, sau này ngưng tụ thần thai, tất nhiên sẽ biến thành tâm ma. . . Cho nên, ta tình nguyện tin tưởng hắn còn sống."

Dừng một chốc, Sài Thiệu Kiệt vẻ mặt càng thêm nghiêm túc: "Nếu tìm kiếm hai bên sông không được, vậy thì mở rộng phạm vi tìm kiếm cho ta!"

"Chuyện này..."

Thị vệ có vẻ khó xử nói: "Thiếu soái, hôm nay biên cảnh nguy cấp, người Thiếu soái doanh chúng ta đều đã bị điều tới biên quan, sợ rằng. . . sợ rằng không đủ người để điều động."

"Vậy hãy đem huyền thưởng lệnh và lệnh truy nã dán khắp nơi, kể cả bên ngoài biên cảnh!"

Sài Thiệu Kiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm thị vệ nói: "Tóm lại, nhớ kỹ lời của bản thiếu soái, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. . . Đi đi, cứ làm như lời ta nói, cho dù người này hóa thành xương khô, bản thiếu suất cũng muốn nghiền xương hắn thành tro."

"Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm."

Thị vệ đầu đầy mồ hôi, vội vàng đáp lời lui ra.

Trong thư phòng, ánh mắt Sài Thiệu Kiệt âm trầm nhìn về nơi nào đó.

Một hồi lâu sau, hắn ra khỏi thư phòng đi về phía biệt viện của Thiên Lạc công chúa.

. . .

————————————

Ban đêm, trời lạnh.

Ánh trăng màu trắng tỏa ra, lộ ra nhè nhẹ thê lương.

Vân Phàm lẳng lặng ngồi trên đài sinh tử, vừa hấp thu hung sát khí, vừa trui luyện thần hồn của mình.

Suốt một ngày thời gian, Vân Phàm trừ chiến đấu, chính là tu luyện, cơ hồ không ngủ không nghỉ.

Bởi vì sát đấu trường không có ngoại vật, cho nên buổi tối nơi này cũng không cần nhân viên canh gác, cũng không có người nào tới quấy rầy Vân Phàm, cho nên hắn dứt khoát thông báo cho Nhiếp Trần đám người, sau đó ngồi lại nơi đây để tu hành.

Đài sinh tử vốn ngưng tụ hung sát khí trăm ngàn năm qua, người bình thường khó lòng chịu được.

Nhiếp Trần đám người khuyên nhủ đối phương, nhưng Vân Phàm thủy chung kiên trì, bọn họ cũng chỉ có thể từ bỏ không khuyên nữa, sau đó ra lệnh cho Hà mập mạp sau này mỗi ngày sẽ đến đưa cơm.

. . .

Theo sát khí tràn vào thân thể, khí lưu màu đen trong cơ thể Vân Phàm càng ngày càng lớn mạnh.

Từ vô số tia ngưng tụ thành một sợi, sau đó từng sợi ngưng tụ thành một luồng, liên tục tuần hoàn, cuối cùng tràn vào vị trí trái tim của Vân Phàm. Hắn cảm nhận được sự biến hóa của thân thể một cách rõ ràng.

Mà thần hồn được Cửu Khổ phương pháp trui luyện , cũng càng thêm chân thật, Hồi Quang Tiên thuật thi triển càng lúc càng thoải mái.

Không biết có phải ảo giác hay không, hay bởi vì phong linh hoàn từng vỡ vụn một lần, Vân Phàm cảm giác phong linh hoàn hiện tại, luyện hóa càng thêm dễ dàng hơn. Hôm nay, hắn đã luyện hóa được hơn hai thành, nếu không phải tâm thần mỏi mệt không thể nào tiếp tục, vậy thì hắn sẽ không dừng lại.

. . .

Sau một hồi tu luyện, Vân Phàm cảm giác thân thể cùng thần hồn của mình đã đến cực hạn, liền từ trong nhập định tỉnh lại.

Lúc này đêm đã khuya, Lưu Sa thành hoàn toàn yên tĩnh.

Vân Phàm đứng dậy, ngẩng đầu yên tĩnh nhìn ngắm thiên không, khí tức cô độc ngập tràn.

Biên cảnh ánh trăng tựa như sáng ngời hơn nơi khác, thỉnh thoảng có áng mây trôi qua, nhưng không che lấp được ánh sao trên bầu trời.

Còn có chỉ hơn một tháng nữa là trừ tịch, đây là lần đầu tiên Vân Phàm cùng muội muội không đón năm mới cùng nhau, hắn không biết muội muội có mạnh khỏe hay không. Đáng tiếc hắn bây giờ quá yếu, chỉ có thể chăm chỉ tôi luyện và tu hành.

Vân Phàm hi vọng chính mình có năng lực bảo vệ thân nhân bằng hữu của mình, hắn không sợ khổ, nhưng hắn cần thêm một chút thời gian.

. . .

Đứng yên một hồi lâu, đang lúc Vân Phàm chuẩn bị tiếp tục tu luyện, một thanh âm già nua khàn khàn truyền đến bên tai.

"Tiểu tử..."

Một hư ảnh trống rỗng hiện lên, xuất hiện tại trước mặt Vân Phàm.

Vân Phàm nhìn đối phương thật kỹ, thân ảnh người này mơ hồ lạ thường, căn bản không nhìn được rõ dung mạo của hắn.

"Ngươi là ai?"

Vân Phàm không sợ hãi hay bang hoàng, chẳng qua chỉ tò mò đánh giá hư ảnh trước mặt . Đối phương rõ ràng tồn tại, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không cảm giác được nửa điểm sinh mệnh khí tức của đối phương, giống như một đoàn không khí không tồn tại vậy.

"Ta là ai sao? Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ "

Hư ảnh phát ra tiếng quỷ tiếu u ám : "Lão phu không phải người, lão phu chính là quỷ, là lệ quỷ bị đặt ở dưới đài sinh tử này. . . Cho nên, ngươi có thể gọi ta là lão quỷ, ngàn năm lão quỷ."

Hàn ý bao phủ khắp nơi, giống như trận trận âm phong mơn trớn linh hồn của con người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio