Trong lòng Thạch Lệ căng thẳng, cảm thấy có thể liên quan đến Thạch Thiên, liền hỏi: "Cảnh quan Triệu Gia Minh phải không? Hắn ở đâu?"
Cảnh sát kia nói: "Đúng vậy, Triệu cảnh quan bây giờ đang ở dưới lầu".
Thạch Lệ nói với Thạch Hiểu Mẫn: "Em ở trong nhà với các nàng đi, đừng đi ra ngoài" sau đó nói với hai gã cảnh sát: "Các người đi xuống nói tôi tìm Triệu cảnh quan"
Vốn trong chung cư có hai cái thang máy, bây giờ đã bị phong tỏa hết một cái, Thạch Lệ về nhà mặc áo khoác vào, rồi đi xuống lầu, thấy ngoài mấy chục cảnh sát mặc đồ thường, trừ Triệu Gia Minh và thủ hạ của hắn ra, mặt khác còn có hai tổ hình sự lùng bắt người, cùng với mấy tên sếp cao cấp của khoa tình báo hình sự của tam đại vương bài cảnh sát HongKong. Cửa thang máy đóng bị mở ra, trên mặt đất đầy máu, có hai tên chuyên gia đang cẩn thận thu thập chứng cớ ở hiện trường, nhìn là biết vụ án này nhất định không nhỏ.
Triệu Gia Minh cùng với mấy tên tổ trưởng khác nhìn thấy Thạch Lệ đi ra từ thang máy, đều sửng sốt, bước lại chào hỏi. Triệu Gia Minh ngạc nhiên nói: "Thạch cảnh quan, sao cô lại ở đây?" Bởi vì Thạch Lệ là cảnh sát cao cấp từ đại lục được phái đến Hồng Kông, bình thường là ở trong phòng làm việc hỗ trợ bọn họ phá án, chứ những hiện trường vụ án như vậy, cũng không cần thông báo cho nàng.
Thạch Lệ nói: "Tôi ở đây, vừa rồi có hai cảnh sát đến điều tra mới biết ở đây xảy ra án mạng, cho nên xuống nhìn xem là án mạng gì mà xuất động đến nhiều người như vậy?"
Triệu Gia Minh đầu liên thở dài, sau đó mới nói: "Cương Điền Trí Tàng chết ở trong thang máy…"
Thạch Lệ mỉm cười gật đầu, biết chuyện này nhất định có liên quan đến Thạch Thiên rồi, tuy rằng cảm thấy được với thân thủ của Thạch Thiên sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn, nhưng trong lòng vẫn còn chút khẩn trương, dù sao hôm nay Thạch Thiên vẫn chưa về nhà, mà trong thang máy rõ ràng không phải một người chết, vội hỏi: "Chết thế nào? Một mình hắn sao?"
Triệu Gia Minh lại thở dài một tiếng, nói: "Chết bốn người, đều là thành viên sát thủ của Yakuza Nhật Bản, vài ngày trước vừa lẻn vào HongKong ... tôi cũng không biết nói sao với cô nữa, Thạch cảnh quan, cô tự mình xem đi, vụ án này là vụ án kỳ quái nhất của năm..."
Thạch Lệ nghe người chết đều là người Nhật Bản, cũng yên tâm, và tò mò không biết Thạch Thiên lại dùng phương pháp gì đó làm cho người bình thường không thể nghĩ ra được mà giết bọn họ, gật đầu đi theo Triệu Gia Minh vào trong phòng trực của bảo vệ. Bây giờ phòng bảo vệ đã trở thành trung tâm chỉ huy hiện trường lâm thời, cấp trên của bọn họ Lưu Ngọc San cảnh tư cũng đã ở đây, đang nói chuyện với một chuyên gia.
Lưu Ngọc San nhìn thấy Thạch Lệ, cũng sửng sốt, cũng hỏi nàng là tại sao lại đến đây. Thạch Lệ lại giải thích một lần nữa nói là mình ở nơi đây. Lưu Ngọc San mới nói: "Thật là trùng hợp, cô đến đúng lúc lắm, vốn ngày mai cũng tính mời cô. Cô xem trước chỗ tài liệu này đi, nếu chỗ nào không hiểu thì cô cứ hỏi Triệu cảnh quan để biết thêm chi tiết". Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Triệu Gia Minh đẩy cái laptop trên bàn qua, trong đó có ảnh chụp của hiện trường để cho Thạch Lệ xem, là những tấm ảnh lúc thi thể chưa bị di chuyển. Trong ảnh, bốn gã hắc y nhân đứng bốn góc, mỗi người đều cầm katana (kiếm Nhật), cắm thẳng vào ngực hoặc vị trí tim, đem bốn người xâu thành một chuỗi, thành một hàng nhưng không ngã xuống, đứng trong thang máy, có vẻ vô cùng quỷ dị.
Triệu Gia Minh nói: "Đây là tình huống trong thang máy, đây là báo cáo của một người quét dọn chung cư, hắn vừa định bấm thang máy xuống để về nhà, thì thấy cửa thang máy mở ra có rất nhiều khói, chờ khi khói tan hết thì thấy bốn người này, tại hiện trường cũng tìm được xác đạn khói, là loại mà ninja Nhật thường dùng".
Thạch Lệ hỏi: "Trong thang máy không có người khác?"
Triệu Gia Minh lắc đầu: "Theo người bảo an miêu tả, không phát hiện có người đi ra khỏi thang máy".
Thạch Lệ nhớ lại Thạch Thiên đã từng nói nếu hắn thi triển thân pháp toàn lực thì người khác đừng hòng mà nhìn thấy, chứ đừng nói lúc ấy còn có thêm một đống khói nữa, biết nhất định là do Thạch Thiên làm, hỏi: "Camera trong thang máy có thu hình lại không?"
Triệu Gia Minh thở dài: "Chỉ có một chút, chẳng qua cũng như không có, cô tự đến xem đi!"Nói xong, mở cái TV bên cạnh ra, phát một đoạn phim trong thang máy, bốn người bước vào trong thang máy, đều cúi đầu nên không thể nhìn rõ mặt, tiếp theo thì ánh sáng vụt lên, một gã cầm đao chặt lên camera, thế là hình ảnh bị cắt đứt, Triệu Gia Minh nói tiếp: "Chỉ như vậy, thì tạm thời không có manh mối, những người ra vào tòa nhà cũng không có khả nghi, chẳng qua có ba cô gái vào trong vẫn chưa thấy ra, bây giờ đang cho nhân viên điều tra xem các cô gái ấy là ai, nhìn xem coi có hy vọng không. Nếu không thì chúng ta chỉ biết đau đầu".
Thạch Lệ biết hắn đang nói đến Hạng Kiều các nàng, mỉm cười nói: "Các cô gái ấy đang ở nhà của tôi, là bạn học của người nhà tôi, thường xuyên đến chơi, hẳn là không liên quan đến các nàng đâu, bây giờ các nàng cũng rất an toàn".
Triệu Gia Minh gật đầu, trong lòng nhất thời thoải mái rất nhiều, nếu ba vị thiên kim đại tiểu thư kia xảy ra cái gì đó ngoài ý muốn, thì cấp trên khẳng định sẽ gây áp lực rất lớn với họ, thậm chí còn gia hạn cho bọn họ trong thời gian ngắn nhất phải phá được án. Với kinh nghiệm của bản thân, hắn biết rằng vụ án này với vụ án của Cương Điền Thái Lang lần trước cũng không dễ dàng hơn là bao.
Thạch Lệ nói: "Cho tôi xem đoạn phim ghi lại những ai đã vào thang máy".
Triệu Gia Minh gật đầu, đem đoạn phim trả nhanh lại, rồi lại phát lại một lần nữa, Thạch Lệ nhìn thật kỹ, phát hiện không thấy Thạch Thiên, tiếp theo coi đoạn phim của cái thang máy kia, quả nhiên thấy Thạch Thiên đi lên lầu, nhưng không thấy hắn đi xuống lầu, đoán rằng hắn đã đi cái thang máy kia xuống, mà khi đó camera đã bị đám sát thủ này phá hủy, nên trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Gia Minh chờ cho Thạch Lệ xem hết mấy cuốn phim, mới hỏi: "Thạch cảnh quan, cô ở đây, hẳn là quen thuộc với tình huống nơi này, có phát hiện gì không?"
Thạch Lệ lắc đầu nói: "Không phát hiện cái gì cả" Tuy rằng Thạch Lệ là một cảnh sát, không nên giấu giếm chuyện, nhưng dù sao Thạch Thiên cũng không làm chuyện xấu, cho dù vụ án này do hắn gây ra, thì cũng là do phòng vệ. Nhưng tình huống của Thạch Thiên rất đặc biệt, nàng không muốn để cho người khác phát hiện ra năng lực thần bí của Thạch Thiên, cái này sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái, nhưng hắn lại không cảm thấy gì cả.
Triệu Gia Minh cười khổ nói: "Thật sự không ngờ, bốn tên này đều là sát thủ, theo đạo lý thì muốn giết người nên mới đến chỗ này, nhưng trong thang máy lại không có người khác, bọn chúng lại đồng thời móc đao ra, tự giết chết mình. Đi từ Nhật Bản xa xôi đến đây, chỉ vì muốn quyết đấu trong thanh máy…"
Thạch Lệ cười, không nói gì, nàng đương nhiên không nghĩ người khác sẽ tra được cái gì liên quan đến Thạch Thiên, nhưng cũng không nói bậy, vì không muốn làm suy nghĩ của Triệu Gia Minh bị lạc lối.
Triệu Gia Minh tự lẩm bẩm: "Xem ra đành phải đi tìm Đông Thắng, nhìn xem bọn họ có tra ra được cái gì không, chẳng qua phỏng chừng cũng chẳng có gì, nếu không thì vụ án của Cương Điền Thái Lang đã có thể điều tra được rồi".
Lưu Ngọc San sau khi nói chuyện với vị chuyên gia kia xong, bước lại nói: "Triệu cảnh quan, vụ án này hẳn là có liên quan đến vụ án của Cương Điền Thái Lang lần trước, cho nên quyết định để cho tổ 5 của các người tiếp nhận công việc, cấp trên rất coi trọng vụ án này, nên toàn lực phối hợp với các người, hy vọng mọi người có thể nhanh chóng phá án".
Triệu Gia Minh tựa hồ đã đoán được kết quả này rồi, nên cười khổ, gật đầu nói: "Vâng, thưa sếp".
Lưu Ngọc San thở dài: "Tôi đã làm cảnh sát mười mấy năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải một vụ án huyền bí như vậy, cho nên tạm thời không hạn chế thời gian cho mọi người, cụ thể thì chờ sau khi báo cáo với cấp trên, xem bọn họ có ý gì. Sát thủ của Yakuza liên tiếp chết tại HongKong, khẳng định không phải là ngẫu nhiên, rất có thể còn tiếp tục phát sinh thêm chuyện gì nữa, tôi sẽ cáo báo với cấp trên, yêu cầu cảnh sát Nhật hỗ trợ điều tra".
Triệu Gia Minh nói: "Cảm ơn sếp, tôi nhất định sẽ hết sức, nhưng không dám khẳng định sẽ phá được án, bây giờ tôi không biết bắt đầu từ chỗ nào nữa".
Lưu Ngọc San quay đầu lại hỏi Thạch Lệ: "Thạch cảnh quan, cô thấy vụ án này thế nào?"
Thạch Lệ làm ra vẻ khó xử, không biết trả lời thế nào, do dự một hồi rồi mới nói: "Lưu trưởng quan, vụ án này tôi không có khả năng giúp đỡ mọi người".
Lưu Ngọc San cũng nghĩ rằng Thạch Lệ cũng sẽ không giúp được gì cho vụ án này, nên cũng không cảm thấy bất ngờ, hơn nữa Thạch Lệ dù sao cũng chỉ làm việc tạm thời tại HongKong, thời gian chỉ có ba năm, bây giờ đã có rất nhiều vụ án nhờ nàng hỗ trợ rồi, không cần lãng phí tinh lực vào hai vụ án huyền bí này, thấy khuôn mặt của Thạch Lệ vẫn còn vẻ khó xử, nên an ủi: "Tôi hiểu mà, trong tay của cô đã có rất nhiều vụ án rồi, nên vụ này cô không cần quan tâm" Tiếp theo lại dặn Triệu Gia Minh vài câu, rồi cùng ông chuyên gia đi ra khỏi nơi này.
Triệu Gia Minh chờ bọn họ đi rồi, mới sửa sang lại tài liệu, không nhịn được mắng một câu: "Con mẹ nó, đám tiểu Nhật Bản này không biết muốn làm gì, một người rồi lại một người chạy đến HongKong để rồi chết thần bí, thật sự là biến thái. Chẳng lẽ muốn dụ dỗ sự chú ý của cảnh sát HongKong, để làm ra một vụ nào đó sao... ha ha..." Nói xong cũng cảm thấy lời nói của bản thân rất buồn cười, tự cười ha hả.
Thạch Lệ cũng cảm thấy băn khoan, khuyên nhủ: "Dù sao bọn chúng cũng đáng chết, còn đỡ hơn để chúng giết người dân HongKong".
Triệu Gia Minh cười nói: "Cô nói rất đúng, bọn chúng chết rất đáng, thật sự nếu không tra được, thì tôi sẽ báo cáo với cấp trên là bọn chúng quyết đấu với nhau, dù sao theo tình huống hiện trường thì cũng đúng như vậy, nếu không tin thì cấp trên tự xuống điều tra".