Thạch Lệ và Kim Hinh nói chuyện vài câu, sau đó liền chào tạm biệt mọi người, trở về sở. Thạch Hiểu Mẫn rốt cục cũng buông tay Kim Hinh ra, để cho nàng ngồi xuống, sau đó túm lấy Thạch Thiên, lớn tiếng chất vất: "Tại sao không nói cho tôi biết sớm, cậu quen biết Kim Hinh..."
Thạch Thiên cười nói: "Không phải tôi đã nói rồi sao, kêu cô ta đến ngủ với cô cũng được mà"
Thạch Hiểu Mẫn không ngờ Thạch Thiên trước mặt Kim Hinh lại dám nói như vậy, sắc mặt nhất thời xấu hổ đỏ ửng, nói: "Cậu... cậu nói bậy..." Lại nhớ đến cảnh Kim Hinh giống như một con chim nhỏ nép mình vào người Thạch Thiên, cùng nhau tiến vào, quan hệ hai người khẳng định không tầm thường, trước kia còn tưởng rằng Thạch Thiên không hiểu, không biết con gái, thì ra hắn đã có bạn gái rồi, hơn nữa còn lại đại minh tinh, khó trách lại lạnh lùng với ba cô bé kia như vậy, xem ra cũng là một người chung tình.
Thạch Thiên cười nói: "Tôi nói bậy cái gì..." Quay đầu lại nói với Kim Hinh: "Tối nay em không cần ngủ với anh, ngủ với cô ta đi"
Kim Hinh cười nói với Thạch Hiểu Mẫn: "Tốt, chị cũng đang muốn đến nhà Samantha ăn thử đồ ăn Pháp do nàng ta làm, đã lâu rồi chưa ăn, buổi tối nay sẽ ngủ chung với Hiểu Mẫn, hai chúng ta từ từ tâm sự"
Thạch Hiểu Mẫn thấy Thạch Thiên nói một câu, nàng ta liền đồng ý, trong lòng thầm hô lợi hại, nghĩ đến tối nay có thể cùng thần tượng ngủ chung phòng, trở nên khẩn trương, kích động đến nổi gật đầu liên tục: "Ừ, chị Kim Hinh, tối nay nhớ kí tên cho em nha..."
Kim Hinh cười nói: "Đương nhiên không thành vấn đề rồi, nếu em thích xem phim của chị, tháng sau chiếu thử phim mới chị với em đi xem"
Thạch Hiểu Mẫn lại bị kích động nói: Thật... thật sao... chiếu thử... lần đầu?"
Kim Hinh cười gật đầu: "Chỉ cần em thích, về sau gặp chuyện này chị sẽ dẫn em đi, còn có thể thấy mặt không ít ngôi sao ca nhạc và diễn viên nổi tiếng khác, muốn bọn họ kí tên thì phải đem theo vở đó" Thạch Hiểu Mẫn nghe xong, vội vàng gật đầu, vui sướng không thôi.
Samantha nói giỡn: "Hiểu Mẫn đi theo bạn, thì chẳng phải trở thành phụ tá của bạn sao? Vậy chỗ của mình thì làm sao?"
Kim Hinh cười, trách cứ Samantha keo kiệt, Thạch Hiểu Mẫn bởi vì còn việc phải làm, nên chào tạm biệt mọi người rồi rời đi, Thạch Thiên ngồi một hồi thì cảm thấy chán, liền đứng dậy đi ra ngoài, trở về phòng an ninh, thấy có hai cô người mẫu liếc hắn một cái, rồi muốn đi theo. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
Nhưng một nam thanh niên mặt tây phục vừa vặn đi vào tạp chí xã, nhìn thấy Thạch Thiên vui vẻ kêu lên: "Thạch Thiên, tôi đến tìm cậu đây" Chính là người bạn học của Thạch Hiểu Mẫn, Quách Gia Chí. Hai cô người mẫu kia thấy có người tìm Thạch Thiên, sắc mặt nhất thời trở nên buồn bực, rút lui trở về.
Thạch Thiên thấy Quách Gia Chí gọi mình, thuận miệng nói: "Hiểu Mẫn ra ngoài rồi, sao hôm nay lại không mang hoa đến?" Trong ấn tượng của hắn, Quách Gia Chí mỗi lần đến, đều mang theo một bó hoa hồng, đột nhiên hôm nay thấy hắn đi tay không đến, ngược lại cảm thấy không quen.
Quách Gia Chí thật thà nói: "Tôi làm sao mà không đem, vừa rồi tôi đã tới rồi, chỉ là cậu chưa đi làm thôi, nên không thấy. Bây giờ tôi đến có chuyện tìm cậu".
Thạch Thiên kỳ quái hỏi: "Tìm tôi làm gì?"
Quách Gia Chí nói: "Tôi cũng vừa mới biết tối qua, cậu và cháu gái của tôi... là bạn tốt"
Thạch Thiên biết cháu gái của hắn chính là Quách Thiến Vi, vội nói: "Chỉ là bạn học vài ngày, không tính là bạn tốt".
Quách Gia Chí cười thần bí nói: "Cậu đừng có giấu tôi, cái gì tôi cũng biết hết rồi, không quen à? Không quen vì sao nó sống chết cũng đòi gặp cậu? Tuy rằng tuổi của hai người quả thật còn nhỏ, nói chuyện yêu đương vẫn còn quá sớm, nhưng mà tôi hiểu được, một khi yêu nhau, thì không thể nào khống chế được bản thân, cho nên cậu trước mặt tôi không cần băn khoăn, tôi có thể tạo cơ hội cho hai người".
Thạch Thiên tức giận, trách mắng: " Yêu cái đầu của ngươi, lải nhải nhức đầu, nói hươu nói vượn, lão tử làm cho ngươi vĩnh viễn không gặp Hiểu Mẫn đây".
Quách Gia Chí kinh ngạc, vội nói: "Chẳng lẽ tôi lầm? Nhưng Thiến Vi nói rõ chính là cậu mà..."
Thạch Thiên đương nhiên tin, không kiên nhẫn nói: "Về sau làm cho nàng ta ít tìm tôi, tôi không quen nàng ta".
Quách Gia Chí khó tin nói: "Sao mà không quen được, nó đã nhịn đói vài ngày vì cậu rồi".
Thạch Thiên nghe xong ngẩn ra, nghĩ thầm, ba nàng đã nhiều ngày rồi không xuất hiện trước mặt mình, tại sao lại đột nhiên đòi nhịn đói? Mà còn là vì mình nữa? Dù sao cũng chỉ là bạn học, nếu không phải các nàng cứ đòi làm bạn gái của hắn, thì hắn cũng sẽ không ngại các nàng phiền, quan tâm hỏi: "Vì sao lại nhịn đói?"
Quách Gia Chí hỏi ngược lại: "Có phải hai người đã lâu rồi không gặp mặt?"
Thạch Thiên gật đầu: "Đúng vậy!"
Quách Gia Chí nói: "Đó là do cha tôi nhốt nàng ta lại, nàng nhớ cậu sốt ruột, nhưng lại trốn không thoát, cho nên dùng phương pháp nhịn đói để uy hiếp cha tôi".
Thạch Thiên kinh ngạc gật đầu, thầm nghĩ, thì ra là thế, lão tiểu tử đó cũng biết giữ lời đấy, nói được làm được. Nhưng mà cũng đủ uy tín nhĩ, cháu gái nhịn đói cũng không thả ra, không nhịn được hỏi: "Không sợ các nàng chết đói sao?"
Quách Gia Chí nhìn nhìn Thạch Thiên, nghĩ thầm, thì ra là vẫn còn quan tâm nàng, thật không uống phí khổ tâm của nàng ta, cười thần bí nói: "Yên tâm đi, buổi tối tôi lén đưa đồ ăn cho nàng mà"
Thì ra từ cái ngày dó, khi Quách Bỉnh Liêm và Lý Vạn Cơ nói chuyện với Thạch Thiên xong, ngày hôm sau liền cho cháu gái mình xem đoạn phim thu lại, nghĩ rằng các nàng sau khi xem xong nhất định sẽ vô cùng tức giận, thậm chí là khóc lớn rồi làm loạn một trận, sau đó hoàn toàn quên Thạch Thiên.
Nhưng làm cho bọn họ không ngờ được chính là, Lý Hiểu Lệ và Quách Thiến Vi hai người giận thì có giận, nhưng mà không phải giận Thạch Thiên, mà là giận Quách Bỉnh Liêm và Lý Vạn Cơn, quả thật cũng khóc lớn một hồi, còn mắng họ xen vào việc của người khác, còn ầm ĩ nói rằng cả đời này chỉ thích một mình Thạch Thiên thôi, không ai có thể thay đổi được. Cái này làm cho hai ông già trợn tròn mắt, nghĩ thầm, chuyện này thật khó hiểu, thiếu niên ăn nói lộn xộn cũng quá tà môn, làm cho hai đại tiểu thư trầm mê không tỉnh được, tuyệt đối không bình thường, nếu không ngăn cản, thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi, nhưng không nghĩ ra biện pháp nào tốt, đành phải nhốt các nàng trong nhà.
Quách Thiến Vi bị giam, khẩn trương lắm rồi, nghĩ đến cách nhịn đói, Quách Gia Chí nhìn mà đau lòng, khuyên nàng ăn một chút, kết quả là bị Quách Thiến Vi mượn cơ hội áp chế hắn đi truyền tin cho Thạch Thiên mới bằng lòng ăn. Quách Gia Chí chỉ đành phải đáp ứng, mới biết được người mà Quách Thiến Vi thích là Thạch Thiên.