Thạch Thiên vốn là loại người không bao giờ thỏa mãn sự tò mò của người khác, chỉ liếc Dương Tân Kiệt một cái rồi không để ý đến câu hỏi của hắn, Dương Tân Kiệt vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, sắc mặt đỏ lên, nhưng cảm thấy rằng Thạch Thiên nhất định là có lai lịch lớn, nếu không thì tại sao Kim Hinh lại giống như một con chim nhỏ rúc mình vào bên cạnh hắn.
Chẳng qua, Dương Tân Kiệt lại là nhân viên quản lý cao cấp của tập đoàn phần mềm lớn nhất thế giới, đi đến quốc gia nào thì người đứng đầu chính phủ nơi đó khi gặp hắn đều phải khách khách khí khí cả. Bây giờ hắn đã rất khách khí để kết bạn với Thạch Thiên, nếu đổi lại người khác đã sớm kêu to vinh hạnh rồi, làm sao mà biết kết quả chỉ là một cái liếc. Cái này rõ ràng là chứng minh Thạch Thiên có nghe được câu hỏi của hắn, nhưng không thèm để ý đến hắn.
Tập đoàn nơi Dương Tân Kiệt làm việc cơ bản là một tập đoàn lũng đoạn địa vị, bình thường đều là người khác xem sắc mặt của hắn, riết rồi dưỡng thành tính cách kiêu ngạo của Dương Tân Kiệt, hừ lạnh một tiếng, muốn nói ra những lời châm chọc Thạch Thiên, Samantha ngồi bên cạnh thấy hết tất cả, vội giải thích: "Dương tiên sinh đừng phiền lòng, Thạch Thiên chỉ phụ trách công tác bảo an trong tạp chí, không biết giao tiếp, cũng không thích nói chuyện!" Thật ra thì nàng chẳng sợ Dương Tân Kiệt tức giận, mà thấy sắc mặt khó coi của hắn, sợ hắn đi chống đối Thạch Thiên, nàng biết là Thạch Thiên nếu mà nổi giận lên, đừng nói là một tiệc sinh nhật tư nhân, cho dù là đại hội Liên Hiệp Quốc cũng đập Dương Tân Kiệt một trận.
Dương Tân Kiệt ngẩn ra, cẩn thận nhìn Thạch Thiên, thấy hắn chỉ mười sáu mười bảy tuổi, da dẻ mềm mại trắng sáng, làm sao mà giống bảo an. Nhưng mà Samantha không giống như đang nói dối, mà cũng không cần phải nói dối, Samantha bây giờ là nhân chứng duy nhất trong vụ án liên quan đến hắc bang HongKong, bên cạnh có mấy người bảo vệ cũng là điều hợp lý. Nhưng mà bảo vệ mình gặp đã nhiều, nhưng chưa thấy người nào có bộ dáng kiêu ngạo như vậy, cho dù là bảo an của bộ trưởng bộ quốc phòng thì cũng vô lễ như vậy.
Hơn nữa, Thạch Thiên nằm dài trên ghế, bắt chéo hai chân, ôm nữ minh tinh, nhìn bằng con mắt nào cũng không giống đang bảo vệ người khác, mà giống như lão đại đang chờ người khác hầu hạ vậy. Làm cho Dương Tân Kiệt không chấp nhận nhất chính là, năm người đẹp đang ngồi, chỉ có Samantha là nói chuyện với hắn, nhưng ngữ khí lại rất lãnh đạm. Tất cả đều đối với tổng giám đốc phần mềm châu Á đều coi như là không thấy, mình ngồi đây giống như là bị thừa vậy.
Cho nên, lời của Samantha chẳng những không làm cho Dương Tân Kiệt thoải mái, ngược lại còn thêm buồn bực, cười lạnh nói: "Thật không thể ngờ, vị tiểu tiên sinh này tuổi còn nhỏ, mà lại có thể đảm đương công tác bảo an của tạp chí, hơn nữa còn được Samantha tiểu thư mang theo bên cạnh, nhất định là có chỗ hơn người. Bình thường tôi cũng có học qua chút võ, từng luyện qua Karate, có cơ hội nhất định phải thỉnh giáo" Hồi còn trong trường hắn đã là cao thủ karate, mặc dù chỉ là nghiệp dư, nhưng cũng không kém gì một người chuyên nghiệp, bởi vì trong công việc cũng thường xuyên tham gia một số trận đấu nghiệp dư, hơn nữa cũng thường xuyên luyện tập, cho nên rất tin tưởng vào bản thân. Bây giờ hắn thấy đám đàn bà con gái này thích loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nên không nhịn được khiêu khích.
Vừa mới dứt lời, Dương Tân Kiệt liền cảm thấy ngực đau đớn, một trảo cường đại hắn ra khỏi cái ghế, lôi đến trước mặt Thạch Thiên. Chỗ ngồi của hắn cách Thạch Thiên gần ba mét lận, nhưng không thấy Thạch Thiên đứng dậy, mà đã bị hắn túm lấy quần áo kéo qua, trong lòng chấn động, muốn giãy dụa lại không còn một chút lực nào cả.
Thạch Thiên kéo lại chửi: "Thằng tiểu tử này lải nhải thật nhức đầu, không thấy lão tử mặc kệ ngươi sao? Cút!"
Dương Tân Kiệt cảm thấy cả người bay lên, bay ngược về phía hoa viên, tiếp theo, mông chạm đất, nhưng vẫn chưa dừng lại, vẫn trượt về phía sau, bay qua chỗ một số khách, làm cho một vài cô nàng hét to lên, cho đến khi văng thẳng vào lùm cây của hoa viên mới ngừng lại được.
Cơ hồ tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Dương Tân Kiệt, không biết đang xảy ra chuyện gì. Dương Tân Kiệt đỏ mặt đứng lên khỏi mặt đất, cảm thấy không bị thương gì, nhưng mà cái mông thì nóng như lửa đốt, rồi một cơn gió thổi qua, liền cảm thấy cái đùi nó lành lạnh, giơ tay xuống đít sờ sờ, phát hiện cái quần do ma sát với mặt đất nên bị mòn hết, may là quần lót vẫn còn, nếu không thì phơi mông ngay trước mặt công chúng rồi.
Samantha thầm than một tiếng, quay sang nói với Thạch Thiên: "Người ta cũng đâu có nói gì với cậu đâu, cậu đâu cần phải quá mức như vậy".
Thạch Thiên lại không cho là đúng, nói: "Tiểu tử này tự tìm đến, đám tiểu Uy Khấu đến Nam Thiếu Lâm của chúng ta để học Đường Thủ, sau đó trở về thì xưng là karate, tiểu tử này đã quên tổ tông đã dạy cho đám chết tiệt thì không nói, nhưng dám lấy ra để hù dọa lão tổ tông thì không phải tự tìm đánh thì là gì? Lão tử chưa đánh gãy tay chân hắn là đã khách khí lắm rồi".
Hạng Hồng đã tiếp xúc nhiều với Thạch Thiên rồi, cho nên cũng hiểu được tính cách của hắn đôi chút, nên đối với động tác ném Dương Tân Kiệt đi cũng không cảm thấy bất ngờ, chẳng qua, nàng cũng đã học karate rồi, học qua Wu Shu cùng với quyền anh, cho nên nàng hiểu rất nhiều về karate, thuyết pháp của Thạch Thiên làm cho nàng không chấp nhận được, liền nói: "Công phu của Nhật Bản quả thật tất cả đều khởi nguồn từ Trung Quốc, chẳng qua sau khi võ thuật Trung Quốc đến Nhật Bản rồi, càng trở nên đơn giản thực dụng hơn, không có những điểm dư thừa, đặc biệt là tinh thần võ sĩ đạo của họ là một ý niệm khiến cho người ta khâm phục".
Thạch Thiên trách: "Đàn bà thì biết gì, cô đã thấy võ thuật chân chính chưa? Cô có biết cái gì gọi là tinh thần võ sĩ đạo không? Cái này cũng xứng đáng gọi là tinh thần sao?" Thấy Hạng Hồng bị hắn mắng đến đỏ mặt cúi đầu, thấy không đành lòng, vì ấn tượng về Hạng Hồng cũng không tệ lắm, nên Thạch Thiên đành phải giải thích: "Cái này cũng không thể trách cô, vì cô không thấy được võ thuật chân chính, bây giờ võ công được lưu truyền trong nước, cơ bản đều tiến hành theo chất lượng cả, thấy việc cường thân kiện thể là chính, khi đánh nhau thì dựa trên số chiêu để phân thắng bại. Rất nhiều loại võ công âm tàng thực dụng, bởi vì uy lực quá lớn, ra tay liền đả thương người khác, nếu như để kẻ xấu học được thì sẽ trở thành mối họa vô cùng. Cho nên bị người trong võ lâm gọi là tà phái, trong nước lại tôn sùng tư tưởng Nho gia, càng có nhiều người không muốn học, vì thế nên ít gặp".
"Mà công phu của đám Uy Khấu kia đi theo đường tà phái, nhưng lại không học được tinh hoa trong đó, mà chỉ dựa vào huấn luyện ma quỷ cực đoan, cũng dùng thủ pháp tàn nhẫn nhất để đả thương đối thủ. Trong mắt đám võ sĩ Uy Khấu kia, tính mạng của bản thân không quan trọng, trong lúc huấn luyện thường xuyên dùng phương pháp tự hại mình để nâng cao sức mạnh, người như vậy chẳng khác nào bán mạng của mình đi".
Hạng Hồng nghe mà thẫn thờ, hỏi: "Nhưng bây giờ Judo và karate đã trở thành một môn thể thao, chẳng phải là công phu ra tay liền đả thương người khác như cậu nói..."
Thạch Thiên khinh thường nói: "Judo và karate kia thì tính là công phu à, chẳng qua chỉ là một chút kỹ năng của đám Uy Khấu đem ra biểu diễn mà thôi, cái này cũng giống như một số ít người trong tà phái luyện khinh công, luyện cũng rất khó mà chỉ dựa vào khinh công để đi giết người? Cái hại người không phải là bản thân võ thuật, trong mắt lão tử võ thuật không chính không tà, chỉ có tư tưởng của người sử dụng mới phân chính tà thôi. Lão tử sở dĩ xem thường công phu của đám Uy Khấu, cũng bởi vì bọn chúng đem cái này đại biểu cho sự cao thượng, trung thành và nghị lực, nhưng thật ra là cực đoan, hạn hẹp, tràn ngập sự tàn nhẫn, dùng tinh thần võ sĩ đạo dung hợp trở thành truyền thống dân tộc, dung hợp trong tư tưởng của chúng, mặc kệ là học judo hay karate, hoặc là cái gì khác, đều gọi là tinh thần võ sĩ đạo, cái tư tưởng tồi tàn hạn hẹp này một khi trở thành tín niệm của con người, thì người đó sẽ bị tín niệm này khống chế, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng"
Lần này không riêng gì Hạng Hồng, Thạch Lệ và Samantha các nàng nghe xong đều ngẩn người, cái Thạch Thiên nói thật ra là hậu quả của mấy chục năm trước, lúc ấy Nhật Bản lợi dụng tinh thần võ sĩ đạo của chúng, phát động cuộc chiến võ trang, một đám dã thú tàn nhẫn độc ác như vậy, làm hại cả toàn châu Á, tạo ra một hậu quả nghiêm trọng, không thể ngờ được một người thô tục như Thạch Thiên lại có thể nói ra những triết lý sâu xa như vậy, mặc kệ là thế nào, thì những lời này từ trong miệng của Thạch Thiên nói ra, làm cho các nàng kinh ngạc, có chút khó thích ứng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Lúc này, bên hoa viên truyền đến tiếng gào thét của Dương Tân Kiệt: "Họ... họ Thạch kia, tại sao mày dám đánh lén tao, nếu thật sự động thủ tao cũng không sợ mày, có bản lĩnh thì đứng ra" Hắn vừa che mông vừa chửi, xem ra cục tức này nuốt không trôi rồi, hơn nữa những người khách trong hoa viên đều đang nhìn hắn, mặt mũi đã mất hết rồi, nếu mà còn nhịn nữa thì chẳng phải bị người ta chê cười sao. Vì thế lớn tiếng kêu Thạch Thiên ra, cũng nói là mình bị đánh lén, thật ra nếu hắn không nói vậy, người ta căn bản là không biết hắn bị Thạch Thiên ném, còn tưởng rằng hắn muốn biểu diễn kỹ thuật trượt trên đất nữa, chỉ là không hiểu tại sao phải làm như vậy.
Không đợi Thạch Thiên phản ứng, Thạch Lệ đã đứng lên nói: "Dương tiên xin, thật xin lỗi, Thạch Thiên nhà tôi tính tình không tốt, chẳng qua nếu anh không đụng hắn, thì hắn cũng không làm tổn thương anh, tôi thay mặt hắn xin lỗi anh, hy vọng chuyện này coi như chấm dứt" Phải biết rằng Thạch Lệ cũng rõ ràng chuyện Thạch Thiên ghét người Nhật Bản, tuy Dương Tân Kiệt không phải là người Nhật Bản, nhưng nếu hắn dùng karate để đấu với Thạch Thiên, thì thật sự không bị Thạch Thiên đánh chết cũng trở thành tàn phế, cho nên mới đứng ra nói chuyện giùm.
Dương Tân Kiệt bây giờ mà còn nghe ai được nữa, tức giận nói: "Tính tình hắn không tốt, thì tính tình của tôi tốt sao? Tôi đụng chạm hắn? Bây giờ có nói cái gì cũng vô dụng, nếu hắn đã ra tay trước, vậy thì bước ra, chân chính giao đấu"
Thạch Hiểu Mẫn đột nhiên đứng dậy nói: "Muốn đánh nhau cũng không dễ dàng, tôi đánh với anh" Nàng vừa nghe Thạch Thiên nói nhảm, à không, thuyết giảng xong, cũng bắt đầu xem thường karate của Nhật Bản, nghe Thạch Thiên nói công phu của Nhật Bản chẳng qua chỉ là sợi lông trên da của võ thuật Trung Quốc, cho nên không muốn bỏ qua cơ hội này, đứng lên đi đến hướng Dương Tân Kiệt.