Bất Diệt Truyền Thuyết

chương 153: khiến cho hoài nghi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Là đạn lạc sao?" Sau hơn mười phút ngẩn ra Lưu Ngọc San phá vỡ không khí nặng nề trước tiên, đưa ra một giả thiết hoang đường mà chính mình cũng cảm giác được, đạn lạc chỉ khi đạn đụng phải vật thể cứng rắn mà thay đổi phương hướng, muốn nói đạn có thể quay trở về làm bị thương người bắn, xác suất này cơ hồ là bằng 0. Nàng đương nhiên biết điểm này, nói ra là chỉ muốn mở đầu, làm đề tài dẫn vào vụ án.

Triệu Gia Minh cùng nàng làm việc với nhau lâu như vậy, hiển nhiên rõ ràng ý của nàng, nhưng vẫn chăm chú phân tích: "Cho dù đạn bởi vì bắn trúng vật cứng một lần hoặc nhiều lần thay đổi phương hướng mà trở về, xác suất này cũng thật sự là quá nhỏ, so với trúng số xố còn khó hơn gấp trăm lần, hơn nữa cũng không còn lực để bắn vào trong đầu của con người. Càng huống chi việc lạ lại xảy ra ở một nơi nhỏ như Hong Kong, chỉ ngắn ngủn trong mấy tháng đã xảy ra hai lần! Cho nên tôi cảm thấy về phương diện này nhất định có chỗ huyền bí mà chúng ta không biết".

Lưu Ngọc San cười khổ nói: "Nếu như không phải nguyên nhân là bản thân viên đạn, chẳng lẽ là vì con người sao?"

Triệu Gia Minh cũng cười khổ nói: "Vậy làm thế nào? Đạn đã bắn ra còn có thể do người khác tới khống chế sao? Còn có người có thể đem đạn đã bắn ra mà đánh trở về sao? Một người cho dù luyện ngạnh khí công có lợi hại, cũng không có khả năng có thể đối kháng với đạn, không muốn sống nữa sao…"

Lưu Ngọc San tự giễu cười nói: "Đúng vậy… làm sao có thể, bất quá người không muốn sống thật ra cũng có…" rồi không khỏi nhớ tới Thạch Thiên đã chạy đến trước người nàng thay nàng đỡ đạn, trong lòng chợt cảm khái, đột nhiên cả người chấn động, nhìn về phía Triệu Gia Minh, phát hiện hắn cũng đang nhìn về phía mình, trong ánh mắt lóe ra sự kinh ngạc cùng nghi ngờ, rõ ràng là cùng một suy nghĩ với nàng.

Sau khi ngẫm nghĩ lại, chuyện lạ tối hôm qua thật ra không ít, trừ Trịnh Cơ trong óc đầu có nhiều thêm một viên đạn, còn có tường người cản đường, một đám người thần bí cường đại, còn có Thạch Thiên nữa. Bất quá tối hôm qua Lưu Ngọc San cùng Triệu Gia Minh đều chú ý tập trung lên án, mặc dù Thạch Thiên cũng động thủ đả thương mấy chục người của Hoàng Chánh Bưu, nhưng bọn họ cũng biết Thạch Thiên có công phu, cảm thấy hắn là thấy trái mắt mà ra tay, cũng không có quan hệ trực tiếp tới án, nên cũng không quá chú ý tới hắn, ngược lại càng chú ý tới Mã Sĩ Kiệt.

Hiện tại nhớ lại, thiếu niên này làm cho người ta ngạc nhiên cũng không thua gì đám người thần bí đả thương hơn ba trăm người kia. Đầu tiên hắn đối mặt với hơn ba trăm xã hội đen cầm vũ khí lại không chút sợ mà còn dám ra tay, hơn nữa đả thương mấy chục người của đối phương, mà bản thân cũng không bị thương chút nào, mặc dù bọn họ không có tận mắt thấy, nhưng ngày hôm qua khi nghe nói cũng giật mình không nhỏ. Lại đến lúc Trịnh Cơ hướng tới Lưu Ngọc San nổ súng, hắn nguyên còn ngồi ở trong quán ăn mỳ, lại như tia chớp xuất hiện trước mặt Lưu Ngọc San. Nếu như Trịnh Cơ nọ không bắn trật, thì hẳn là phải trúng trên người hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn không có bị thương. Lưu Ngọc San lại biết thiếu niên này biết y thuật, đem đôi chân của cô chủ quán mỳ tàn phế đã hai năm, rất nhiều bệnh viện cũng trị không được trị rất nhanh có thể đứng lên bước đi, ít nhất cũng đã khôi phục tri giác.

Các chuyện kỳ quái này, mỗi một chuyện cũng không phải người bình thường có thể làm được, nhưng thiếu niên này lại dễ dàng làm được, đặc biệt là chuyện chạy đến trước người Lưu Ngọc San vì nàng đỡ đạn. Chẳng lẽ hắn không phải là không sợ chết? Mà là biết một phát súng này bắn không trúng hắn, hoặc là không thể gây thương tổn được tới hắn sao? Nếu như gạt qua chuyện hắn có năng lực này hay không, thì giải thích ngược lại càng hợp lý, dù sao hắn cùng Lưu Ngọc San chỉ mới gặp qua một hai lần, không có giao tình gì, rất khó tưởng tượng hắn sẽ dùng tính mạng của mình mà đỡ đạn cho Lưu Ngọc San, hơn nữa lực phản ứng cùng tốc độ của hắn thật là đáng sợ, những điểm quỷ dị này thật khó có thể giải thích theo lẽ thường được.

Hai người lại lâm vào trong trầm tư, nghĩ tới điều này không có khả năng xảy ra, trong đầu tràn ngập mâu thuẫn, cũng không nói gì.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tựa như rất nhanh, lại tựa như dài đằng đẵng. Cho đến khi tiếng đập cửa vang lên, mới làm cho hai người bừng tỉnh.

Thấy đi vào là Thạch Lệ, Lưu Ngọc San ngạc nhiên nói: "Em hôm nay không phải ra tòa sao? Sao lại đã trở về…" quay đầu nhìn đồng hồ ở trên tường, lại đã tới lúc xuống ban, lấy làm lạ hỏi: "Hả… đã hơn năm giờ rồi, có phải án rất thuận lợi không?"

Thạch Lệ gật đầu nói: "Đúng vậy, nghĩ không ra án này lại thuận lợi dị thường, Trương Vĩ Hào cơ hồ không có giải thích gì, hôm nay cũng đã phán quyết".

Lưu Ngọc San mỉm cười nói: "Vậy là tốt rồi, án này có ảnh hưởng rất xấu, càng sớm chấm dứt càng tốt, mấy ngày này khổ cực em rồi, phán thế nào?"

Thạch Lệ nói: "Pháp quan cùng Bồi thẩm đoàn cuối cùng tin chứng cớ trong băng video, tội danh nhiều lần mê gian và bắt cóc thành lập, phán hắn mười bảy năm, bồi thường cho người bị hại, hắn cũng không kháng án".

Lưu Ngọc San gật đầu nói: "Cũng xem như hắn tội nên như vậy, bất quá phán mười bảy năm cũng không nặng, người bị hại cũng không ít, nếu là ở quốc nội, cũng có thể xử bắn hắn rồi".

Thạch Lệ nói: "Cái này cũng không có biện pháp, dù sao trừ Samantha ra, nhưng người bị hại khác cũng không có trực tiếp chỉ tội hắn, hơn nữa thái độ nhận tội không tệ, nếu không phải dư luận xã hội đã rất lợi hại, thì có thể còn phán không tới mười bảy năm".

Lưu Ngọc San thân là phụ nữ, hiển nhiên cảm giác được người như thế hẳn là vĩnh viễn không thể tố lên được, thở dài một tiếng cười nói: "Rất nhanh đã xuống ban, em lại quay về cơ quan làm gì? Em mấy ngày này đều ở trong nhà của Samantha để bảo vệ cho nàng ta, có thể xem như công tác 24/24, hẳn là phải nghỉ ngơi vài ngày mới đúng".

Thạch Lệ nói: "Nghỉ ngơi thì em không cần, em nghe nói tối hôm qua có án lớn, cho nên quay về xem sao".

Lưu Ngọc San nói: "Em thật sự là người của công việc, bất quá án hôm qua tạm thời vận dụng không ít lực lượng cảnh sát, tạo thành áp lực trong cơ quan khá lớn, thật không thể bỏ qua cho em được, sau này sẽ bù lại" Tiếp theo đem án tối hôm qua đơn giản nói qua với Thạch Lệ một lần, cũng nói gặp Thạch Thiên, cùng chuyện Thạch Thiên khi Trịnh Cơ nổ súng đã ngăn cản phía trước nàng, đã có cố tình đem một số hiện tượng quỷ dị trong án dấu đi, chỉ nói xã đoàn hắc bang trong thành phố đoạt địa bàn phát sinh tranh đấu vũ lực, cuối cùng thở dài nói: "Ngày hôm qua bề bộn phá án, tôi chưa từng cảm ơn hắn, trước hết mong em thay tôi chuyển lại lời cảm ơn, qua vài ngày nữa tôi nhất định sẽ đến chơi tự mình cảm ơn hắn".

Thạch Lệ mặc dù biết Thạch Thiên có năng lực tiếp được đạn, nhưng vẫn lấy làm kinh hãi, mày mà nhớ tới hôm nay khi nhìn thấy Thạch Thiên, cũng không phát hiện hắn bị thương, vội vàng lấy lại bình tĩnh nói: "Hôm nay khi nhìn thấy hắn, cũng không thấy hắn nói về chuyện tối hôm qua, nghĩ không ra hắn lại ở đó. Lưu cảnh ti, cảm ơn thì không cần thiết, bất quá hoan nghênh chị lúc rảnh đến nhà của em chơi".

Triệu Gia Minh trong lòng chợt động, nói chen vào: "Thạch cảnh quan, người thân này của cô thật không tầm thường, lần trước khi nghe nói hắn một mình cứu Samantha ra, nói thật tôi còn không thể nào tin được, ngày hôm qua thật đã kiến thức qua, quả nhiên lợi hại…"

Thạch Lệ mỉm cười nói: "Triệu cảnh quan quá khen rồi, hắn chỉ là gan lớn, bản thân lại có chút công phu".

Triệu Gia Minh ha hả cười nói: "Tôi thấy hắn cũng không đơn giản như cô nói, có thể một người một ngựa trong thời gian ngắn cứu Samantha ra, chỉ dựa vào gan lớn cùng công phu thì không được, có thể thấy được hắn chẳng những thông minh, hơn nữa còn rất cẩn thận".

Lưu Ngọc San cũng nói: "Quả thật là một nhân tài, ngày hôm qua mình còn muốn bảo hắn đi làm cảnh sát, đáng tiếc là hắn không muốn…"

Thạch Lệ vội nói: "Lưu cảnh ti đừng trách hắn, tính tình của hắn có chút xấu, nếu thực làm cảnh sát thì sẽ làm chị cảm thấy đau đầu thôi" lại thầm nghĩ dựa theo loại tính cách bất cần của Thạch Thiên, thì người nào cũng không để vào trong mắt, nếu đi làm cảnh sát không rước lấy họa mới là lạ, cho dù Thạch Thiên tâm huyết đáp ứng Lưu Ngọc San đi làm cảnh sát, nàng cũng nhất định sẽ toàn lực ngăn cản.

Triệu Gia Minh đột nhiên hỏi: "Tôi thấy hắn bộ dáng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, cô lại thông minh như thế, sao không cho đi học mà lại đi làm bảo an?"

Thạch Lệ thở dài nói: "Là bản thân hắn không muốn đi học, việc này mình cũng đã khuyên hắn, bất quá vô dụng. Nói thật tôi cùng hắn tới Hongkong mới nhận quen biết, nguyên cũng không biết có thân nhân này ở tại Hongkong, cho nên hắn không muốn đi học, tôi cũng không có biện pháp ngăn cản".

Triệu Gia Minh trong mắt nhất thời hiện lên dị sắc, lại hỏi: "Nói như vậy, Thạch cảnh quan vừa tới Hongkong thì hắn vẫn còn đi học, vậy có cần tôi tới nói chuyện với hiệu trưởng trường đó, nhất định nghĩ biện pháp lưu hắn ở lại trong trường học làm vận động viên, khẳng định sẽ làm vẻ vang trường. Ài… thật sự là lãng phí nhân tài, không biết hắn đã học trường nào?"

Thạch Lệ cả người chấn động, cảm giác được Triệu Gia Minh tựa hồ là cố ý hỏi như vậy, thầm nghĩ án của Cương Điền Thái Lang là do Triệu Gia Minh làm chủ sự, chẳng lẽ hắn ngày hôm qua nhìn ra Thạch Thiên có ván đề sao? Được rồi, mới vừa rồi bọn họ đã nói Thạch Thiên động thân đi ngăn đạn thay cho Lưu Ngọc San, chẳng lẽ Thạch Thiên vẫn chỉ dùng biện pháp cũ mà tiếp đạn sao? Bất quá nàng biết Thạch Thiên nếu đã khiến cho Triệu Gia Minh hoài nghi, thì chỉ cần đi thăm dò một chút, là có thể rõ ràng Thạch Thiên đã học qua trường nào, cũng lừa không được, nên cắn cắn nói: "Là… trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan".

Lưu Ngọc San cùng Triệu Gia Minh đồng thời chấn động, thần sắc đại biến, lập tức cố gắng làm cho bản thân khôi phục thái độ bình thường. Nguồn truyện: Truyện FULL

Triệu Gia Minh tận lực bình tĩnh nói: "Trường đó thật ra cũng tốt, quy mô… quy mô rất lớn…"

Thạch Lệ tất cả đều thấy ở trong mắt, cơ hồ có thể khẳng định bọn họ đối với Thạch Thiên đã có nghi ngờ, trong lòng cảm thấy trống rỗng, vô lực nói: "Lưu cảnh ti, khi khác nói chuyện tiếp, em đi về trước".

Nhìn Thạch Lệ biến mất ngoài cửa, Lưu Ngọc San cùng Triệu Gia Minh thoáng nhìn nhau, nhất thời không nói gì…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio