Samantha lắc đầu, ôn nhu nói: "Không sợ, cậu cũng chỉ là thoạt nhìn hung ác, miệng có chút thô lỗ, nhưng cũng không thấy cậu khi nào thật khi dễ người khác".
Thạch Thiên trợn mắt ngạc nhiên nói: "Cô không phải đã thấy lão tử đánh người sao?"
Samantha gật đầu, mỉm cười nói: "Cái đó thì khác, bọn họ là người xấu, cậu là vì bảo vệ tôi mới giáo huấn bọn họ, đương nhiên không thể xem là khi dễ người khác".
Thạch Thiên vội nói: "Cô cũng đừng xem lão tử trở thành người tốt, lão tử đánh người chỉ xem hắn có chọc tới lão tử có ở bên cạnh lão tử hay không, mặc kệ hắn là người tốt hay người xấu".
Samantha cười nói: "Nói như vậy, cậu đã xem tôi là bằng hữu ở bên cạnh, chẳng lẽ còn có thể bởi vì ầm ĩ không cho cậu ngủ mà đá tôi văng ra ngoài sao?"
Thạch Thiên nhất thời không nói gì, sửng sốt hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: "Nhìn cô bình thường không phải rất chán ghét lão tử sao, cùng với lão tử có thể nói chuyện gì, trở về tiếp tục cùng Kim Hinh nói chuyện chẳng phải là rất tốt sao?"
Samantha nói: "Cậu biết chúng tôi mới vừa rồi nói chuyện gì sao?"
Thạch Thiên đoán được các nàng mới vừa rồi đề tài quá nửa có liên quan tới mình, ngoài miệng lại nói: "Nói gì thì có liên quan gì tới ta đâu".
Samantha tức giận đến cảm thấy buồn bực, liếc nhìn Thạch Thiên nói: "Chúng ta đúng là nói chuyện về cậu, hiển nhiên có liên quan tới cậu".
Thấy Thạch Thiên làm ra vẻ "chuyện không liên quan đến lão tử ", sửng sốt một chút nói tiếp: "Vốn tôi tưởng rằng mình sớm nhìn thấu cậu là dạng người gì, nhưng từ những gì chứng kiến đêm nay cùng với nghe Kim Hinh nói chuyện thì mới phát hiện tôi trước kia đều là nhìn sai, rất nhiều chỗ đã hiểu lầm, đối với cậu căn bản không hiểu gì".
Thạch Thiên lạnh nhạt nói: "Không sao cả, muốn hiểu rõ lão tử để làm chi, hiểu rõ không nhất định là hiểu đúng, hiểu lầm cũng không nhất định là hiểu lầm, cô có đôi khi ngay cả bản thân còn chưa rõ, cần gì phải đi hiểu người khác?"
Samantha nghe vậy ngẩn ra, sau khi ngẫm nghĩ những gì Thạch Thiên nói, thì gật đầu nói: "Cậu nói rất đúng rất có triết lý, xem ra cậu nhìn vấn đề rất đặc biệt, khó trách bình thường làm việc nói chuyện cũng khác với người thường. Bất quá cái này cũng không nhất định là đúng, nhân sinh sống trên đời, vẫn phải cùng người khác tiếp xúc, ví dụ như bạn bè, người thân, còn có những thủ hạ bên cạnh cậu, nếu cậu hoàn toàn không hiểu rõ bọn họ, thì làm thế nào mà trao đổi? Hơn nữa có đôi khi lại dễ sinh ra hiểu lầm, cậu nói có đúng không?"
Thạch Thiên cảm giác nàng nói cũng có chút đạo lý, mình ít nhất sẽ hiểu rõ ý nghĩ của hai chị em Thạch Lệ hơn, gật đầu nói: "Cũng đúng…"
Samantha nói: "Giống như cậu khi mới vào tạp chí làm, tôi phát hiện cậu ở tại tạp chí làm bậy với các người mẫu, thì cảm giác được là người đạo đức cực kỳ bại hoại, tuổi còn trẻ mà lại không chút cầu tiến, làm đủ chuyện xấu, sau mới phát hiện là tôi nhìn lầm".
Thạch Thiên kinh ngạc nói: "Thật vậy chăng? Chẳng lẽ hiện tại cảm giác được chuyện mà lão tử làm với mấy người mẫu đó là chuyện tốt?"
Samantha tức giận đến muốn nhảy xổ tới mà cắn chết hắn, cau mày nói: "Tôi chỉ là sau cậu chữa hết chân cho Nghệ Nhã, lại cứu tôi, đây là những chuyện tốt. Còn chuyện mà cậu làm cùng với các người mẫu ở tạp chí vẫn không phải là chuyện tốt, mặc dù là chuyện riêng của các cậu, nhưng ít nhất ảnh hưởng đến công tác của tạp chí! Nếu không phải tạp chí bị cậu mua đi, tôi lúc ấy khẳng định đã sa thải cậu rồi".
Thạch Thiên trừng mắt hỏi: "Lão tử mua tạp chí lúc nào?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Samantha giật mình nói: "Thì ra cậu đến bây giờ còn không biết… chính là ngươi hồi nãy, rõ ràng là thủ hạ của cậu".
Thạch Thiên cũng đoán được là người của thành bảo làm, tức giận nói: "Con mẹ nó, đám tiểu tử này thật sự là ăn no không có chuyện gì làm, suốt ngày quản chuyện của lão tử" nhớ tới chuyện xảy ra lúc mới vào làm, cười ha hả nói: "Khó trách cô ngày đó hung ác gọi lão tử vào phòng làm việc, thái độ lại đột nhiên thay đổi, chắc là mới vừa biết việc này, cũng không có cách nào cấm đoán lão tử… ha ha ha… bất quá cô thật sự cũng đủ giảo hoạt, lại quanh co lòng vòng làm cho lão tử như người hầu, mỗi ngày cùng cô đi khắp nơi".
Samantha cười hì hì nói: "Thì chính cậu muốn tới làm bảo an, tôi đương nhiên phải tận lực thỏa mãn yêu cầu của ông chủ lớn là cậu, cho ngươi làm công tác bảo vệ thật tốt".
Thạch Thiên nói: "Tôi không phải ông chủ của cô, mua tạp chí là bọn hắn, không quan hệ tới lão tử".
Samantha kinh ngạc gật đầu, lại nói tiếp: "Cậu là một người rất thần bí, tôi cảm giác được hẳn là phải hiểu cậu nhiều hơn, bởi vì cậu giúp tôi rất nhiều, có thể nói là ân nhân của tôi, nếu còn hiểu lầm cậu, sẽ làm lòng tôi rất bất an. Bất quá cậu nếu cảm thấy tôi không có tư cách này, coi như tôi chưa từng nói qua".
Thạch Thiên trong lòng buồn bã, ngàn năm qua hắn rung trời chuyển đất, tung hoành thiên hạ, có thể làm cho bất cứ kiêu hùng bá chủ gì ở trước mặt hắn đều cúi đầu, nhưng không cách nào tìm được một tri kỷ chính thức. Thật ra người muốn hiểu hắn giống như Samantha cũng không ít, nhưng là ai có thể làm được?
Trong mắt người khác, hắn vĩnh viễn là một người thần bí khó lường, hiểu càng nhiều, lại càng cảm thấy hắn thần bí. Thật ra kể cả bản thân Thạch Thiên cũng như vậy, hắn cũng không rõ ràng ý nghĩa tồn tại của mình, thậm chí không biết mình có là đồng loại với người khác hay không, hoài nghi mình chẳng lẽ là "thần tiên" hay "yêu quái" gì đó trong truyền thuyết!
Giống như hôm nay hội tiệc náo nhiệt phi phàm, nhân số vài ngàn, hơn nữa đều là những người thân cận nhất bên cạnh hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy dung nhập không được, chỉ có thể một mình ngồi ở một bên, cô đơn tự nướng tự uống, tư vị cay đắng này ai có thể hiểu nổi.
Thạch Thiên biết Samantha là thật tâm muốn hiểu hắn, cũng làm cho hắn cảm thấy xúc động, cảm giác được nàng cũng không thể làm được. Bất quá Samantha xuất chúng đối với Thạch Thiên cũng không ít lực hấp dẫn, ở sâu trong nội tâm cũng không bài xích nàng tiếp cận mình, vì vậy thở dài nói: "Tùy tiện đi, cô muốn biết chuyện gì?"
Samantha lại lắc đầu cười nói: "Tôi hiện nay không thể hỏi bối cảnh của cậu, cái này không phải là điều tôi muốn biết, chỉ là muốn cùng cậu tâm sự, nói chút chuyện trong lòng thôi".
Điều này làm cho Thạch Thiên cảm thấy có chút kinh ngạc, trước kia người khác phần lớn là bởi vì cảm thấy hắn thần bí, muốn biết nhiều hơn chuyện của hắn, rất ít người muốn cùng hắn tâm sự, nhưng Thạch Thiên cho dù đem chuyện của mình nói cho người khác, cũng sẽ không ai tin tưởng, lúc này mới làm cho hắn cảm thấy cô độc, khổ não, dứt khoát không muốn để cho người khác hiểu rõ mình.
Nhưng hiện tại Samantha lại nói không hỏi hắn chuyện này, chỉ muốn tâm sự với hắn, mặc dù biết rõ động cơ của nàng không "trong sáng", sau khi tâm sự cũng khó tránh "chuyện đó" đến, nhưng hắn mới vừa phải uống rượu buồn, trong lòng không vui, đối với loại cảm giác mới mẻ này, không khỏi có chút động tâm, cười lạnh nói: "Được, lão tử sẽ cùng cô tâm sự".