Bất Diệt Truyền Thuyết

chương 24: đưa đến tận cửa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thủ tập nhập học của Thạch Thiên thật ra người khác sớm đã giúp hắn làm xong, hôm nay chính là đến báo lại mà thôi, giáo viên chuyên môn an bài cho học sinh mới, đối với trình độ tri thức của Thạch Thiên còn chưa biết, còn người đến thế Thạch Thiên làm thủ tục nhập học cũng không nói qua(bởi vì người nọ cũng không biết), không biết nên an bài cho hắn đi làm bài test, đưa ra một số đề mục cho Thạch Thiên trả lời, có một số kiến thức khoa học thời gian này mới có, Thạch Thiên làm sao biết được. Đặc biệt khi giáo viên hỏi về lịch sử cận đại, ngày mà HongKong bị Nhật Bản tấn công, Trung Quốc kháng chiến là từ năm nào đến năm nào, Thạch Thiên nghe được kinh hãi, tức giận đến nắm chặt nắm tay hỏi lại giáo viên kia: "Uy Khấu đánh đến Trung Quốc sao?"

Giáo viên kia thở dài, thầm nghĩ lại là một học sinh có vấn đề.

Bất quá giáo viên này cũng không kinh ngạc nhiều lắm, khi mới thấy Thạch Thiên mặc đồ thun, kéo dép lê đi vào, cũng đã phân đoán ra kết quả này, cầm lấy điện thoại gọi một giáo viên khác đến văn phòng nói: "Cô Tiêu, có học sinh mới đến, tôi sau khi test thì cảm thấy thích hợp với lớp của cô. Ừm… đúng rồi… được rồi, tôi bảo hắn đến tìm cô". Sau khi buông điện thoại xuống, thì giao cho Thạch Thiên một số giấy tờ nói: "Cậu đi lầu ba văn phòng số bảy tìm Tiêu Vi lão sư, đem giấy tờ này đưa cho cô ấy, cô ấy là chủ nhiệm lớp của cậu, sau đó cùng cô ấy đi lấy sách vở học".

Thạch Thiên gật đầu nói: "Vâng, chào thầy" trong lòng tuy không tình nguyện kêu mấy hậu bối này là thầy, nhưng dù sao hiện tại thân phận bản thân cũng khác, trong mắt ai cũng đều là một đứa nhỏ, cũng chỉ có thể nhận mệnh. Sau khi đi lên lầu ba tìm được văn phòng của giáo viên Tiêu Vi gõ cửa, thì một thanh âm nhu mị từ trong văn phòng truyền đến: "Mời vào" Thạch Thiên liền đẩy cửa đi vào, thấy giáo viên Tiêu Vi kia đang cúi đầu làm gì đó, tóc xõa trước mặt thấy không rõ bộ dáng, tuy mặc đồng phục công sở, nhưng vẫn có thể thấy rõ dáng người yểu điệu có thể nói là tuyển chọn trong vạn người, phỏng chừng tuổi cũng không quá ba mươi, trong lòng thở dài: "Giáo viên sao lại trẻ như vậy, lão tử còn phải mỗi ngày gọi thầy gọi cô, thật sự là số khổ!" Không khỏi có chút hối hận quyết định đi học này, bất quá chuyện mà Thạch Thiên đã quyết thì sẽ không lùi bước.

Giáo viên Tiêu Vi kia vừa ngẩng đầu lên nói: "Em ngồi đi, cô lập tức… A… là anh…" bỗng nhiên giật mình hô lên.

Lúc này Thạch Thiên cũng đã thấy rõ bộ dáng của Tiêu Vi, cũng chấn động, cô giáo này lại là một trong những mỹ nữ mà hắn dẫn về từ quán bar, cụ thể là ngày nào thì hắn hiện tại nhất thời cũng nghĩ không ra, nhưng rõ ràng là một trong những mỹ nữ hắn đã dẫn về, là người xinh đẹp nhất, cũng là người điên cuồng trên giường nhất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Thật ra nghiêm khắc mà nói, mỗi lần Thạch Thiên đi quán bar, đều là bị người chấm trúng, chỉ là trong lòng hắn kiên quyết không chịu thừa nhận sự thật này. Khi hắn đi vào quán bar, liền không ít người muốn ăn "Đồng tử kê", xấu đẹp gì cũng đem hắn trở thành mục tiêu, Thạch Thiên chỉ cần tìm thấy ai thuận mắt mà đưa về thôi.

Ngày đó, Tiêu Vi cũng không ngoại lệ, chủ động tiếp cận hắn, Thạch Thiên liếc mắt qua cũng chấm trúng nàng ta, liền ở trong góc quán bar mà chuyện trò. Sau khi chuyện trò vài câu, Thạch Thiên phát hiện nàng ta chỉ muốn tìm hắn nói chuyện phiếm, không giống các cô gái khác vừa gặp là khiêu khích câu dẫn, hơn nữa trước khi Thạch Thiên đến nàng ta đã uống không ít rượu, chỉ là tìm người tố khổ mà thôi, cũng không phải là loại "phóng đãng" mà hắn muốn tìm. Bất quá dù sao trong quán bar nữ nhân còn rất nhiều, Thạch Thiên cũng không nóng nảy, liền cùng nàng ta tán gẫu một hồi, trong khi nói chuyện biết được nàng gả tới HongKong, nhưng đã ly hôn hơn một năm, độc thân một mình, ở tại HongKong lại không có bạn bè, cho nên mới đi uống rượu tìm người nói chuyện phiếm, tìm tới Thạch Thiên là bởi vì thấy hắn tuổi còn nhỏ, không giống những kẻ xấu trong xã hội. Thạch Thiên nhìn ra nàng ta phảng phất như đã bị thương tổn trong tình cảm, thử hỏi nàng có muốn kết hôn nữa hay không, nàng ta quả quyết lắc đầu, tỏ vẻ sẽ không nghĩ tới hôn nhân nữa, tình nguyện ở một mình. Thạch Thiên mừng rỡ, một khi đã không sợ bị níu kéo, cũng không có gì băn khoăn nữa, nàng ta từ từ cũng có hảo cảm đối với Thạch Thiên, hơn nữa dưới tác dụng của rượu, đã cùng Thạch Thiên về nhà.

Có lẽ nàng đã nhịn lâu lắm rồi, dưới thủ đoạn ngàn năm kinh nghiệm của Thạch Thiên, không hề giữ lại mà thích phóng sự kích tình mà nàng đã che dấu hơn một năm, cả buổi tối cơ hồ cùng Thạch Thiên không chút nghỉ ngơi, sự mạnh mẽ của Thạch Thiên về phương diện này cũng làm nàng giật mình không nhỏ, thì ra người chồng đã phản bội của nàng so với hắn quả thực không tính là nam nhân, ánh mắt nhìn Thạch Thiên dần dần cũng bắt đầu có chút khác thường, làm cho Thạch Thiên thấy kinh ngạc lo sợ, cảm giác nguy hiểm đến gần. Sáng hôm sau khi nàng ta rời giường, dùng thanh âm tràn ngập sự mê say gọi hắn "tiểu bại hoại", Thạch Thiên cắn chặt răng, nhắm chặt hai mắt tiếp tục giả bộ ngủ, nàng ta hình như không có thời gian, thở dài một tiếng rồi vội vàng đi, hiện suy nghĩ lại, nàng ta khẳng định là phải tới trường, lúc gần đi lại thở dài làm cho Thạch Thiên càng thêm lo sợ, nhưng sau đó nàng ta cũng không đến tìm hắn nữa, không thể tưởng tượng được ở trong này lại gặp, lại là giáo viên của mình, nhất thời cảm thấy muốn ngất đi, cảm giác như đã thấy đại họa trước mắt.

Lúc này ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Vi bắt đầu trở nên có chút u oán, cắn môi đi tới đóng cửa lại, xoay người lấy giấy tờ trong tay Thạch Thiên xem, nhẹ giọng nói: "Thạch Thiên, mười sáu tuổi. Cậu chính là học sinh mới đến kia?"

Da mặt dày cả ngàn năm của Thạch Thiên cũng đỏ bừng, gật gật đầu.

Tiêu Vi "phì" cười một tiếng: "Cậu không phải nói là đã hai lăm tuổi sao, tôi đã biết là cậu nói dối, còn chết không thừa nhận, hiện tại đã lộ tẩy rồi!"

Thạch Thiên ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại nói lão tử hơn hai ngàn tuổi, nói ra sợ dọa chết cô!

Tiêu Vi thấy hắn không nói gì, sẵn giọng nói: "Thế nào… không tình nguyện gặp tôi sao?"

Thạch Thiên lẩm bẩm: "Không phải…" đây cũng không phải là nói dối, thật ra một đêm kích tình kia cũng làm Thạch Thiên thực khó quên, Tiêu Vi cũng rất xinh đẹp, làm sao mà một chút cũng không nghĩ đến nàng ta được, chỉ là sợ tiếp xúc lâu hậu quả sẽ nghiêm trọng.

Tiêu Vi nói: "Lại không thành thật, sáng hôm đó tôi đã biết cậu giả bộ ngủ, sợ tôi quấn lấy cậu. Hừ… Chẳng lẽ tôi còn có thể gả cho tiểu quỷ cậu sao!"

Những lời cuối cùng này lọt vào tai Thạch Thiên, tuyệt vời dễ nghe giống như tiên nhạc phạm âm vậy, thở phào một hơi, cũng không để ý nàng ta gọi mình là tiểu quỷ, thầm nghĩ xem ra nhỏ một chút cũng không phải là không có ưu đãi.

Tiêu Vi xem bộ dáng vui vẻ của hắn, trong lòng rất là căm tức, ném tài liệu trong tay xuống ôm lấy cổ của Thạch Thiên mà mắng: "Đừng vui mừng quá sớm, cậu chính là tự mình đưa đến tận cửa, đừng tưởng là tôi sẽ buông tha cho cậu" Nói xong liền hung hăng hôn lên môi của Thạch Thiên, nàng đã bị Thạch Thiên đốt nóng thân thể, thì làm sao mà chịu được tịch mịch.

Thạch Thiên sợ bị nữ nhân quấn lấy đòi kết hôn, là bởi vì hắn còn nhiều tư tưởng cổ đại, phi thường truyền thống, nếu hắn kết hôn, nhất định sẽ phải có trách nhiệm như một người chồng mẫu mực, nếu đối phương đã không có yêu cầu kết hôn với hắn, hắn cũng không để ý người đó có động tình với hắn hay không, thật ra mỗi người cùng hắn thân mật tiếp xúc, đối với hắn nhiều ít đều có chút động tình, hắn nếu ngay cả chuyện này cũng để ý, vậy cũng chỉ có thể đi luyện Đồng Tử Công.

Thân thể động lòng người của Tiêu Vi nóng bỏng trong lòng Thạch Thiên cũng đang đốt nóng hắn, Thạch Thiên không băn khoăn cũng không khách khí, tay đã di chuyển trên người nàng ta, Tiêu Vi nhất thời cả người như nhũn ra, nếu không ôm chặt lấy Thạch Thiên, thì thiếu chút nữa đã té ngã ra trên mặt đất, khi tay của Thạch Thiên luồn dưới váy của Tiêu Vi, tiến vào trong quần lót của nàng, Tiêu Vi thân thể run rẩy dữ dội, đẩy Thạch Thiên ra nói: "Hiện tại không được… Tôi nên dẫn cậu đi nhận sách vở, nhận lớp thôi…"

Thạch Thiên không thể tưởng được nàng ta lúc này còn có thể khống chế, bảo trì được sự tỉnh táo, tuy có chút thất vọng, nhưng phần bình tĩnh này của nàng ta lại khiến cho hắn càng thêm yên tâm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio